Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 2 - Chương 20




Phó Vịnh Bội nhìn Giang Thiệu Cạnh, đôi tay thân mật đặt lên bờ vai cương ngạnh của anh, lộ ra nụ cười xinh đẹp, nhẹ giọng oán trách, "Sao lại đột nhiên chạy tới vậy? Cũng không báo trước một tiếng.”

Giang Thiệu Cạnh hướng về phía cô, lộ ra nụ cười lạnh nhạt, "Giang Thiệu Cạnh tôi muốn tới đau thì tới, muốn đi đâu thì đi, chưa bao giờ cần xin phép bất kì người nào cả!"

Phó Vịnh Bội lại cúi sát vào anh hơn, ghé vào anh bên tai giống như người yêu thân mật nói nhỏ, "Thân ái, nơi này là chỗ làm việc của tôi, đừng làm rộn quá khó coi..." Phó Vịnh Bội cô không sợ trời không sợ đất, nhưng mà, nhược điểm duy nhất của cô chính là vô cùng sĩ diện.

Cố tình, Giang Thiệu Cạnh lại là một người đàn ông sẽ không để ý đến danh dự của người khác.

Giang Diệc Hãn lại có thể tìm Giang Thiệu Cạnh đối phó với cô, thật sự là... Đơn giản là anh sợ cô đối với cô bạn gái nhỏ của anh nói linh tinh, đem quá khứ của bọn họ nói ra? ! Phó Vịnh Bội vừa đố kị vừa hận, giờ phút này phiền lòng nôn nóng, hỏa khí cao ngất, nhưng lại không thể phát tác.

Giang Thiệu Cạnh cúi đầu, ở trên cổ cô ngửi xuống, rỉ tai như vậy, "Vị hôn thê tiểu thư, nếu như cô không đánh điện báo mà nói, tôi sẽ bỏ xuống công vụ bề bộn mà từ Thượng Hải chạy đến thành phố Ôn sao?"

Bộ dáng của hai người, xem ra vô cùng thân mật, một vài bạn bè phóng viên cũng kinh ngạc phát hiện cá người tên Giang Thiệu Cạnh này, mọi người không muốn bỏ qua cơ hội khó được này, đèn flash liên tục nháy lên không ngừng, chụp được một màn đằm thắm của vị hôn phu đối với vị hôn thê.

Giang Thiệu Cạnh mặc cho mọi người chụp ảnh, môi cách môi cô hai centimet ngoài, vô hạn thâm ý nhìn cô: "Nghe nói, gần đây cô đối với việc quấy rầy cuộc sống em trai tôi cảm thấy rất hứng thú? Vị hôn thê tiểu thư, hình như cô đã quên mất, làm vợ chưa cưới của Giang Thiệu Cạnh tôi, điều đầu tiên là hành động phải đoan trang một chút!"

Cả người Phó Vịnh Bội trở nên cứng đờ, vẫn còn đối với mấy người bạn bè truyền thông khác lộ ra nụ cười xinh đẹp, "Cử chỉ của tôi không có bất kỳ chỗ nào không hợp, cũng không có làm bất chuyện gì hư hại danh dự của Giang Thiệu Cạnh anh, thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp đùa giỡn, thân ái, anh thật không cần quá để ý!"

"Chỉ cần Phó Vịnh Bội cô một ngày còn là vợ chưa cưới của Giang Thiệu Cạnh tôi, hôn ước của chúng ta vẫn còn trong người, nếu để cho tôi bắt được cô quấy rầy, quyến rũ người đàn ông khác, dám can đảm đội nón xanh cho tôi, ném mặt mũi của Giang Thiệu Cạnh tôi, tôi sẽ làm cho cô thần bí biến mất trên thế giới này!" Anh đang thân mật nói bên tai cô.

Một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân Phó Vịnh Bội xông thẳng lên, làm cho cả người cô run lên một cái.

"Thân ái, em phải đi làm việc rồi!" Phó Vịnh Bội vội vàng đẩy anh ra.

"Cố gắng lên." Anh kiêu căng lạnh nhạt đáp lại.

"Giang tiên sinh, hôm nay ngài cố ý vì Phó Vịnh Bội mà đến sao? !" Các bằng hữu truyền thông tranh nhau hỏi.

"Vị hôn thê của tôi đang làm chuyện có ý nghĩa như vậy, tôi xác thực nên khích lệ cô ấy một chút." Anh khéo léo trả lời.

"Giang tiên sinh, ngài sẽ chờ đến rạng sáng mười hai giờ sao? Qua mười hai giờ chính là tết Trung Nguyên rồi !" Lại một ký giả hỏi.

