Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 28




Trở về nhà trọ, trong phòng tối om, hiển nhiên hắn còn chưa có về. Trong nháy mắt khi tôi vừa bật xong tất cả đèn lên, điện thoại ầm ĩ reo lên, dọa tôi và Thúy Tây nhảy dựng lên.

Tôi cầm ống nghe, cư nhiên là Mặc Vũ.

"Hiện tại anh đang ở trên đường, buổi tối hôm nay em ăn không được nhiều lắm, có muốn anh mua đồ ăn đêm về cho em không?"

"Không cần." Buổi tối tôi đã ăn rất nhiều, quả thực là rất nhiều.

"Vừa lái xe vừa nghe điện thoại rất nguy hiểm, em gác máy đây." Tôi cũng không biết chính mình nói nhăng nói cuội gì đó, chỉ nghe giọng hắn mang theo ý cười khi nói sẽ lập tức về nhà.

Gác điện thoại, tôi cùng Thúy Tây dò xét xung quanh.

Tên này thật giảo hoạt, không gọi di động mà là gọi điện thoại bàn.

Sau một lúc lâu, Thúy Tây nghiêm túc nói: "An Tịnh, tôi bỗng nhiên phát hiện cô rất có tư chất hồng hạnh vượt tường (đi ngoại tình), cô có thể cảm ứng được khi nào thì anh cả sẽ về nhà."

Đối với thái độ kinh ngạc của cô ta, tôi chỉ trợn mắt nhìn, không biết có nên tặng cô ta quyển từ điển Hán ngữ làm quà gặp mặt hay không đây.

Lâu rồi không mệt mỏi như hôm nay, tôi vội vàng tắm rửa, vừa vào phòng ngủ liền thấy sâu ngủ đến tìm, căn bản tôi không biết Mặc Vũ về nhà lúc nào.

Không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên bừng tỉnh lại, tôi phát hiện bụng đau quặn từng cơn.

Có phải là do hôm nay quá mệt mỏi, động đến thai nhi, tôi sợ hãi nghĩ vậy, rốt cục nhịn không được dùng chân đá đá người đang ngủ say bên cạnh.

Đại khái là do sắc mặt của tôi qúa mức dọa người, khiến cho hai mắt nhập nhèm của Mặc Vũ lập tức tỉnh táo lại, "Sao lại thế này, có phải không thoải mái không?"

Tôi cố gắng gượng người, "Bụng đau quá." Giọng nói của tôi đều trở lên run rẩy.

"Để anh gọi bác sĩ."

Hắn quay trở lại rất nhanh, bàn tay hắn ấm áp xoa bụng tôi, lực tay rất nhẹ nhàng, hơi ấm từ bàn tay làm cho tôi dần dần trầm tĩnh lại, cơn đau cũng vì thế mà giảm đi không ít.

"Làm sao bây giờ, em lo lắm, không biết có sao không?" Tôi nhìn hắn, bức thiết tìm kiếm chỗ dựa yên ổn từ nét mặt hắn, vẻ mặt hắn thật sự có thể làm cho tôi tin cậy hoàn toàn.

"Ngoan, bác sĩ sắp đến rồi, không nên suy nghĩ bậy bạ."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

"Nói anh biết đau thế nào?"

Đau thế nào? Tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa, chỉ có thể ví như đang có một trăm con voi đạp qua bụng "cực kì đâu." Thật kì quái, lúc này mà tôi còn nghĩ ra được câu chuyện quái đản này.

Đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường, giữa hai chân có thứ gì đó nóng ấm chảy ra. Tôi sợ xanh mặt, nhảy khỏi giường chạy vào phòng vệ sinh, quả nhiên, có vết máu đỏ thẫm trên quần lót.

Tôi thất thần nhìn vệt máu đó, sau đó bình tĩnh giặt sạch quần lót rồi trở lại giường, vừa nhấc đầu nhìn vào gương, mới phát hiện ra nước mắt sớm chảy ướt vạt áo.

Chẳng lẽ sinh mệnh này mới xuất hiện lại đột ngột muốn rời đi?

Mặc Vũ yên lặng đứng phía sau tôi, hai tay nắm hai vai tôi, tôi vẫn không ức chế được cơn run rẩy, không ngăn được cơn lạnh run người đang từ từ dâng tràn trong cơ thể. "Vì sao? Vì sao cho em lại muốn cướp đi của em?" Tôi bật khóc, lại không biết nên trách cứ ai đây.

Mặc Vũ ôm lấy tôi, nhẹ đặt tôi lên giường, tôi vùi mặt vào ngực hắn, tất cả nước mắt của tôi đều thấm vào lồng ngực hắn.

"Hãy tin anh, không có việc gì đâu." Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi như hắn vẫn thường làm, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ.

