Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít

Chương 14: Mỗi người đều có một thuở bi thương, muốn che dấu lại muốn xoá đi




Đó là một chặng đường dài và buồn tẻ, Alpha lẳng lặng nằm trong lồng ngực Gein. Anh nhìn cảnh mưa gió thét gào ngoài cửa sổ, nghe tiếng tàu nghiền bánh trên đường ray vội vàng, nội tâm lại bình tĩnh kỳ lạ.

Anh nói với chính mình. “Phải trở về thôi…”

Trong lời nói thấm đẫm tang thương…

Vì kết cục này, anh chờ đợi quá lâu, vì đáp án này, anh trả giá quá nhiều…

Anh cứ lặng yên nằm trong ngực hắn như vậy, cảm thụ sự dịu dàng của hắn, lồng ngực của hắn, hơi thở của hắn, sự nóng bỏng của hắn.

Trong hoảng hốt, thời gian tựa hồ cũng theo những điều đó mà trở lại quá khứ…

Anh dùng hai tay quấn đầy băng vải, chậm rãi chỉ hướng ngoài cửa sổ. “Nhìn đi… Đó là Áo…”

Đúng vậy…

Đó là Áo, là thôn nhà quen thuộc của anh, là đất mẹ anh yêu thương chân thành, là địa phương anh đã hoài niệm vô số lần trong mộng…

Hắn yêu thương vuốt ve hai bàn tay không cách nào chơi đàn được nữa, nhẹ nhàng hôn lên, dịu dàng nói. “Chúng ta đã trở lại… Đã trở lại…”

Bởi vì anh, hắn từ bỏ quân hàm, buông tha vinh quang, hắn nói cho người cha đang ở trận địa của hắn, rằng hắn sẽ rời khỏi Đức.

Sau đó, hắn không hề phá vỡ lời hứa mà mang theo người yêu lên tàu lửa.

Thật ra, Vienna không phải là chờ đợi trong giấc mộng của hắn, quá khứ đã qua không phải là những gì trái tim hắn khát khao…

Khi tàu lửa vang lên tiếng chuông báo hiệu đến nơi, hắn đã không thể chờ đợi được mà ôm lấy anh đi xuống sân ga.

Đây là một vùng đất xinh đẹp, ngay cả không khí cũng thấm vào lòng người, phảng phất từng cọng cây ngọn cỏ đều chuyên chở những dấu chân bọn họ, đi rồi đến, đến rồi đi, cũng như thời gian chậm rãi trôi qua từng bước…

Tốt đẹp nhất chính là, những hình ảnh đẹp đẽ lại nối gót nhau trở lại trong tâm trí…

Anh nhìn hắn, sương mờ trong đôi mắt dần dần tản đi…

Anh nhìn hắn, ưu thương trên nét mặt đã chậm rãi thanh bình…

Bọn họ lại trở về căn nhà gỗ nhỏ cũ nát, thôn làng cũng yên lặng rất nhiều so với ngày trước.

Trải qua lễ rửa tội của bom đạn, đa số mọi người đều đã rời đi, hoặc đã vĩnh viễn ngủ say. Quân Đức đang chiếm đóng ở một thành phố cách đó 50 dặm.

Nơi này dường như lại là một góc bị khói lửa lãng quên, ngẫu nhiên sẽ nghe được một tiếng chim kêu, có nhiều lúc lại là tiếng gió thoảng qua lá cây, nghe vang “xào xạt.”

Bọn họ lại bắt đầu cuộc sống bình thản trong ký ức một lần nữa…

Anh sẽ rót cho hắn một ly sữa vào bữa cơm như trước, nhưng hai bàn tay không hề linh hoạt lại gian nan hơn so với quá khứ rất nhiều.

Nhưng hắn luôn ngồi ở một bên kiên nhẫn chờ đợi. Ánh mặt trời bao phủ hai người bọn họ, xoá tan vẻ lo lắng đọng lại trong một thời gian dài. 

Hắn nhìn anh ngơ ngẩn, đáy mắt ánh lên tia sáng an lòng.

Bởi vì biết rõ mất mát có bao nhiêu đau khổ, lúc lấy lại được sẽ biết trân trọng gấp ngàn lần.

Hắn đã hoàn toàn buông xuôi quá khứ, hắn không còn là quân nhân của Đức, không còn là vị thượng tá kiêu ngạo. Hắn hôm nay, chỉ là một người bình thường luôn muốn bảo vệ người mình yêu thương.

Hắn thường xuyên ôm anh lên núi, nằm cạnh anh trong bụi cỏ mềm mại, nhìn trời xanh mây trắng, nghe hương hoa ngọt lành.

Hắn hỏi anh. “Alpha… Chúng ta… cứ sống như vậy nhé…”

Hắn nghe được anh nhẹ giọng trả lời. “…Ừ…”

Vì vậy, trong nháy mắt quay đầu…

Hắn thấy được nét mỉm cười đã biến mất từ rất lâu, đó là một nụ cười nhàn nhạt khó cảm nhận thấy… 

Lại làm cho hắn kích động mà hôn lên đôi môi của anh, giống như nụ hôn đầu nhiều năm về trước, sự rung động khiến trái tim hai người loạn nhịp không ngớt… 

Đây là sự thương xót của ông trời dành cho bọn họ…

Hay là…

Vận mệnh lại một lần nữa tàn nhẫn đùa vui…