Không Xứng

Chương 4




Bước chân vào ngành giải trí, mỗi người đều có một lý doriêng. Có lẽ 80% vì muốn nổi tiếng, 10% là nhiệt huyết yêu nghề, 5% là do tìnhcờ, còn 5% cuối cùng là những người không muốn cho ai biết nội tình.

Thời điểm Trầm Khánh Khánh chân ướt chân ráo bước vào là khicô vừa tốt nghiệp đại học. Cô không tốt nghiệp chuyên ngành, vì thế bước vàogiới này không tránh khỏi một phen cay đắng. Nhìn sang những người nổi tiếngbên cạnh, mơ mộng làm sao để trở thành một siêu sao, Trầm Khánh Khánh tiến vàogiới giải trí này với lý do thâm trầm hơn rất nhiều – trả thù.

Cho dù thế nào cô cũng phải nhờ tới bạn cũ trước kia của mẹ,dùng sức của chín trâu hai hổ mới vào được công ty Giải trí Hoàn Nghệ, rồi trởthành một trong số những người được đào tạo. Có lẽ nếu không dựa vào điều này,cô có thể sẽ bị đuổi khỏi công ty bất cứ lúc nào. Có điều chỉ bao nhiêu đó thôicũng đủ để tiêu tán gần hết toàn bộ gia tài của cô, nếu lúc đó không có QuýHàm, không chừng cô còn chưa kịp bắt đầu vào nghiệp diễn xuất đã chết đói ở đầuđường.

Đào tạo viên, đấy là nói cho dễ nghe chứ chẳng qua chỉ làmột đám người làm việc vặt. Cô không phải người được đào tạo chính quy, khôngcó tư chất như bọn họ, ở trường quen biết biết các đạo diễn, được tuyển chọn điđào tạo. Một tuần đầu ở công ty, cô cũng không có chương trình học chính thức,bình thường mọi người có thể lọt vào đây dù ít dù nhiều đều có biện pháp. Côthì khác, cô không có hậu thuẫn vững chắc, cũng không có khuôn mặt khiến ngườikhác liếc mắt một lần là nhớ. Mỗi ngày đều làm chân chạy ở các phòng ban trongcông ty, thỉnh thoảng có thể dự thính một vài chương trình đào tạo cao cấp docông ty mở ra, mà những chương trình đào chuyên nghiệp khác ngay cả học cô cũngchẳng có tư cách.

Chính hoàn cảnh sinh ra và lớn lên đã nhào nặn nên một TrầmKhánh Khánh đầy mưu tính, mỗi lần cô xem những nhân vật chính đơn thuần tốtbụng trên ti vi đều không khỏi thấy nực cười. Trong cái xã hội này, loại phụ nữngây thơ nếu không bị người ăn, cũng ngu si để người ta bắt nạt. Xã hội giảdối, mỗi người đều mang mặt nạ, bạn không mang mặt nạ, nhất định sẽ trở thànhbia đỡ đạn, vì tất cả mọi người đều dối trá, cho nên đạo đức giả cũng chẳngsao.

Cô đã sớm định hướng rõ ràng, cô tuyệt đối không phải loạidiễn viên nữ dịu dàng động lòng người trong ti vi, mà chỉ là nữ phụ xảo quyệtdùng mưu kế. Thế nhưng cô muốn ở trong sân khấu lớn là cái xã hội này, làm mộtnữ diễn viên.

Vậy nên, Trầm Khánh Khánh cũng không để tâm đến người kháclàm gì, cho dù sống không vừa mắt người thì cô cũng phớt lờ. Cô sẽ không như nữsinh đầu đầy ruồi bọ gấp rút tìm cơ hội lấy lòng người xung quanh. Muốn thànhcông nhất định phải ẩn nhẫn. Mấu chốt là ở đó, cho nên sự tồn tại của cô dầndần trở thành một điều bình thường, người khác nói chuyện cũng sẽ không tránhcô, cũng cho cô nghe rất nhiều tin tức nội bộ. Ví dụ như một bộ phim đến lúcchuẩn bị bấm máy, nhưng gặp phải rắc rối, đạo diễn nào đó dự định điều động mấytrợ lý trong công ty.

Lại nói chuyện Trầm Khánh Khánh đạt được mục đích thật đơngiản, như vừa đứng đã lên tới trời, cô tiếp cận được một người không thể tiếpcận.

Nghe nói Trữ Mạt Ly xuất quỷ nhập thần, chỉ xuất hiện ở trêntầng hội nghị cao nhất, nên Trầm Khánh Khánh muốn gặp được Trữ Mạt Ly ít nhấtcũng phải đợi đến sau khi cô trở thành nghệ sĩ trong công ty, nhiêu đó thôicũng mất rất nhiều thời gian.