Tôi ra sức lắc đầu, đều do tôi, đều do tôi, tôi không nên chạy ra ngoài, trong đầu tôi chậm rãi quay lại mọi khoảnh khắc: tôi chạy đến khu phố cao tầng, lúc ở hành lang bệnh viện thiếu chút nữa bị người ta đụng ngã, tôi đi lang thang vô định trên đường, tôi lạc vào khu chợ huyên náo. . . Mỗi một sự kiện tôi nhớ đến đều là nguyên nhân có thể gây thương tổn cho sinh mệnh bé nhỏ trong bụng.

"Hãy nghe anh nói, Silence, chỉ cần em đồng ý, chúng ta sau này còn có thể có rất nhiều con. Cho dù không có con, em còn có anh." Hắn cúi đầu nói bên tai tôi, giọng nói của hắn luôn đem lại cho tôi sự yên ổn, cuối cùng tôi cũng ngăn được vài phần đau thương.

"Em đã quyết định sẽ rất thương con, vì sao con lại muốn rời đi?"

Một cảm giác đau xót khẽ dâng lên trong lòng tôi, nước mắt khẽ thấm vào tận xương tủy.

"Em không muốn mất đứa bé này." Tôi nói lẩm nhẩm, đứa bé này có ý nghĩ vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

"Em yên tâm, vô luận thế nào anh cũng sẽ giữ con lại cho em, hãy tin anh."

Tôi ra sức khóc to hơn, tôi lại quay sang nhìn hắn, tôi muốn nhìn thấy ánh mắt hắn, giống như mỗi khi tôi thấy hắn, tôi lại có thêm kiên cường để tin tưởng những điều hắn nói.

Cảm giác như cả thế kỉ đã trôi qua, chuông cửa lúc này mới ngân lên.

Mặc Vũ ra mở cửa, tôi chạy nhanh đi rửa sạch nước mắt trên mặt, trừ bỏ hắn, tôi không muốn có người thứ ba biết rõ cảm xúc của tôi.

Người vừa bấm chuông cơ hồ là bị Mặc Vũ xách vào nhà. "Mình đã rất nhanh rồi, cậu còn chê mình lề mề." Anh ta vừa đi vừa bất mãn quay đầu về phía sau nói giọng kháng nghị.

"Vị này nói vậy chính là chị dâu nhỏ trong truyền thuyết rồi," anh ta cười nói nhã nhặn, anh ta vươn tay, "Xin chào, tôi là Chu Lập Luân."

"Cất mấy lời khách sao giả của cậu đi, bụng cô ấy rất đau, mau kiểm tra cho cô ấy đi." Nói xong Mặc Vũ chụp vội lấy tay anh ta.

"Cái gì mà khách sáo giả, là sợ mình chạm vào tay cô ấy thôi." Chu Lập Luân nhỏ giọng nói thầm, tay lại mở nhanh vali khám bệnh, lấy dụng cụ, động tác nhanh nhẹn chính xác.

Sau một hồi nhấn, ấn, đặt ống nghe, tôi giống như phạm nhân đang chờ tuyên án, lo lắng chờ anh ta đọc bản án.

Vẻ mặt Chu Lập Luân nghiêm túc càng làm cho tôi thêm khẩn trương, "Sau khi kiểm tra kĩ càng mọi thứ, trên cơ bản có thể kết luận là. . . . . viêm dạ dày."

Cái gì? Viêm dạ dày?

"Ý cậu là đứa nhỏ trong bụng cô ấy không bị sao cả? !" Mặc Vũ nghi ngờ hỏi lại.

"Ăn không tiêu thì liên quan gì đến đứa nhỏ." Chu Lập Luân không kiên nhẫn nói, như là kinh thường phải trả lời cái loại câu hỏi ngu ngốc này.

"Vậy là không phải tôi sảy thai?"

Chu Lập Luân gật gật đầu, "Y học hiện đại cho rằng xác suất viêm ruột có thể gây sảy thai ở phụ nữ là rất nhỏ." Thực không thể ngờ người này lại có thể cười trong lúc người khác đang đau khổ.

"Vậy tại sao tôi lại chảy máu? Có phải động thai khí không?" Tuy vẫn còn điểm nghi vấn nhưng tảng đá lớn trong lòng tôi xem như đã được dỡ xuống.

"Rất nhiều phụ nữ sẽ ra chút máu vào thời kì đầu của thai kì, hiện tượng này là bình thường." Anh ta kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của tôi, "Cô cùng thai nhi trong bụng hoàn toàn khỏe mạnh, cô có thể yên tâm, con của Phí Ân khẳng định không phải là đứa trẻ bình thường, không thể dễ dàng mất đi như vậy đâu." Đáng tiếc vào lúc này cả tôi và Mặc Vũ đều không cảm thấy hứng thú trước lối ăn nói hài hước của anh ta.