"Tất nhiên." Đã đến đây rồi, anh đương nhiên ngồi đến khi hoạt động kết thúc.

"Đến lúc đó nếu như xảy ra chuyện gì quỷ dị, xin hỏi Giang tiên sinh bảo vệ Phó Vịnh Bội chứ?" Ký giả hỏi tới.

"Dĩ nhiên." Anh thích nhất là đóng kịch trước mặt truyền thông.

Quanh mình một hồi hâm mộ cùng bội phục.

"Giang tiên sinh, xin hỏi hôn kì của ngài và Phó Vịnh Bội đã định rồi sao?" Một người hỏi ra vấn đề mà mọi người cảm thấy hứng thú nhất.

"Hôm nay tôi không phải nhân vật chính, chỉ là một người tham dự bình thường, bất kỳ vấn đề riêng tư nào tôi đều sẽ không có trả lời, xin mọi người tiếp tục cầu nguyện cho những người gặp nạn!" Cuối cùng anh Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân (Bốn lạng địch ngàn cân???).

Cách đó không xa, Phó Vịnh Bội đi về phía Giang Diệc Hãn.

"Anh điên rồi!" Cô cắn răng nghiến lợi.

Đã từng yêu cô như vậy, yêu đến nguyện ý đem mọi thứ tối nhất thế giới nâng đến trước mặt cô, hiện tại, nói "Thay lòng" liền "Thay lòng" , thủ đoạn đối phó cô bạn gái cũ không chút lưu tình!

Phó Vịnh Bội không cam lòng, vô cùng không cam lòng!

Giang Diệc Hãn xoay người lại, nhìn cô dịu dàng cười một tiếng, khiến tim Phó Vịnh Bội chậm một nhịp.

"Làm việc cho tốt đi." Giọng nói Giang Diệc Hãn nhàn nhạt giao phó, xoay người tiếp tục làm việc.

Lần này Phó Vịnh Bội phát hiện, anh chỉ là đối với người sau lưng cô cách đó không xa, ngồi ở trung tâm, điềm đạm nho nhã khéo léo như học sinh giỏi, Vãn Vãn đang yên lặng nhìn bóng lưng anh lộ ra nụ cười trấn an.

Phó Vịnh Bội ghen tỵ gần như muốn nổi điên, nhưng lại không thể phát tác.

...

Đuổi phóng viên đi, Giang Thiệu Cạnh ngồi lại bên cạnh Vãn Vãn lần nữa.

Anh không cần cười giả dối với bọn phóng viên nữa, khôi phục bộ dáng nghiêm trang.

Từ lúc anh bắt đầu ngồi ở bên cạnh, Vãn Vãn đã cảm thấy rất không tự nhiên, vô cùng áp lực.

"Biết nấu vài món ăn rồi chứ hả ?" Cứ ngồi không như vậy thật sự rất nhàm chán, Giang Thiệu Cạnh phã vỡ trầm mặc trước.

Vãn Vãn đang vì người gặp nạn cầu nguyên, bị cắt đứt, nâng mắt lên, giọng nói ngập ngừng có chút trả lời không được, "Tôi..."

"Không phải là vẫn không học được chứ? !" Chân mày Giang Thiệu Cạnh nhíu chặt lại.

Vãn Vãn xấu hổ mà cúi thấp đầu.

"Phó Vịnh Bội cũng có thể học làm được một bàn thức ăn ngon, tại sao cô lại không được? !" Giang Thiệu Cạnh thật sự không thể giải thích vì sao, lại có thể có người phụ nữ ngay cả một món ăn cũng không biết, ngu dốt đến gỗ mục không thể đẽo!

Vãn Vãn cứng đờ, cô vốn chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, thay đổi chủ ý, "Giang đại ca, tôi sẽ nỗ lực!"

Thái độ coi như thành khẩn, Giang Thiệu Cạnh hài lòng gật đầu.

"Hình tượng của cô hôm nay cũng không tệ lắm, ra ngoài miễn cưỡng còn có thể gặp người, nhưng là tại khoác một cái áo khoác xấu xí như vậy?" Anh bất mãn.

Trang phục cô đang mặc này anh từng thấy, rất thích hợp với cô, làm cho người ta có một cổ hương vị thư thái đến tận xương.

Nhắc tới chuyện này, Vãn Vãn đã cảm thấy rất mất thể diện.

"Y phục quá... Đẹp..." Vãn Vãn lúng túng, "Cho nên, tôi mới mặc... Áo khoác..." Hôm nay, là cái áo khoác này giải cứu cô.