Thế nhưng ngày đó, Trầm Khánh Khánh đến bây giờ vẫn nhớ rấtrõ ràng. Đó là một ngày trời mưa, cô giúp trợ lý một ngôi sao nhỏ đưa trangphục đến hậu trường. Từ hậu trường trở về, cô gặp ngay cơn mưa to khiến cảngười ướt sũng, đang lo lắng lát nữa gặp Quý Hàm sẽ bị anh mắng, lại nghe thấymột tiếng khóc đứt quãng.

Trầm Khánh Khánh tức thì dừng cước bộ, trên hành lang dàivắng lặng, cô đã từng thấy vài người đứng đây tập khóc, nhưng đó rõ ràng khôngphải là tiếng khóc của người lớn, mà là tiếng khóc của một đứa trẻ.

Trầm Khánh Khánh đi theo âm thanh, tiếng khóc không lớn,từng nấc từng nấc. Cuối cùng, ở lối thoát hiểm cô cũng tìm được ngọn nguồn.

Dù trên mặt tràn đầy nước mắt, nhưng vẫn cố nén âm thanh,không dám khóc lớn tiếng, thấy vậy Trầm Khánh Khánh bỗng như bị dọa. Hàm răngmở ra nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn không động đậy, mà nước mắt còn lượn vòngquanh hốc mắt, đôi mắt to đột nhiên vụt sáng, vô cùng xinh đẹp, đôi bím tóc rớtxuống vai, còn có gương mặt nhỏ bé hơi mở ra. Rất xinh đẹp, cô chưa từng gặpđứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp đến vậy. Không biết vì sao, lần đầu tiên gặp đứa nhỏnày, Trầm Khánh Khánh đã cực kỳ yêu thích.

Trên thế giới này chỉ có hai loại người có thể khiến TrầmKhánh Khánh buông lỏng cảnh giác không chống cự, một loại là trẻ con, còn lạilà một Quý Hàm.

“Bé con, em sao thế?”

Trầm Khánh Khánh đến gần đứa nhỏ hai bước rồi ngồi xổmxuống, đứa bé lập tức co rụt lại, trong ánh mắt không chút che dấu sợ hãi.

Muốn tiếp xúc với trẻ con cần kiên nhẫn. Có lẽ đứa bé nàylạc mất người lớn, lúc này người trong công ty không phải đi làm việc, cũng làđi họp, cô cũng không biết làm thế nào để tìm cha mẹ cho nó. Dứt khoát ngồixuống, bắt đầu nói chuyện cùng đứa bé không rõ lai lịch này.

“Em đang tìm ba mẹ à?”

“Em tên là gì?”

“Có đói bụng không? Chị có bánh quy đấy!”

“Ô, bím tóc của em rớt ra rồi, chị giúp em buộc lại nhé?”

Trầm Khánh Khánh lầm bầm lầu bầu một mình hơn mười phút đồnghồ, đứa bé kia một chút phản ứng cũng không có, gương mặt sợ hãi nhìn cô trướcsau không thay đổi.

“Em xem mặt của em ướt nhẹp rồi, mặt chị cũng bị ướt nè.Nhưng sau khi lau khô chị liền trở nên xinh đẹp, em muốn lau mặt một chútkhông?” Trầm Khánh Khánh lấy khăn tay trong túi ra, dụ dỗ.

Đứa bé kia vẫn không phản ứng.

Con nít thời buổi này thật kỳ lạ, không phải gọi tới liềntới. Bọn chúng có thể không nghe thấy bạn nói gì, cũng có thể đang thử bạn.Trầm Khánh Khánh ở cùng đứa nhỏ này đến khi trời tối mịt, còn vừa nói vừa cười,lại hát lại múa, quần áo trên người cô thấm ướt mồ hôi, nhưng vẫn không thể làmcho đứa bé mở miệng nói một câu, càng đừng nói tới chuyện khuyên bảo nó cùng côrời đi nơi quỷ quái này.

Nhớ tới thời gian hẹn ăn tối với Quý Hàm, Trầm Khánh Khánhkhông khỏi có chút vội vàng, nhưng cô không thể mặc kệ mà bỏ lại đứa nhỏ này.

“Em bé, nếu em nói cho chị biết em tên gì, chị liền làm ảothuật cho em xem, thế nào? Trò ảo thuật hay lắm nhé! Có thể làm kẹp tóc trênđầu em biến mất đó!”

