Khúc Cầu Hồn

Chương 8




Ở băng ghế phía sau xe tuần tra, mẹ Johnny đổ người gục xuống vai của cậu. Đầu bà lăn qua lăn lại khi chiếc xe cua quá nhanh, như bị hất tung khi bánh xe nhảy chồm trên con đường gập ghềnh. Họ bỏ lại sau lưng con sông cùng gã đàn ông thiệt mạng, và cả niềm tin của Johnny vào sự khôn ngoan của cảnh sát. Hunt khước từ không chấp nhận việc này liên quan gì đến Alyssa, và điều này khiến Johnny bực tức.

Có thể!

Cậu nói lớn tiếng, rồi nhắc lại khi cặp mắt Hunt dịu xuống.

Có thể là nó!

Nhưng Hunt rất bận rộn và có những tính toán riêng trong đầu. Ông không còn đủ kiên nhẫn trước sự khăng khăng nài nỉ của Johnny, rồi từ chối thảo luận chi tiết việc này và yêu cầu nhân viên đưa hai mẹ con họ về nhà.

Đừng bận tâm chuyện này, ông nói. Đây không phải là vấn đề của cậu.

Nhưng cảnh sát đã phán đoán sai. Johnny cảm nhận từ tận đáy lòng cậu. Nó là vấn đề của cậu.

Xe tuần tra đỗ trên đường dẫn vào nhà. Mưa rơi lộp độp trên mui xe và Johnny quan sát căn nhà, ngọn đèn chập chờn trong chiếc sân nhỏ bé, bùn sình. Những bóng người đi vào bên trong. Xe ông Ken đậu ngoài đường vào nhà; xe của chú Steve cũng vậy. Những viên thuốc đã khống chế mẹ Johnny. Hai mắt bà nhắm nghiền, hơi thở nhè nhẹ. Johnny ngần ngại, và ông cảnh sát xoay người trên ghế, khuôn mặt ông ta biến dạng sau lớp kính dày ngăn cách đầy những vân tay và nước dãi khô quánh. “Mẹ cháu không sao chứ?” ông hỏi.

Johnny gật đầu.

“Đến nhà rồi cậu bé.” Ông ngần ngừ, hai mắt vẫn dòm chừng mẹ cậu. “Bà ấy có cần giúp đỡ gì không?”

Bản năng tự vệ của Johnny trỗi dậy. “Mẹ cháu không sao.”

“Vậy thì xuống xe.”

Johnny lắc vai mẹ cậu. Đầu bà gục xuống và cậu lắc mạnh hơn. Khi bà mở mắt, cậu siết tay bà. “Mình phải xuống xe mẹ ạ,” cậu nói. “Mình về đến nhà rồi.”

“Nhà.” Bà lặp lại chữ ấy.

“Đúng. Nhà. Mình xuống xe thôi.” Johnny mở cửa xe. Mưa đập liên hồi trên nóc ô tô. Mưa rơi như trút nước xuống nền đất ẩm ướt đầy lá rụng. Hơi nóng tràn ngập chiếc ô tô. “Đừng quên túi xách,” ông nói. Johnny dìu mẹ ra khỏi xe và vào trú mưa ở hàng hiên đằng trước trong khi ông cảnh sát lùi xe ra khỏi vũng bùn, bánh xe trơn tuột trên mặt sân rải nhựa. Cậu đứng ở hàng hiên, nhận thấy mẹ không đứng cùng cậu. Bà đứng giữa trời mưa, ngửa mặt lên trời, hai bàn tay giơ lên. Túi xách của bà nằm dưới bùn sình nơi bà buông nó xuống. Nước rơi xuống đen thẫm xung quanh bà.

Johnny phóng vội đến bên cạnh bà, nước mưa như kim đâm rơi từ trên cao xuống. “Mẹ!”

Cậu giằng lấy tay mẹ một lần nữa. “Nhanh lên. Mẹ vào nhà đi.” Bà giữ mắt nhắm nghiền nhưng lên tiếng, giọng của bà nhỏ đến mức khó nghe. “Mẹ nói gì?” Johnny hỏi.

“Mẹ muốn đi xa.”

“Mẹ...”

“Mẹ muốn như nước hòa tan vào lòng đất và biệt tăm khỏi nơi chốn này.”

Johnny lượm túi xách của bà, bóp chặt cánh tay. “Đi vào trong. Ngay bây giờ.” Giọng cậu như gã Ken; nhưng bà theo cậu vào nhà.

Bên trong nhà, ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng. Ông Steve ngồi ở bàn nhà bếp, những lon bia xếp hàng ngang trước mặt. Gã Ken bước qua lại, ly bourbon kẹp giữa những ngón tay to xù. Cả hai ngước lên khi Johnny dìu mẹ cậu vào nhà. “Vừa đúng lúc,” gã Ken nói. “Cái gã cớm ngông nghênh đó dám lên giọng bảo rằng tôi không được đi cùng. Gã nói với tôi là tôi có thể về nhà ngồi chờ hoặc chờ ở đây với gã.” Ông ta hướng về Steve với thái độ khinh mạn rõ ràng trong lời nói. Đầu Steve rụt xuống giữa vai. “Tôi sẽ nói chuyện với ai đó về vấn đề này. Hắn sẽ biết tôi là ai.”