"Có cái gì không đúng hay sao?" Anh nhìn ngang nhìn dọc, chính là không nhìn ra bộ váy này có chỗ nào không đúng.

Nhưng mà, vẻ mặt cô khó xử, làm cho anh khẽ hiểu, "Tối nay, bát kể cô mặc quần áo như thế nào, Phó Vịnh Bội cũng sẽ không bỏ qua cho cô!" Mặc như trước kia, nhất định sẽ bị giễu cợt là không khéo léo, tỉ mỉ ăn mặc, lại bị vu oan không tôn trọng người đã mất.

Vãn Vãn ngẩn ra, không ngờ anh sẽ trực tiếp như vậy.

Nhìn anh mới vừa rồi cùng Phó Vịnh Bội, dáng vẻ hai người dường như tình cảm rất tốt, hiện tại giọng nói chán ghét này, kiểu gì cũng thấy có cái gì không đúng...

Thế giới của bọn anh quá phức tạp, Vãn Vãn cảm giác mình mê mang, thật sự nhìn không hiểu.

"Trời nóng như vậy, còn mặc áo khoác, cô không nóng sao?" Giang Thiệu Cạnh chất vấn.

"..." Nóng thì có gì quan trọng, để cô có thể tự nhiên một chút đi!

Cái trán đổ mồ hôi của Vãn Vãn bán đứng cô.

"Đem áo khoác ra, quản người khác nghĩ như thế nào, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin vào chính mình!" Giang Thiệu Cạnh phục vụ quên mình ra lệnh với cô.

Không muốn, cô không muốn cởi áo khoác! Vãn Vãn vội vàng vòng chặt mình.

Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo lườm cái người ngốc không chịu được này.

Đang lúc hai người giằng co, cách đó không xa, cũng có người giằng co.

"Bạch Lập Nhân, anh tới thì tới đi, không đến thì không đến, làm gì mà phải trưng ra gương mặt lạnh lùng, giống người khác nợ anh mấy triệu vậy?" Thanh âm dịu dàng đáng yêu từ xa tiến lại.

Vãn Vãn nhìn thấy một vị sóng lớn mãnh liệt, trước sau lồi lõm, người phụ nữ có vóc người vô cùng xinh đẹp, hướng chỗ bọn họ đi tới.

"Anh không muốn đến, nhưng mà mấy người để cho anh có cơ hội nói không sao?" Mà người đàn ông nói chuyện cùng cô bề ngoài trẻ đẹp lịch sự, xem ra tính khí cũng không tốt.

"Đừng như vậy mà, Bạch Lập Nhân, ai bảo anh là dương nam, lễ truy điệu tối nay sẽ rất có ý nghĩa, anh coi như vì dân xuất lực, phật quang phổ chiếu!" Người phụ nữ ngay cả tính từ phật quang phổ chiếu cũng dùng linh tinh.

Vãn Vãn thẳng mắt, dáng vẻ nững nịu của phụ nữ, thật sự rất quyến rũ vô cùng quyến rũ.

"Liêu Diệu Trăn, em có đầu óc hay không vậy? Mẹ em để bắt anh nếu cần thiết, phải cởi hết quần áo lộ ra cái con rồng kia!" Bạch Lập Nhân thở hổn hển, nhìn xung quanh, thấy cũng không có quá nhiều người chú ý đến bọn họ, mới hạ thấp giọng, "Anh là bạn trai em, các người lại có thể để cho anh trước đám đông cởi..." thật là tức chết người!

"Không phải cho anh mặc áo lót rồi sao? Đến lúc đó anh chỉ cần cởi áo sơ mi là được rồi!" Đối với ngạc nhiên của anh, Liêu Diệu Trăn kiên nhẫn trấn an.

"Hừ!" Bạch Lập Nhân vẫn còn ở cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn là đè xuống tính khí, "Anh hiểu, nơi này rất nguy hiểm, em về trước đi !" Cô là Âm nữ, dễ dàng dẫn dụ vật bẩn, nơi này không thích hợp với cô.

"Không, em muốn ở đây, em muốn góp một phần sức lực, có con mắt trái của em, các người sẽ an toàn một chút." Liêu Diệu Trăn lắc đầu không đồng ý.

Cô muốn ở chỗ này, phòng ngừa anh chạy trốn.

"Không phải em là sợ nhất là quỷ sao?" Bạch Lập Nhân không hờn giận.

"Ở cùng với anh, em liền không sợ !" Liêu Diệu Trăn lộ ra hai lúm đồng tiền, hướng anh cười dịu dàng.