Đứa bé trừng mắt nhìn cô, dù ánh mắt vô cùng ngọt ngào nhưngvẫn không nói lời nào.

Trầm Khánh Khánh đoán đứa nhỏ này bị bệnh tự kỷ, nhưng côkiên nhẫn với trẻ con còn hơn cả phụ nữ kiên nhẫn đi shopping. Vì vậy cô tiếptục duy trì tư thế. Nhưng mà, làm ra hai trò ảo thuật, đứa bé này vẫn cứ khôngcho cô mặt mũi. Ngay lúc Trầm Khánh Khánh đang đau đầu tự hỏi phải làm gì kếtiếp bây giờ, cái miệng chúm chím của đứa bé bỗng giật giật.

Trầm Khánh Khánh ngẩn người, lập tức có phần kích động nói:“Em lặp lại lần nữa.”

Đứa bé cúi xuống, ánh mắt còn hơi sợ hãi, nhưng nó vẫn nóirõ một lần: “Liễu Liễu.”

“Liễu Liễu [1]?” Trầm Khánh Khánh méo mặt nhắc lại một lần,thật sự là cái tên có ý tứ.

[1] Liễu Liễu có nghĩa là chờ đợi

“Liễu Liễu ngoan, đến đây, chị tặng em này.”

Nếu đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, nhất định phải thưởng chonó, trên người Trầm Khánh Khánh cũng không có đồ chơi gì vui, liền gỡ từ trêntúi một con gấu nhỏ xuống đưa cho Liễu Liễu.

“Thế thì, bây giờ chúng ta là bạn bè?”

Đứa bé nhìn chằm chằm con gấu nhỏ trong tay không nói, TrầmKhánh Khánh liền tiếp tục nói: “Liễu Liễu, sao em lại…”

Cô còn chưa nói xong, cửa sau đột nhiên bị xô vào, tiếngđộng khiến cô còn hoảng sợ, đừng nói tới đứa trẻ con.

Nhưng không đợi cô hỏi ai tới, giây phút nhìn thấy người đó,cô liền quên mất mình muốn nói gì.

Không phải từng thấy anh trên màn ảnh, nguyên nhân chính làvì nhìn anh quá nhiều, chú ý đến anh trong thời gian quá dài, thế nên cô đãkhắc sâu hình dáng anh trong đầu.

Nhưng người trước mắt sao vô cớ lại xuất hiện ở trong này,lông mi cái mũi đôi môi hoàn toàn ăn khớp với hình ảnh trong trí nhớ, có mộtloại cảm giác xa lạ không nói thành lời.

Siêu thiên vương Trữ Mạt Ly, anh là thiên tài giới giải trítrăm năm khó gặp. Bộ phim đầu tiên ra mắt đã là diễn viên chính, từ đó về saukhông có bộ phim nào không phải diễn viên chính, không có phim điện ảnh nàophòng vé không được trên trăm triệu, dường như tất cả đạo diễn đều tranh giànhcơ hội hợp tác cùng anh. Đĩa nhạc của anh vừa ra một ngày đã bị người ta điêncuồng mua hết sạch, số lượng kỷ lục chỉ có mình anh có thể phá vỡ, trong các lễtrao giải tên anh chiếm một phần ba danh sách. Một năm ngắn ngủi liền càn quétcác giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của cả trong nước và quốc tế. Nhưngngay khi ở đỉnh cao sự nghiệp, đang được đánh giá là người có nhiều khả nănggiành được tượng vàng trong lễ trao giải Oscars với bộ phim điện ảnh “Nhất tiễnphong hầu”, lại đột ngột tuyên bố giải nghệ, khiến mọi người trở tay không kịp.Ngay lúc đó giới giải trí dấy lên một trận phong ba, gây xôn xao cả nước thậmchí cả Châu Á. Nhưng cái người sau khi đưa ra phát biểu này cũng không thấyxuất hiện, không ai biết nguyên nhân sau đó.

Sau sự kiện này nam nghệ sĩ trong giới giải trí rơi vào tìnhtrạng hoang vắng, căn bản không ai có thể ngồi vào chiếc ghế trống lớn mà TrữMạt Ly để lại. Người đàn ông này cả đời anh tuấn tao nhã, có trí tuệ, có tiềntài, viết nên bao câu chuyện truyền kỳ, lại biến mất một cách thần bí, mãi đếnkhi anh dùng thân phận CEO Công ty Giải trí Hoàn Nghệ xuất hiện lại trước mắtcông chúng.