"Cậu xác định không chuẩn đoán sai chứ?" Mặc Vũ cùng tôi liếc nhìn đối phương, hắn hiển nhiên cũng nhất thời không thể tin được kết quả ngoài dự liệu này.

"Cậu không tin mình?" Chu Lập Luân giống như bị đả kích mạnh, "Mình xuất thân là con nhà nòi, theo học cả y học Trung Quốc và y học phương Tây chẳng lẽ là bằng giả, bậc sắp làm cha mẹ như các cậu, mình đề nghị nên mua sách về phương diện này mà tự nâng cao thêm kiến thức đi."

Mặc Vũ vội đưa ra một quyển sách, "Tại vẻ mặt lúc nãy của cậu rất nghiêm túc."

Chu Lập Luân nhã nhặn cởi găng tay y khoa, "Mình tốt xấu gì cũng là bác sĩ, cậu không tôn trọng mình thì cũng phải tôn trọng nghề nghiệp của mình chứ. Ai bảo cậu chỉ vì viêm dạ dày nho nhỏ lại gọi mình đến gấp lúc giữa đêm khuya, mới mở miệng đã mắng mình khách sáo giả, cuối cùng còn nghi ngờ kết quả chuẩn đoán bệnh của mình, cho cậu khẩn trương một chút như vậy cũng vẫn là nhẹ cho cậu rồi."

Tôi vô lực thở dài, thứ tôi nghi ngờ không phải là tiêu chuẩn nghề nghiệp của anh ta là đạo đức nghề nghiệp.

Đúng rồi, bộ dáng nho nhã này tôi đã gặp qua rồi thì phải, cẩn thận nhớ lại, xưa giờ khi gặp ai tôi sẽ không quên người đó, đúng rồi, anh ta chính là người ngày hôm nay đã đụng trúng tôi lúc ở bệnh viện, nếu không phải vì vừa rồi quá lo lắng, tôi hẳn đã sớm nhận ra anh ta.

"Bác sĩ Chu, chiều nay ở khoa phụ sản bệnh viện anh có đụng trúng ai không?"

"Sao? Sao cô lại biết?" Chu Lập Luân cẩn trọng nhìn chằm chằm tôi, "Chẳng lẽ cô là người đó. . . ."

Tôi gật gật đầu, tôi chính là người bị anh ta đụng trúng, nói một cách chính xác, là người sắp bị anh ta đụng ngã.

"Phải rồi, tôi còn có việc, cô uống thuốc rồi chườm nóng bụng, sẽ giảm đau rất hiệu quả, nếu hai người còn lo lắng, ngày mai đến phòng khám của tôi làm xét nghiệm toàn diện, là miễn phí hoàn toàn." Chu Lập Luân lấy thuốc, còn cẩn thận ghi chú giờ uống, rồi làm ra vẻ bận rộn muốn rời đi.

Tôi âm thầm buồn cười, xem ra anh ta hiểu được nếu làm cho Mặc Vũ biết là anh ta thiếu chút nữa đụng ngã tôi, hại tôi lo lắng, chỉ sợ anh ta sẽ không được dễ dàng quay về như vậy.

"Cảm ơn bác sĩ Chu, đi thong thả, không tiễn. À, chúc anh may mắn." Hi vọng vấn đề của anh ta và cô gái tôi gặp ở bệnh viện sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Chu Lập Luận vội vàng rời đi, Mặc Vũ lúc này mới lên tiếng, "Nghe cũng đã lâu rồi, vậy cũng nên đi ra đi."

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Thúy Tây mang theo vẻ ảo não tiến vào phòng.

"Thì ra là anh biết em đứng ngoài cửa, em chỉ là muốn xem thử em có thể giúp gì được không thôi." Thúy Tây vừa ngượng ngùng nói vừa bước vào.

"Em đừng gây thêm chuyện là tốt rồi. Nói đi, buổi tối em bắt An Tịnh đi những đâu?"

"Cũng không phải thế. Cũng chỉ đi mua sắm. . ." Khi thấy ánh mắt của Mặc Vũ, cô lại cúi gằm đầu, nói nhỏ thêm "còn đi chợ đêm ở gần đấy."

"Hai người đã ăn cái gì? Cô ấy sao lại bị đau bụng?" Mặc Vũ lại tiếp tục thẩm vấn.

"Em không biết." Xem ra Thúy Tây thật đã chống đỡ không nổi rồi, tôi nhanh chóng tiếp lời, "Không có gì, em dẫn cô ấy đến quán kem em thích nhất, không cẩn thận ăn nhiều kem thôi."

