Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít

Chương 8: Muốn hỏi anh rằng, có còn nhớ rõ tên tôi…




Dường như vì cảnh trong mơ quá chân thật, cho nên thực tế lại trở nên có phần hư ảo, khiến bản thân tôi nghĩ, tất cả chẳng qua chỉ là cơn mộng dài…

Một giấc mộng nhất định có kết thúc đầy tiếc nuối như trong sách. 

Ngày sáng hay đêm tối với Alpha đã không còn khác nhau nữa, anh bị nhốt trong lồng giam này, chẳng thể phân biệt được ngày đêm, thứ duy nhất anh có thể dùng để chống cự, chính là lặng câm.

“Alpha, ăn cơm…”

Bởi vì sốt cao, anh không có cách nào ngồi dậy. Gein sai người mang bữa sáng đặt lên bàn cạnh giường.

Hắn u buồn nhìn người đàn ông cự tuyệt bất cứ món ăn nào trước mắt, khuôn mặt tiều tuỵ làm hắn đau lòng…

Sau một khoảng yên lặng, hắn chậm rãi cầm lấy ly rượu, đổ một chất lỏng màu đỏ thơm ngọt vào. Hắn chứng kiến một tia hoảng sợ lướt qua mắt anh, sắc màu đỏ tươi mang đến một loạt hình ảnh tàn nhẫn trong đầu, từng bước đẩy anh vào vực sâu đau khổ…

“Alpha, ăn không ngon… Thì uống một ly rượu đi…”

Anh chậm rãi uống một ngụm rượu nho, cảm giác man mát ngập tràn khoang miệng…

Anh vô thức giãy dụa, hương vị mê người này làm anh cảm thấy khổ sở, làm anh cảm thấy hoa đầu choáng mắt…

Anh bị ép nuốt xuống chất lỏng nóng rực, ngực cũng bởi vậy mà trở nên xao động khó hiểu, chúng như như những giấc mộng đáng sợ, nhấn chìm lấy anh… 

Anh bất lực thừa nhận, thậm chí không có quyền lợi quên đi…

“Alpha, đừng phản kháng tôi… Anh biết… Điều này sẽ phải trả giá lớn như thế nào…” 

Hắn ra lệnh, đầy uy hiếp…

Một lần nữa hắn đưa thức ăn đến bên miệng anh. Anh nhấm nuốt, lại không thể nếm ra bất cứ hương vị gì…

Thứ mà anh trăm phương ngàn kế để lấy được, cuối cùng chỉ còn lại một thể xác đầy thương tổn và buồn bã…

Có đôi khi, thân thể sẽ hồi phục, không có nghĩa là tâm hồn cũng có thể chữa lành…

Đôi tay anh từ nay về sau không còn chơi được bài “Moonlight” nữa, bài “Moonlight” từng thuộc về hắn.

Thời gian trôi nhanh trong im lặng…

Mùa xuân năm 1939, gió nhẹ hòa tan lớp tuyết đọng dày đặc ở Berlin, lại không hoà tan được lo lắng trong lòng anh.

Hiện tại, anh thường chơi khúc ca thê lương buồn bã bằng chiếc dương cầm sang quý nhất. 

Chúng có những nốt nhạc tương tự, cái tên tương tư…

Khúc “Requiem” của Mozart. (1)

“Alpha, vì sao… luôn chơi khúc nhạc này?” 

“Bởi vì… Nó… Rất thích hợp… Với tôi như vậy…”

Đây không phải là đáp án mà hắn muốn có được, đây không phải kết thúc hắn muốn nhìn thấy được…

Cho nên, có nhiều lúc, hắn sẽ ngăn cản anh tiếp tục, mệnh lệnh anh ngừng lại…

Cho nên, có nhiều lúc, hắn sẽ ngồi bên đàn dương cầm, vừa vuốt ve phím đàn, vừa nhìn về phía xa xôi…

“Alpha… Vì sao… Anh không còn chơi “Moonlight” nữa…”

“Thực xin lỗi… Gein… tôi… đã…quên…” 

Nếu như bi thương trong lòng không cách nào khép lại được, điều duy nhất chúng ta có thể làm là quên đi…

Có đôi khi, lãng quên là một loại may mắn, có thể quên là một loại hạnh phúc…

Chỉ là… hạnh phúc… cách anh quá xa xôi…