Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 3 - Chương 8




Sau khi trở về thành phố Ôn, Vãn Vãn bệnh nặng một trận, nôn mửa tiêu chảy, bụng quặn đau đến co rút, hơn nữa còn phát sốt không ngừng.

Chuyện này dọa Giang Diệc Hãn sợ một trận.

"Chẳng lẽ là ở nhà bạn mình tắm nước lạnh? Cũng có khả năng là cô ấy không quen đồ ăn ở Thượng Hải?" Lúc đưa Vãn Vãn vào phòng cấp cứu, anh sốt ruột vạn phần.

Ngày ấy, Chức Tâm lại quên mở nước nóng, anh đợi rất lâu mà vẫn không thấy Vãn Vãn ra ngoài, lúc đi sát vách phát hiện Vãn Vãn vừa tắm nước lạnh xong, cả người đang phát run.

Hơn nữa, cô kiên trì muốn lập tức trở về thành phố Ôn.

Anh chỉ có thể trả lại vé máy bay, cùng cô ngồi xe lửa trở về thành phố Ôn, nhưng không nghĩ đến, vừa về tới nhà cô liền bắt đầu ngã bệnh.

Vãn Vãn bị bệnh, cô luôn không ngừng nỉ non, bất lực tuyệt vọng mà rơi lệ, hơn nữa vẫn kêu đau, dáng vẻ chịu khổ sở của cô làm tim anh cũng đau thành một mảnh.

"Vãn Vãn, không đau, không đau!" Nắm lòng bàn tay nóng bỏng của cô, tim của anh cũng bị níu chặt.

Nhưng mà, Vãn Vãn bị bệnh, lại dùng sức giãy khỏi anh.

Bộ dáng kia, giống như vô cùng kháng cự anh đến gần.

Giang Diệc Hãn sửng sốt.

Ba ngày Vãn Vãn ở bệnh viện, Giang Diệc Hãn cực nhọc ngày đêm, ở trong bệnh viện chăm sóc cô.

Ba ngày sau, bác sĩ tuyên bố Vãn Vãn có thể xuất viện.

Vãn Vãn hết bệnh, nhưng mà cô lại giống như biến thành người khác, thích ngẩn người, rất ít cười, hơn nữa, giống như trở nên rất có chủ kiến, không hề lệ thuộc vào Giang Diệc Hãn nữa.

Còn nữa, thái độ đối với anh cũng bắt đầu rất lạnh nhạt.

Đặc biệt là...

"Em chuẩn bị bế quan bắt đầu viết văn rồi, không thể bị quấy rầy, chúng ta vẫn nên chia phòng ngủ đi." Ngày đầu tiên xuất viện, cô bỏ lại lý do này, buổi tối không vào phòng của anh.

"Thân thể em vừa khỏe lại, viết văn cái gì chứ!" Anh không đồng ý.

Nhưng mà đáp lại anh, chỉ là cửa phòng đóng chặt.

Giống như trở lại cuộc sống lúc anh mới dọn đến đây, Vãn Vãn lại bắt đầu trở thành trạch nữ, mỗi ngày từ lúc anh ra cửa đến khi về nhà, đều gần như không thấy được bóng dáng của cô, mỗi lần đối mặt, đều là cửa phòng đóng chặt.

Bữa ăn tối, bất kể anh làm nhiều món ăn hơn nữa, cô cũng chỉ tùy tiện ăn vài miếng, vội vã trở về phòng:

"Lần sau đừng nấu cơm, xin lỗi, em thật sự rất vội..."

Hoặc là, dứt khoát không xuất hiện.

"Em thấy ăn mỳ ăn tiện hơn một chút!"

Căn nhà bắt đầu trở nên vắng vẻ trống không, dường như khôi phục lại trạng thái chỉ có một mình anh ở.

Nhưng mà, rõ ràng anh có bạn gái mà.

Anh giống như trước kia ăn sầu riêng, hun cả căn phòng ngập mùi, nhưng mà bên trong ngay cả tiếng chạy vội, tiếng mở cửa cũng không có.