Sau khi nghe lời tôi nói, Mặc Vụ quay về trạng thái buông lỏng tâm tình, nếu hắn biết chợ đêm là chốn như thế nào, hắn nhất định cầm tù chúng tôi ở nhà cũng không chừng.

"Trời đã vào thu, sao còn dám ăn nhiều kem như vậy." Cũng may hắn không tức giận nữa.

Tôi ảo não nói, "Em đã biết lỗi rồi mà."

Nhìn bộ dáng của Thúy Tây, tôi đoán cô nàng nằm trên giường cũng không ngủ được, hiện tại đã là hai giờ sáng, thực bội phục sức lực của cô ta. "Đúng rồi Thúy Tây, cô còn không mau đi ngủ đi." Chằng lẽ cô nàng còn muốn tiếp tục bị giáo huấn sao.

"Anh cả, em đi ngủ trước, có việc gì thì gọi em."

Mặc Vũ vuốt cằm, "Nhớ kĩ, nếu em còn tiếp tục làm loạn, anh lập tức đem em đóng gói gửi về nhà."

"Vâng, vâng" Thúy Tây gật đầu lia lịa rồi chạy ra ngoài. Kì quái, sao cô nàng lại chịu nghe lời như vậy, cô gái thông minh không sợ trời không sợ đất ở trước mặt tôi đâu rồi nhỉ.

Phòng ngủ to lớn lập tức trở nên im lặng.

Mặc Vũ tiến đến bên người tôi, nhìn tôi uống thuốc. "Tốt lắm, hiện tại đến vấn đề của em."

Tôi thì có vấn đề gì? "Chỉ là ăn hai que kem thôi mà." Không cần việc nhỏ như thế mà hắn cũng truy cứu chứ.

"Anh không hỏi chuyện này. Em hình như có quen Chu Lập Luân." Nghe được ngữ khí khẳng định rõ ràng trong lời nói của hắn, tôi biết rõ không thể gạt được hắn điều gì cả.

"Ai nói em quen anh ta."

"Thế sao lúc nãy hai người lại ăn ý vậy." Hắn quả nhiên còn canh cánh trong lòng, tên này đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Tôi lúc nào thì ăn ý với Chu Lập Luân chứ? "Em không biết anh ta, chính là hôm nay ở bệnh viện có thấy anh ta, anh ta chạy theo xin lỗi bạn gái đang giận dỗi, bị em bắt gặp, thấy anh ta xấu hổ nên em vội đi ngay." Câu trả lời này tuy không hoàn toàn là thật nhưng cũng tạm tin tưởng được.

"Bụng còn đau không?"

Tôi lắc đầu, "Em hôm nay có phải rất ngốc không?" Nói ra cũng thật kì lạ, từ sau khi Thúy Tây xuất hiện, tôi lại thấy mình càng ngày càng ngốc.

"Không có. Nhưng anh sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay, bởi vì hôm nay có một cô gái xinh đẹp khó hô phải sinh con cho anh." Hắn cười nói, lại khôi phục vẻ mặt chế nhạo như mọi khi.

"Khoe mẽ." Tôi thấp giọng nói, đồng thời tránh đi ánh mắt hắn.

Đồng hồ điểm hai giờ sáng, tôi trừng mắt liếc hắn một cái, hắn tựa hồ không hề muốn ngủ, "Muộn rồi, em muốn ngủ." Nói xong tôi hoang mang rối loạn vươn tay tắt đèn, nói thật, không nhìn vẻ mặt của hắn mới khiến tôi giữ được vẻ bình tĩnh kiên định.

Thật là một đêm kì lạ, tôi hệt như đã trải qua lễ rửa tội sau một hồi sinh li tử biệt, sau đó đột nhiên có người nói cho tôi biết, hết thảy đều là nhầm lẫn, thật ra mọi thứ đều tốt đẹp cả. Mặc Vũ nằm bên cạnh tôi, một bàn tay còn đặt trên bụng tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn thấm vào da thịt làm lòng tôi thấy bất an.

Trong thân thể trào lên một thứ cảm xúc gì đó rất khó diễn đạt. Sau vài lần cố gắng tôi cũng buông xuôi không cố gắng ngủ nữa.

"Anh ngủ rồi à?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

"Chưa." Hắn trả lời mơ hồ không rõ, bàn tay đặt trên bụng tôi lại bắt đầu nhẹ nhàng xoa, làm như chứng minh hắn không phải đang nói mớ.

"Nghĩ gì thế?"

"Anh rất ít khi thấy em biểu lộ cảm xúc như thế này." Giọng nói của hắn có vẻ thanh tỉnh hơn tí chút.

Chỉ biết hắn đứng đắn không được bao lâu.

"Nếu ngủ không được, không bằng trò chuyện," tôi khẽ điều chỉnh tư thế nằm trong lòng hắn cho thoải mái, "Vậy nói về anh đi."