“Ông ấy biết ông là ai. Ông ấy chỉ không quan tâm tới chuyện đó.” Lời nói buột khỏi miệng Johnny trước khi cậu kịp suy nghĩ. Gã Ken dừng lại và trừng mắt nhìn, và Johnny biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng sau đó mẹ cậu bước vào từ phía sau. Mắt bà thất thần, người ướt đẫm; quần áo dính chặt trên người bà. Johnny cầm cánh tay bà trong khi gã Ken trố mắt nhìn.

“Mau lên,” cậu nói. “Con sẽ đưa mẹ về phòng.”

“Để tôi dắt bà ấy đi.” Ông Ken bước tới gần họ, và Johnny cảm thấy một cái gì đó bùng phát. “Không,” cậu nói. “Ông hãy lùi lại đi ông Ken. Mẹ tôi không cần ông bây giờ. Bà chỉ cần vào phòng nghỉ ngơi. Bà cần nghỉ ngơi, yên tĩnh và không ai quấy rầy cả.”

Mặt gã Ken nóng bừng. “Quấy rầy bà ta...”

Johnny nhanh chóng nghĩ tới con dao bấm trong túi. Cậu đứng chắn ngang giữa gã Ken và mẹ. Thời khắc kéo dãn ra cho đến khi gã ta quyết định nở nụ cười với hàm răng thẳng đều và trắng tinh. “Katherine?” Ông ta nhìn bà mẹ Johnny. “Nói cho con của em hiểu mọi chuyện không sao.”

“Mọi chuyện không sao, Johnny.” Những chữ vang vọng đến từ một nơi rất xa. Bà lay người, rồi nói, “Mẹ không sao.” Bà quay người khỏi con trai và kéo lê những bước chân trên hành lang ngắn và tối om. “Hãy đi ngủ đi.” Bà đặt một tay trên tường, dừng ở đó khoảng ba giây đồng hồ, và Johnny quan sát nước nhỏ xuống khuôn mặt của bà. Khi bà quay người, giọng bà không còn chút sinh khí. “Về nhà đi Steve.”

Ông Ken theo bà đến cuối hành lang, nhìn trở lại một lần, và đóng cửa phòng. Johnny không nghe tiếng khoá chốt, nhưng cậu biết nó đã được khóa. Cậu chỉ muốn đấm vỡ bức tường; thay vào đó, cậu nhìn chú Steve, ông ta đang gom dọn những lon bia trong yên lặng. Ông vứt chúng vào thùng rác và thu tóm chùm chìa khoá có thể mở được tất cả các cửa ở thương xá. Thiên đàng đối với bất cứ đứa trẻ nào. Nhưng chỉ là kim loại với Johnny. Chú Steve dừng lại ở cửa. Hai mắt của ông bất bình, và nhìn Johnny khác thường. Ông đặt một cánh tay lên khung cửa. “Chuyện này là như vậy hay sao?” Ông hỏi, rồi giang tay ra vẻ thiện ý.

“Gần như vậy.”

“Khỉ thật.” Chú Steve gật đầu, mà Johnny nghĩ đó là tất cả những gì ông có thể làm.

“Về chuyện sáng hôm nay...”

“Chuyện sáng nay thì sao?” Johnny hỏi.

“Bà ta tuyệt đẹp.” Johnny quay người đi. “Cám ơn đã giữ kín miệng.”

Johnny chẳng nói chẳng rằng. Cậu đi về phòng mình và ngồi bên cạnh giường ngủ. Cậu nhìn chiếc đồng hồ trên bàn và quan sát cây kim gió nhảy từ đốm dạ quang này sang đốm kế tiếp. Cậu đếm từng giây một cho đến khi đầu chiếc giường ngủ ở phía bên kia hành lang bắt đầu những tiếng huỳnh huỵch tội lỗi; sau đó cậu đi tìm chìa khoá của mẹ. Chín mươi tư, cậu suy nghĩ, và khoá trái cửa nhà trước.

Chín mươi tư giây đồng hồ.

Cậu nhảy tung toé qua vũng bùn và đề máy chiếc ô tô của mẹ. Đến cuối con đường rẽ vào nhà, cậu mở cửa xe, chồm ra ngoài, lượm một cục gạch bằng kích thước một trái banh tennis. Khi ô tô bỏ căn nhà ở lại phía sau lưng, Johnny lái xe cẩn thận. Kính trước xe đóng dày hơi nước và chỉ có một đèn pha chiếu sáng. Cậu thấy mặt đường ướt, một dấu hiệu của mương rãnh. Cậu lau kính trước bằng tay và quan sát tìm khúc cua rẽ vào phía bên khu nhà giàu của thị xã.

Cậu chạy thật chậm khi rẽ vào con đường nhà gã Ken. Căn nhà nổi bật lên, lùi sâu trên một sân cỏ to rộng. Những đường đi bộ dài uốn lượn bắc qua cỏ nhung và cửa bảo vệ đường xe ra vào, cổng sắt đen làm cho nó nhìn lạnh lẽo. Johnny tắt đèn pha trước khi bánh xe cao su nghiến vào lề đường. Cậu để máy nổ. Chỉ mất một giây. Cục gạch rất vừa vặn trong tay.