Anh vào trò chơi Koala Bear mà mình gần như chưa bao giờ động tới.

Trong trò chơi, thân phận của anh là "Đã kết hôn" .

Mà thân phận của cô cũng như vậy.

Nhìn một chút ghi chép của anh, để cho anh hoàn toàn níu lưỡi, đối với lễ kết hôn của bọn họ, lúc ấy lại dùng hẳn một hai vạn để tổ chức thịnh yến kết hôn, bạn gái này của anh bình thường không thấy cô tốn tiền như vậy, bông hoa lúc vùng lên liền hù chết người.

Nhưng mà anh phát hiện, tiền này tốn rất đáng, vô cùng thuận tiện, anh dùng đạo cụ phu thê chuyên dụng là ngọc bội uyên ương gọi thê tử của anh đến.

Chỉ là...

Anh đợi thật lâu, cũng không thấy Vãn Vãn login.

QQ của cô cũng giống vậy.

Trước kia anh luôn có thói quen ôm cô ngủ, bắt đầu trằn trọc mất ngủ.

Một ngày sáng sớm, anh rốt cuộc chặn cô lại.

"Đi đâu?"

"Đi thư viện tìm tài liệu."

Gặp được anh, Vãn Vãn có chút mất tự nhiên.

Anh vẫn không hiểu, đây là thế nào, hai người bọn họ rõ ràng thân mật như vậy, tại sao lập tức dường như trở nên xa cách rất nhiều?

"Muốn đi thư viện sao? Anh đưa em đi!"

"Không cần, không thuận đường."

Vãn Vãn từ chối.

"Làm sao em biết không thuận đường? Hôm nay anh muốn đi ra ngoài phỏng vấn khắp nơi!" Anh còn chưa nói mình sẽ đi nơi nào mà!

"Thật sự không thuận đường, hẹn gặp lại."

Vãn Vãn xoay người, đi lướt qua anh.

Mà anh chỉ có thể nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất của cô, một hồi đờ đẫn.

Thói quen của anh, muốn nhìn thấy cô nhiều một chút, khát vọng cùng cô ở cùng một chỗ lâu một chút, nhưng mà cô dường như đột nhiên cũng không mong chờ như vậy nữa.

Bắt đầu từ khi nào, yêu say đắm của cô với anh bắt đầu hạ nhiệt? Cảm giác vô cùng rõ ràng.

Chủ nhật, anh cố ý không đi tòa soạn.

"Anh có thể nhìn em làm việc được không? Anh sẽ không ầm ĩ em!" Anh giơ tay thề thốt.

Trong phòng, Vãn Vãn đã thức đêm vài ngày cho kịp bản thảo rồi, mắt vừa đỏ vừa sưng.

"Không cần, em thật sự rất bận..." Vãn Vãn lại muốn cự tuyệt.

"Không phải anh làm gì sai rồi chứ?" Anh ngắt lời cô, dứt khoát chăm chú nhìn sâu vào mắt cô hỏi.

Tim của anh bất ổn, thậm chí bắt đầu hoài nghi Vãn Vãn có phải đã nghe được cuộc đối thoại ngày đó anh và Chức Tâm hay không? Nhưng mà không thể nào, lúc anh đi tìm cô thì rõ ràng cô vẫn còn đang tắm.

Bởi vì vấn đề của anh, Vãn Vãn ngẩn người, nhàn nhạt giải thích, "Không phải, gần đây em phải nộp bản thảo, họ thúc giục rất gấp, làm cho em có áp lực rất lớn. Cho nên em vô cùng bận rộn, em không có thời gian chú ý tới những chuyện khác."

Nhưng mà anh không phải là những chuyện khác, anh là bạn trai của cô cơ mà!

"Em viết văn, cần người viết chữ không? Anh viết rất nhanh." Anh cười ghi danh.

"Không, bình thường em không dùng tay viết, đều trực tiếp gõ văn bản trên máy tính." Vãn Vãn lắc đầu.