Nụ cười này, rõ ràng rất đoan trang, nhưng mà bởi vì gương mựt vô cùng xinh đẹp của cô, thoạt nhìn liền là vô cùng yêu mị.

Đàn ông bốn phía bị câu đến độ nhìn thêm cô vài lần.

"Nhìn cái gì vậy, mấy đời chưa từng thấy phụ nữ sao? Không cho phép nhìn chằm chằm vào bạn gái tôi!" Bạch Lập Nhân rống lớn.

Ai dám nhìn lâu cô một cái, anh liền đánh người!

"Bạch Lập Nhân, anh nhanh nôn nóng lại **, cá tính vẫn không thay đổi." Xung quanh truyền đến một giọng nói của đàn ông.

Giọng nói của người đàn ông rõ ràng, thần thái trên trán xao động, Ôn Nhã Xuất Trần.

Bạch Lập Nhân và Liêu Diệu Trăn đồng thời xoay người lại, Liêu Diệu Trăn vui mừng, "Tiết Khiêm Quân, anh mới trở về từ Hongkong sao?"

"Về đây làm ít chuyện, nghe nói có hoạt động có ý nghĩa như vậy, cho nên cũng tới quyên tiền, ra một phần lực." Nhìn Liêu Diệu Trăn, đáy mắt Tiết Khiêm Quân đều là ý cười mênh mông.

"Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết." Bạch Lập Nhân cực hận nói.

Diệu Diệu cùng Tiết hồ ly từng nói yêu đương, vì Tiết hồ ly từng tự sát, mà Tiết hồ ly trước khi đi Hongkong, muốn bắt cóc Diệu Diệu, anh Bạch Lập nhớ vô cùng rõ!

"Anh là âm nam, trường hợp này, anh không nên tham gia thì hơn." Liêu Diệu Trăn lo lắng khuyên nhủ.

"Trước 12 giờ, anh sẽ rời đi." Đối với sự quan tâm của cô, Tiết Khiêm Quân cười ấm áp, "Hơn nữa, anh vẫn đeo bùa hộ thân em từng tặng anh!"

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Lập Nhân thay đổi, mà bị Tiết hồ ly này cố ý nhắc tới, Liêu Diệu Trăn lộ ra vẻ mặt lúng túng.

"Người chúng ta đều đến đông đủ chứ? !" Mẹ Diệp kịp thời xuất hiện.

"Vâng vâng!" Liêu Diệu Trăn vội vàng gật đầu, không quên lấy ra khăn giấy, trước tiên đem vị trí lau sạch sẽ, mới lôi kéo cái người thích sạch sẽ nghiêm trọng này, cực kì không được tự nhiên cùng bạn trai ngồi xuống.

"Tiết Khiêm Quân, anh cũng ngồi đi." Liêu Diệu Trăn cười đến rất lễ phép, không có nửa phần mập mờ.

...

Vãn Vãn cùng Liêu Diệu Trăn ngồi chung một chỗ, hai người phụ nữ thỉnh thoảng tán gẫu, cả đêm, họ cũng cùng nhau nghiêm túc chồng lên tiền vàng bạc.

Mấy giờ tiếp xúc, Vãn Vãn cũng rất thích Liêu Diệu Trăn, có lúc, người không thể nhìn bề ngoài, mặc dù bộ dáng Liêu Diệu Trăn rất giống tình nhân, nhưng mà, phẩm đức, tam quan (Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) rất đoan chính.

Chỉ là, vòng người bọn họ, không khí có chút không hòa hài.

Tiết Khiêm Quân vẫn muốn tìm Liêu Diệu Trăn nói chuyện, mà Bạch Lập Nhân cả đêm đều rất cảnh giác, mẹ Diệp không chỉ buông tay mặc kệ, còn thích tiện tay tung ra nắm lửa, để cho người càng không hài hòa, cả đêm đều nghiêm trang lạnh lẽo, Giang Thiệu Cạnh không nói tiếng nào.

Sắp tới mười hai giờ, người dân trong sân rộng càng ngày càng ít, dù sao đối với tết Trung Nguyên, người thành phố Ôn vẫn tương đối kiêng dè.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tiết Khiêm Quân đứng dậy cáo từ, tâm niệm không thôi, "Diệu Diệu, lần gặp mặt sau không biết là qua bao nhiêu năm nữa rồi, bây giờ tiễn anh đến chỗ để xe, được không? !"

"Được." Có bạn từ phương xa tới, Liêu Diệu Trăn tự nhiên hiểu lễ tiết này.

"Anh cũng đi!" Luôn luôn coi chừng bạn gái vô cùng chặ chẽ, Bạch Lập Nhân, cũng lập tức đứng lên.

