Khúc Cầu Hồn

Chương 20




Johnny choàng tỉnh sau cơn ác mộng đẫm màu xám. Cậu thấy bầu trời qua lớp kính, sau đó là đôi mắt kèm nhèm vương dính máu, các đầu ngón tay lẫn với vữa vàng. Cậu biết đây là cơn ác mộng vì cậu đã từng thấy nó trước đây - cùng khuôn mặt, cùng những móng tay gẫy. Johnny chớp mắt, nhưng không có gì thay đổi. Gã đàn ông bẩn thỉu đứng đó, những ngón tay càng lúc càng siết chặt, và Johnny nhận ra được cậu đang ở đâu. Tiếng gào thét xé nát cuống họng của cậu và Burton Jarvis lao qua cửa xe quá nhanh. Johnny chỉ vừa đủ thời gian phản ứng. Cậu tự đẩy mình ra xa, nhưng những ngón tay trơ xương chộp vào cổ chân cậu. Johnny một lần nữa la gào, còn Jar lẩm bẩm, âm thanh đến cũng từ một nơi sâu thẳm, kinh tởm như trong giấc mơ của Johnny. Một bàn tay nữa túm chặt cổ chân, Johnny bay ngang qua ghế ngồi. Cậu vung con dao ra, chém một cánh tay và sau đó cánh kia. Những lằn máu đỏ xuất hiện, túa ra, Johnny cố gắng chém vào gã lần nữa; gã quất Johnny quá mạnh, đầu của cậu đập mạnh vào vô lăng. Cánh cửa loảng xoảng, và Johnny rơi xuống đường cái. Đầu cậu đập vào mặt đường. Một bàn chân dậm mạnh xuống, con dao văng ra xa kêu lách cách.

Cậu cố gắng chui xuống gầm xe, nhưng Jar chộp được cổ và lật ngửa người cậu ra. Sỏi đá đập mạnh vào thành xương sọ. Các ngón tay gã bóp chặt và Johnny cảm thấy một lằn dài băng đá in trên ngực cậu. Trong giây phút đó, nó lạnh ngắt, nhưng theo sau là hơi nóng, sự đau đớn, và Johnny biết mình đã bị chém bởi chính con dao của mình. Jar gào thét vào mặt cậu, những chữ tục tĩu và điên loạn, những sợi nhớt dài của nước dãi dính vào mặt cậu. Thêm một lằn lạnh lẽo nữa bung ra và cảm giác như là lửa đốt. Johnny đang chết dần chết mòn, cậu biết như vậy. Gã già chó má này đang giết cậu ngay trên đường cái. Con dao lại chém vào người cậu. “Mày thích vậy phải không?”

Gã chém Johnny một phát nữa.

Và nữa.

“Mày thích vậy phải không, đồ nhãi ranh?”

Gã điên cuồng, giận dữ; sau đó thì trời đất bỗng sấm chớp vang rền và gã nảy người lên, một luồng máu đỏ phụt ra từ ngực gã. Âm thanh ép vào màng nhĩ Johnny, tiếng sấm và tiếng bịch ướt đẫm của thi thể Jar khi rơi xuống lòng đường. Johnny nhắm mắt và không hiểu tại sao gã già lại phóng được lên khỏi mặt đất, đầu cổ co giật mạnh để lại một vệt dài nước dãi trên không trung. Không sao giải thích nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó sờ sờ ra như vậy - lớp sơn còn mới trong trí nhớ của Johnny - sau đó cơn đau ập đến. Johnny ngồi dậy và đau đớn che ngực. Tay cậu đưa lên nhức nhối. Cậu nhìn những ngón tay của mình, rồi nhìn nơi khác. Cậu thấy bàn chân gã Jar. Chân của gã co giật một cái.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tiếng đá lạo xạo trên con đường sau lưng Johnny. Đầu tiên cậu thấy cây súng, to và đen, rồi những ngón tay run trắng lẩy bẩy bóp chặt. Đó là những ngón tay nhỏ bé, đất bẩn bám vào chúng. Cánh tay của cô ta gầy guộc, bắp thịt căng ra và khó khăn lắm mới giữ được khẩu súng. Nòng súng xoay vòng tròn vụng dại trên không trung. Một chiếc áo sơ mi màu xanh kéo dài thõng xuống hai đầu gối. Tên của gã Jar được đính ở bảng tên ngay trên túi áo. Cái còng loảng xoảng trên hai cổ tay của cô. Đôi môi xanh tím nơi cô cắn chặt. Cô không nhìn Johnny khi cô bước bộ đi quá cậu. Cô nhìn gã Burton Jarvis, hai chân gã quẫy đập mạnh, những ngón tay co quắp. Johnny hiểu. “Tiffany.”

Cô làm ngơ cậu. Cậu thấy những vết hằn trên hai chân cô bé, những vết cắt sâu giận dữ dưới cái còng sáng chói.

“Tiffany, đừng!”

Ngón tay cái của cô tìm được cò súng. Tiếng kim loại lách cách hai lần và chân của Jar cứng đơ. Khi Johnny đứng dậy, cậu thấy đôi mắt gã mở to và trắng dã. Tay gã già giơ cao. “Đừng,” gã nói.

Máu lăn xuống từ một bên mũi và run lẩy bẩy ở khóe môi Tiffany. Cô ấy sẽ ra tay.

“Tôi cần nói chuyện với y.” Johnny giơ hai bàn tay. “Y biết em gái của tôi ở đâu.”

Tiffany chần chừ. Máu chảy từ môi cô bé xuống một chiếc răng hoàn hảo. Tay cô giơ thẳng ra.

“Đừng,” Johnny nói.

Nhưng cô bé đã kéo cò. Viên đạn xé rách bàn tay của Jar và xuyên phá qua hàm răng y. Cái đầu tung bổng dậy và bật lên bật xuống. Hai chân không động đậy.

Tiffany ngồi xuống đường nhựa và dõi mắt nhìn vào không gian. Cô đặt cây súng bên cạnh trong khi máu của Jar đọng thành vũng dưới chân cô. Johnny chạy đến bên cạnh hông gã già và buông thõng hai đầu gối quỳ xuống. Cậu chộp lấy cái đầu vỡ tan như thể cậu có thể giữ chặt được những gì chảy ra từ bên trong, nhưng hai con mắt mờ đục và trống rỗng, ánh sáng bạc chuyển qua màu xám chì. Trong giây phút, Johnny thấy màu đen, và sau đó thét lên. “Em gái tôi đâu?” Cậu gào thét câu hỏi, tiếp tục la gào, sau đó dập mạnh đầu gã Jar xuống đường, đập thùm thụp cho đến khi âm thanh đi từ khô khốc chuyển sang ướt nước. Cuối cùng Johnny dừng tay.

Đã quá trễ.