Giang Diệc Hãn yên lặng thật lâu, lâu đến mức Vãn Vãn cũng chuẩn bị đóng cửa phòng.

"Để cho anh ở cùng với em lâu một chút, anh đảm bảo sẽ không ầm ĩ em, không được sao? Điều này rất khó khăn với em sao?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Vãn Vãn cứng đờ.

Một lát sau, Vãn Vãn chỉ có thể mở cửa, "Vậy thì được, nhưng mà anh phải hứa, không được nhìn lén bản thảo của em, còn nữa, nếu như em đang viết mà ngủ thiếp đi, anh sẽ tự mình rời khỏi phòng em, không được ở lại làm phiền em."

Giang Diệc Hãn không ngờ cô sẽ nói ra yêu cầu như vậy, "Ừ, Được." Không được ở lại làm phiền cô, những lời này, dường như bọn họ có bao nhiêu xa lạ, làm trái tim anh trầm xuống.

Anh vào gian phòng của cô, vẫn cô đơn lạnh lẽo, bởi vì cả căn phòng chỉ có Vãn Vãn làm việc, âm thanh gõ chữ ngượng ngùng vang lên.

Giang Diệc Hãn tuân thủ cam kết, không âm ĩ cô, không làm khó cô, lại càng không có ý đồ nhìn lén bản thảo của cô. Anh ở trong phòng, chỉ là lật xem tạp chí, đợi trà của cô nguội lạnh, anh sẽ lập tức đổi ly khác cho cô, cô viết chữ đói bụng, vào trong ngăn kéo cầm bánh bích quy chocolate, anh sẽ ở bên đưa cho cô.

Từ đầu tới cuối, cô ở trong thế giới của chính mình, một cái ánh mắt cũng không muốn cho anh, càng không nói chuyện với anh, hỏi anh khát hay không, đã ăn cơm chưa.

Cô viết chính là mười mấy tiếng, có lúc khóc có lúc cười, mà anh giống như thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, cô vừa khóc anh liền khẩn trương, cô cười anh cũng sẽ giãn lông mày.

Viết văn mệt mỏi, cô tắt máy vi tính, gục đầu xuống nằm ngủ, giống như anh không tồn tại, chỉ là người tàng hình mà thôi.

Anh có nghe nói một tác giả trong khi viết bản thảo mà chết, ngày đêm đều hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, ngay cả người nhà cũng không quan tâm, anh chỉ là không nghĩ, Vãn Vãn cũng là một phần tử như vậy, càng không nghĩ tới, mình cũng thành một phần tử không được quan tâm.

Thì ra là, trong lòng cô, không có anh tự cho là quan trọng.

Giang Diệc Hãn nhìn thời gian một chút, đã ba giờ sáng, dạ dày anh đã đói bụng đến sớm không có phản ứng.

Anh đi về phía cô, cầm chăn cẩn thận phủ lên người Vãn Vãn.

Anh ngồi xổm xuống, ở bên giường đưa mắt nhìn cô lâu thật lâu, Vãn Vãn ngủ rất say, không bị ảnh hưởng chút nào.

Cảm giác bị người xem nhẹ, thật sự rất khó chịu.

Anh kiểm tra chốt cửa sổ, lưu lại một tờ giấy, rời khỏi gian phòng của cô, tuân thủ cam kết, không nhìn lén chữ viết trong máy vi tính, càng không có ý đồ nương nhờ gian phòng của cô, quấy rầy giấc ngủ của cô.

Chỉ là cảm thấy, thế giới thật hoang vu vắng lặng.

...

Buổi sáng, Vãn Vãn thấy tờ giấy.

"Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, anh sẽ đau lòng."

"Còn để anh cô đơn bao lâu nữa? Anh muốn ôm em."

Vãn Vãn làm như không thấy, để tờ giấy xuống, ngồi ở trước bàn đọc sách lần nữa, mở máy vi tính ra tiếp tục viết văn.

Nhưng mà, ngồi thật lâu, một chữ cô cũng không đánh ra.

Không xong, cảm giác đau đến không thở được...