Trữ Mạt Ly ngoài đời tuấn mĩ vượt xa so với trên màn ảnh,nhất là đôi tròng mắt đen lóe lên ánh sáng lấp lánh như kim cương. Ánh mắt kianhìn xuống dáng vẻ của Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh lập tức liên tưởngđến loài sói bạc sống trong tuyết, chúa tể dưới ánh trăng, chỉ có vẻ đẹp làmngười ta lóa mắt.

Cắt đứt dòng suy nghĩ của Trầm Khánh Khánh là tiếng gọi.

“Ba!”

Sau đó cả người đứa bé nhào vào trong lòng Trữ Mạt Ly.

Một tiếng gọi này đủ để tạo nên chấn động có thể so sánh vớiviệc đại thiên vương rời khỏi làng giải trí.

Sau này Trầm Khánh Khánh mới biết, thì ra đây thật sự là congái của Trữ đại thiên vương tiếng tăm lừng lẫy, chuyện anh có con gái vẫn đượcgiữ rất kín, truyền thông đã một lần đưa ra ánh sáng, sau đó bị Trữ Mạt Ly mạnhmẽ dùng quyền lực che giấu không cho ai nhắc lại. Đối với chuyện này ngườitrong ngoài giới từ không tin cũng dần tiếp nhận. Người ngoài vẫn vắt óc tìmhiểu mẹ của đứa bé này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn mù mịt. Trữ Mạt Ly không thểtự nhiên có một đứa con gái, anh cưng chiều con thành thói quen, nhưng cục cưngtrời sinh sợ người lạ, trừ ba ra cũng không chịu tiếp xúc với bất kỳ ai, saulại thêm một Trầm Khánh Khánh.

Trầm Khánh Khánh nhẹ nhàng rời khỏi phòng, sau đó không khỏiđấm đấm lưng.

“Ngủ sao?” Trữ Mạt Ly đeo kính đọc sách, mí mắt cũng khôngnâng, hỏi Trầm Khánh Khánh.

Trầm Khánh Khánh đi đến quầy bar rót cho mình một ly nước,uống xong mới trả lời: “Ừ.”

Liễu Liễu rất dính cô, hơn nữa đã dính cô đến một cảnh giớinhất định. Tối đa ba ngày, nếu ba ngày không thấy Trầm Khánh Khánh cô bé khôngăn không ngủ, chờ tới khi nhìn thấy cô mới khôi phục bình thường, cho dù TrữMạt Ly có dỗ dành như thế nào cũng chẳng thấm vào đâu. Bởi vì biết rõ anh khôngthích quần áo cầu kì, trang sức xa xỉ, mỗi lần tới gặp anh Trầm Khánh Khánh đềuphải thay quần áo trước. Về phần mùi nước hoa, đơn giản là bản thân Trữ Mạt Lychán ghét.

“Lúc nãy em gặp An Thiến.” Trầm Khánh Khánh tự pha một lycốc-tai cho mình, lắc lắc ly rượu, ngồi trên sô pha chuyên tâm chơi trò điềnchữ trả lời Trữ Mạt Ly.

Đúng vậy, Trữ đại thiên vương thích cái trò chơi ấu trĩ nhàmchán này.

Trữ Mạt Ly viết vài câu trên giấy, nói: “Chọn một bộ phimtiếp theo, doanh thu phòng vé phải vượt qua cô ta.”

“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Trầm Khánh Khánh khẽ cười, tìmnơi thoải mái trên sô pha rồi ngồi xuống, “Nghe nói bộ phim tiếp theo cô ta sẽhợp tác cùng Phương Thuấn, tiệc từ thiện tối nay có bọn họ cùng nhau tham dự.”

Dưới ánh đèn, môi Trữ Mạt Ly mang theo một tầng sắc đỏ quỷdị, dưới ánh đèn dường như làn da trắng ngần bớt vài phần lạnh lẽo.

“Không tiếc ư? Anh đối với người tình cũ vô tình như vậysao?”

“Người tình cũ?” Tầm mắt Trữ Mạt Ly rốt cuộc cũng đặt trênmặt Trầm Khánh Khánh, bình thản, có phần chán ghét: “Em bớt làm cho tôi buồnnôn đi.”

Hai người bọn học đã sớm nhìn thấu bản chất đối phương vốnkhông thiện lương gì, nên khi ở chung không cần phải ngụy trang. Trầm KhánhKhánh nghĩ thầm, như thế đấy, thiên vương hay siêu sao gì chứ, cái gì mà ngườiđàn ông hoàn mỹ nhất thế kỷ, rồi con rùa vàng mà các cô gái đều muốn câu được,mắt tất cả mọi người đều mù hết cả.