Liêu Diệu Trăn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Các con đi nhanh về nhanh, mẹ muốn lên đài tế điện rồi !" Thấy Giang Diệc Hãn đã phát ra lời mời lên đài, mẹ Diệp phất tay đuổi con gái cùng con rể.

Giang Diệc Hãn hướng Vãn Vãn cười cười, không tiếng động dùng miệng nói cho cô biết, công việc tối nay của anh sắp kết thúc rồi, rất nhanh sẽ có thể đến chỗ cô.

Vãn Vãn gật đầu.

Mười hai giờ vừa đến, người thật sự lưu lại, đã vô cùng ít, cơ hồ chỉ còn lại truyền thông cùng người thân của người gặp nạn.

Giang Diệc Hãn trước tiên ở dòng suối nhỏ của quảng trường thả ngọn đèn dầu, nghênh đón vong hồn đến, soi đường cho đám vong hồn.

Mẹ Diệp mặc đạo phục vào, dùng giọng nói vang vọng bắt đầu hát lên bài ca , vì những thứ cô hồn vô chủ kia làm phổ độ.

Mây, bị mây đen che kín.

Vãn Vãn mặc áo khoác dài, đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh lẽo.

Tất cả bóng đèn ở quảng trường, đều dập tắt.

"Giang, Giang đại ca, anhc ó cảm thấy không khí rất âm trầm kinh khủng?" Vãn Vãn phải tìm người nói chuyện, mới có thể can đảm.

"Không!" Giang Thiệu Cạnh đơn giản nói.

Anh vốn không tin những thứ này.

Vãn Vãn không dám lên tiếng, Giang Diệc Hãn đốt một cây nến trắng trên đài tế điện, từng chiếc đèn Khổng Minh nhỏ được người thân người gặp nạn chậm rãi để lên bầu trời.

Quảng trường, lâm vào trong một mảnh thương tiếc.

Vãn Vãn thương tiếc khoảng một phút đồng hồ, cũng run tay, lấy ra cái bật lửa đã sớm chuẩn bị xong, đốt những cây nến vây quanh bọn họ lên.

Giang Thiệu Cạnh không nói gì nhiều, cũng ngồi xổm xuống đốt nến.

Giang Diệc Hãn làm tốt công việc, xuống đài, đi tới chỗ bọn họ.

Phó Vịnh Bội cũng thu xếp xong.

Vãn Vãn cùng Giang Thiệu Cạnh mỗi người một bên, khi "Tâm" gần thành hình tròn...

Đột nhiên, một trận gió lạnh, đem tất cả cây nến trên quảng trường đều thổi tắt.

Vãn Vãn vội vàng bật lửa, nhưng mà, làm cách nào cũng không bật được .

Quảng trường đột nhiên lắc lư kịch liệt.

Động đất? Vãn Vãn bị sợ đến làm cái bật lửa rơi trên mặt đất.

"Vãn Vãn!" Giang Diệc Hãn bước nhanh tới, gọi cô.

"Giang Thiệu Cạnh!" Phó Vịnh Bội cũng ở đây gọi người.

Một mảnh đen như mực, ai cũng không thấy rõ người nào, quanh mình chỉ còn lại trời long đất lở, cả quảng trường đều sắp bị hất tung lên .

"Trời ơi, động đất!"

Bốn phương một mảnh tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài.

"Vãn Vãn, em ở đâu?" Giang Diệc Hãn gấp gáp tìm kiếm cô khắp nơi.

"Diệc Hãn, em ở đây!" Trong bóng tối, bên trong lay động, Vãn Vãn vươn tay, cầu cứu.

Giang Diệc Hãn nghe thấy giọng nói của cô, lại không tìm được người của cô, rốt cuộc, dưới ánh sáng yếu ớt, mơ hồ nhìn thấy Vãn Vãn bị chấn động phải ngồi dưới đất.

"Giang Thiệu Cạnh, giúp tôi với!" Phó Vịnh Bội cũng chạy về phía Giang Thiệu Cạnh.

Hiện tại chỉ có thể để cho anh là anh hùng cứu mỹ nhân, bày ra cơ hội tốt nhất cho tin tức của hai người bọn họ!

Đầu một trận hoa mắt chóng mặt, Giang Thiệu Cạnh cũng bắt đầu không rõ Đông Tây Nam Bắc, anh chỉ có thể dựa vào âm thanh, lung tung bắt được cánh tay mềm nhũn cách đó không xa, "Đi!"

Bất chấp tất cả, kéo cái tay kia lên, một phút cũng không trần trừ, anh chạy ra ngoài.