Khúc Cầu Hồn

Chương 44




Johnny nhìn mặt trời vươn lên từ cánh cửa gác lửng. Hai chân cậu tòng teng trên không gian tối um nồng nặc mùi bùn và cỏ bị giẫm nát. Cậu khát nước và toàn thân đau nhức. Chưa có ai thức, đống lửa đã tàn. Mặt trời xuất hiện trước tiên như một lằn màu hồng, sau đó là một bờ cạnh vàng nhô lên khỏi rặng cây. Johnny chồm ra xa hơn và nhìn xuống.

“Đừng có nhảy.” Jack cất tiếng, ngay sau lưng cậu.

Johnny quay lại. “Haha.”

Jack đi ngang cái gác lửng, ngồi xuống cạnh thằng bạn. Rơm rạ vướng vào tóc hắn. Gót chân hắn gõ xuống gỗ, rồi sau đó cũng chồm ra ngoài. “Tớ cứu mạng cậu. Cậu nợ tớ.”

“Nợ cái này này.” Johnny đấm vào bờ vai hắn.

“Khỉ.” Jack nhìn ngang dọc cánh đồng cỏ dại bị nghiền phẳng. Cánh rừng vẫn đen ngòm dưới những tàng lá cây. Âm thanh của đầm lầy vọng lên theo một cơn lạnh bất thình lình thổi tới. “Tớ đói quá.”

“Đói vã.”

“Chúng ta nên về nhà.”

Johnny liếc cái thang, cánh cửa mở dẫn xuống dưới. “Vẫn nghĩ gã đang nói chuyện với Chúa à?”

“Tớ nghĩ gã đang hấp hối.”

“Thật vậy sao?”

“Ừ. Thật vậy.”

Johnny đứng dậy, phủi hai tay vào quần jeans. “Tớ nghĩ tớ nên nói chuyện với gã.”

Jack cũng đứng. “Ở dưới đó hôi thối lắm.”

Hắn nói đúng. Gã Freemantle nằm nghiêng một bên, đầu gối co lên. Gã bốc mùi như xác chết. Cánh tay bị thương xoải dài ra trong đất, và khi Johnny sờ vào da gã, cảm giác nóng bừng như giấy khô. Johnny nhìn vết thương ở bên hông đến cánh tay sưng tấy lên. Lớp da trên ngón tay gã đã nứt bung ra vì áp suất. “Tớ chỉ có cắn gã.”

“Mồm miệng con người là nơi chốn kinh tởm.”

“Cậu hôn bằng cái gì vào-mặt-một-cô gái?”

“Cái đó khác. Đằng này, cậu cắn gã thấu xương, và đã nhiều ngày liền. Gã phải ôm theo cái xác chạy trong rừng. Và gã đổ thuốc thú y vào đấy. Điều đó thật là ngu.”

“Tớ không nghĩ gã ngu.”

“Không?”

“Nó không phải một từ ngữ thích hợp.”

Jack thở ra. “Chúng ta cần rời khỏi đây, ngay bây giờ, trước khi gã thức giấc và giết chúng ta.”

Và như thể gã Freemantle nghe được lời hắn nói.

Đôi mắt gã bừng mở, to, tối sẫm, và hoang dại. Một tay gã vung mạnh ra và chộp lấy cổ Jack. Giọng điệu gã bi ai và gã kéo Jack lại gần. “Chúa biết.” Johnny cảm được sức lực của từ ngữ và chộp cánh tay gã, nhưng da thịt Freemantle nóng sốt hừng hực, những ngón tay của gã xoáy sâu vào vùng thịt mềm nơi cổ Jack. “Chúa biết,” gã nói một lần nữa, những ngón tay gã buông mở ra và Jack hoảng hốt lùi bước.

“Đừng để gã lại gần!” Jack thét lên. “Lạy Chúa. Đừng để gã khùng điên đó chạm vào người tớ.”

Johnny chết lặng. Cậu trố mắt nhìn cho đến khi sự khùng điên biến mất khỏi khuôn mặt của Freemantle. “Chuyện gì vậy?” Freemantle nhìn bối rối, đôi mắt bây giờ sốc và sợ hãi, trống ngực đánh thình thịch. Gã giơ cánh tay bị thương tật lên và nhìn nó như thể gã chưa từng thấy nó trước đây. Gã thả nó xuống, và quay người nghiêng qua một bên. Gã làm lơ hai cậu trai, kéo co đầu gối lên gần ngực. “Tôi đang ở đâu vậy?”

Khi Johnny xoay người, cậu tìm thấy Jack ở tít phía bên kia nhà kho, lưng tựa vào tường, cánh tay nhỏ đưa lên cổ, cánh tay lành lặn làm dấu thánh giá. Đôi môi tái nhợt, mắt sáng rực.

“Mình phải đi. Mình phải đi ngay bây giờ.”

“Cậu không sao chứ, Jack?”

Nhưng Jack tái nhợt và rối loạn, chữ nghĩa chết nghẽn trong cổ họng. Hắn mở mồm, đóng lại và cả hai anh con trai nhìn Freemantle chằm chằm, đôi mắt gã tuôn đẫm nước mắt trong khi gã co giật trên sàn đá lạnh. Đôi môi gã mấp máy không tri giác, và một âm thanh khô khan, dư thừa vọt qua giữa họ.