Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 49




“Bởi vì tôi họ Khổng.” Martini tiên sinh nói, “Chim khổng tước khiến tôi cảm giác giống như loài chim của nhà họ Khổng, vì thế chọn nó.”

“Chỉ vậy thôi?” Tiểu Vân nói.

“Ừ.” Anh ta gật đầu.

Tiểu Vân và tôi đưa mắt nhìn nhau, thật không dám tin lại có cái lý do chọn khổng tước như vậy.

“Trắc nghiệm tâm lý nếu muốn chính xác thì phải dựa vào phản ứng đầu tiên, không thể suy nghĩ nhiều.” Anh ta cười bình thản.

Khách khứa trong quán không hề có xu hướng giảm đi, xem ra mọi người đều muốn chơi hết mình.

Tiểu Vân đi giúp Tiểu Lan, trong lúc nghe kể chuyện, Tiểu Lan đã bận tít mù rồi.

Tôi bỗng nhớ tới những hàng chữ trên tường, bèn nói với anh ta trên tường phòng tôi cũng có chữ, là chữ màu đen.

“Trước đây tôi ở trong ngõ đường Đông Ninh, là một căn nhà cổ, có hai tầng.” Anh ta nói.

Tôi gật mạnh đầu.

“Ở đó có sân, trong sân có cầu thang đi lên tầng trên, trong phòng có một cái cửa sổ rất to.”

Lần này tôi không gật đầu nữa, chỉ trợn tròn mắt.

Anh ta nhìn phản ứng của tôi, nói: “Hôm nào tôi về đó thăm lại bức tường, có được không?”

“Lúc nào cũng đón chào.” Tôi nói.

“Tôi phải đi rồi.” Anh ta đứng dậy, “Cảm ơn anh đã nghe tôi nói chuyện, tôi cảm thấy dường như suốt mấy năm nay tôi chưa từng mở miệng vậy.”

“Đừng khách sáo.” Tôi nói.

Anh ta đi rồi, tôi bắt đầu cảm thấy trong quán rất ồn, ngồi thêm không lâu cũng ra về.

Khoảng ba giờ sáng về đến phòng, lại nhìn những hàng chữ trên tường thêm một lượt.

Nằm trên giường nghĩ về chuyện giữa anh ta và cô gái ấy, thiếp đi lúc nào không biết.

Trong lúc mơ màng bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, mở cửa ra, là Lý San Lam.

“Hoá ra anh đang ngủ, thảo nào gõ trần nhà mà anh không phản ứng gì.” Giọng cô ấy có phần ai oán, “Đã bảo anh đừng đi ngủ sớm mà.”

“Bây giờ là bốn giờ sáng,” tôi nhìn đồng hồ, nói to: “còn nói là sớm sao?”

“Đừng tức giận thế.” Cô ấy lại cười cười, “Đi nướng thịt đi.”

Trong sân đã để sẵn hai chiếc ghế đẩu và vỉ nướng thịt, cô ấy lại lôi ra mấy túi thịt và một lọ sốt nướng thịt.

Tôi tiện tay cầm một túi thịt lên xem hạn, than thở: “Quả nhiên là hết hạn.”

“Mới hết hạn có mấy tiếng thôi.” Cô ấy nói.

Lại nhìn lọ sốt nướng thịt, kêu thất thanh: “Có nhầm không vậy? Đến nước sốt cũng hết hạn!”

“Thời hạn bảo quản là ba năm, mới quá hạn có ba ngày thôi, có đến mức phải ngạc nhiên đến thế không?”

Tôi khóc dở mếu dở.

“Tiếc là không có than hoa hết hạn.” Cô ấy nói.

“Than hoa làm gì có hạn.” Tôi nói, “Không có than hoa thì nướng làm sao?”

“Đi mua.”

“Bây giờ đi đâu mua?”

“Siêu thị chỗ tôi làm mở cửa 24/24, có thể mua.”

“Cô không biết tiện đường mua về à?”

“Mua than hoa không cần tiền à?”

Tôi trợn trừng mắt nhìn cô ta.

“Đừng nhìn tôi như thế.” Cô ấy nhún vai, “Tôi đã cống hiến thịt và nước sốt rồi mà.”

“Ý của cô là?”

“Than hoa đương nhiên là anh đi mua.”

“Được.” Tôi nổ máy, “Cô được lắm.”

Tôi phóng xe tới siêu thị mua một bịch than hoa, chỉ mất có mấy chục tệ.

“Có mấy chục tệ.” Vừa vào sân, tôi nâng bịch than lên, “Cô cũng không nỡ mua.”

“Chính vì rẻ, mới cảm thấy là để anh đi mua cũng không sao.” Cô ấy nói.

“Nếu rất đắt thì sao?”

“Vậy thì càng nên để anh đi mua.” Cô ấy cười.

“Cô…”

“Mau nướng thôi.” Cô ấy nói, “Càng dùng dằng thịt càng quá hạn lâu, ăn vào bụng càng nguy hiểm.”

Tôi nhặt vài hòn đá xếp thành hình vuông, đặt than vào trong rồi châm lửa, xếp vỉ nướng lên trên.

“Cô đón đêm Giáng sinh như thế nào?” Tôi rải mấy miếng thịt, bắt đầu nướng.

“Đi làm.” Cô ấy đáp, “Nửa đầu đêm ở siêu thị, nửa sau ở Búp bê Trung Quốc.”

”Không đi chơi à?” Tôi hỏi.

“Bây giờ đang chơi đây.” Cô ấy cười cười, “Chỉ cần trời chưa sáng, thì vẫn coi là đêm Giáng sinh.”

Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là trời sáng.

“Còn anh?” Cô ấy hỏi, “Anh đón Giáng sinh thế nào?”

Tôi nghĩ một lúc, đem chuyện ở Yum kể hết cho cô ấy.

Sau khi mỗi người ăn hết ba miếng thịt nướng, tôi mới kể xong.

“Vì thế tiết mục đêm Giáng sinh năm nay là nghe kể chuyện.” Tôi nói.

Cô ấy không nói gì, lấy đũa tre khều nhẹ đống than hoa, chìm vào trầm tư.

“Cô gái đó chắc là đã quên cuộc hẹn sáu năm từ lâu rồi.” Một lát sau, cô ấy nói.

“Tôi cũng đoán thế.” Tôi nói, “Anh ta ngốc nghếch chờ đợi một người không yêu mình, thật đáng thương.”

“Không.” Cô ấy lắc đầu, “Có lẽ cô gái yêu anh ta, chỉ là cô ta cảm thấy có những thứ quan trọng hơn tình yêu mà thôi.”

“Cô thực tế quá đấy.” Tôi nói.

“Thực tế?” Cô ấy tỏ vẻ không đồng tình, “Vì tình yêu mà từ bỏ một cuộc sống tốt hơn, so với vì cuộc sống tốt hơn mà từ bỏ tình yêu, ai cao thượng hơn ai?”

Tôi ngây người, không đáp.