Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 5 - Chương 10: Trò chơi giết chóc b




"Bây giờ cậu tên là gì?" Trong tay Cảnh Lan Chi cầm một máy tính xách tay của Apple, vắt chéo chân, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Hạ Vũ đối diện.

Ngày hôm qua chơi với món đồ này quá dữ dội, thắt lưng mình cũng có chút đau, song có thể làm cho tiểu cúc huyệt của Hạ Vũ sưng cả lên, Cảnh Lan Chi ngược lại tự hào không thôi, nhưng hai ngày nay mình khẳng định chơi đến không đứng dậy nổi, lại không muốn để món đồ chơi này cô quạnh, cho nên hiện giờ trong thân thể Hạ Vũ vẫn chứa một cây "Kim Cương Đen" thô to, còn đang không ngừng ù ù rung động, có thể tưởng tượng cây dị vật nhân tạo tráng kiện kia đang giãy giụa biết bao lợi hại.

Sắc mặt Hạ Vũ ửng hồng, nhưng đôi mắt xinh đẹp hẹp dài lại không có bất kỳ nhiệt độ nào, cậu mờ mịt nhìn Cảnh Lan Chi, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Tôi tên là Trình Hi."

Chính là hắn! Cảnh Lan Chi nhếch miệng cười tà, ngón tay ở trên bàn phím nhanh chóng bay lượn, "Để xem, tôi sẽ xem Tiểu Hạ Vũ lúc này đây lại làm ra loại nhân cách nào......." Nói rồi, y cúi đầu một bên gõ chữ một bên hỏi: "Tuổi của anh, nghề nghiệp cuộc sống kinh nghiệm đều kể ra hết đi."

Trình Hi nhếch miệng, tựa hồ có chút kháng cự, nhưng anh rất nhanh đã mở miệng, thấp giọng kể tất cả thông tin của mình cho Cảnh Lan Chi.

Cảnh sát giao thông? Cảnh Lan Chi hơi nhíu mày, đem lời Hạ Vũ kể từng chút một ghi chép trên máy tính, song sau khi Trình Hi lại kể tiếp mình từng làm cảnh sát giao thông ở một giao lộ, Cảnh Lan Chi lại giật mình, dựa theo những nhân cách khác của Hạ Vũ mà nói, đều là hư cấu sáng lập, nhưng Trình Hi...... Quả thật có tồn tại.

Sau khi lên mạng tìm kiếm, Cảnh Lan Chi biết được, cảnh sát giao thông tên Trình Hi này vài năm trước vì cùng người ta phát sinh tranh chấp, sau đó bị cảnh sát tới bắn chết, nói cách khác —— Trình Hi trong hiện thực xã hội đã sớm chết rồi.

Trình Hi thật sự từng tồn tại trong xã hội này, nhưng đã sớm chết rồi, xuất hiện trong ý thức của Hạ Vũ, là gì cái gì chứ? Hơn nữa Trình Hi đại biểu cho cái gì? Ai cũng không biết.

Một trăm năm mươi nhân cách này của Hạ Vũ, mỗi nhân cách đại biểu cho loại phẩm chất riêng của Hạ Vũ, tỷ như chủ nhân cách là yếu đuối vô năng, Diệp Chi là ác độc, người da đen Bassa là sáng sủa nhiệt tình, Lục Lâm là ẩn nhẫn có tâm cơ, chú Ngưu là điên cuồng, mà ngay cả tổ năm kẻ dâm tiện LJ kia đều có thể chứng tỏ tàn ngược trong lòng Hạ Vũ, hơn một trăm năm mươi nhân cách, hợp thành Hạ Vũ đầy đủ.

Đồng thời, cũng phân tách "con người" Hạ Vũ này.

Nói lòng vòng là thế, nhưng mỗi nhân cách kéo ra cũng không phải bản thân Hạ Vũ, nghĩ tới đây Cảnh Lan Chi khẽ cười lên độ cong rất nhỏ, nếu Hạ Vũ có thể tỉnh lại, có thể phát hiện nụ cười này của Cảnh Lan Chi giống hệt nụ cười của pho tượng tà ác trên hòn đảo, y dùng một ngón tay nhịp nhàng gõ mặt bàn, thấp giọng hỏi: "Bây giờ trên đảo còn ai?"

Trình Hi nhếch miệng một chút, tựa hồ muốn kháng cự nhưng lại mềm mại nói: "Chỉ còn lại tám người, tôi, Hạ Vũ, Lục Lâm Diệp Chi, Edmond và Danny....... Hai người còn lại không biết......"

Chỉ còn lại tám người? Cảnh Lan Chi ngừng gõ, lắc đầu, đây có thể ít hơn dự tính của y một chút, đem từng nhân cách đó chuyển ra, lục lọi hồi lâu cũng không đoán được hai người còn lại rốt cuộc là ai.

Cảnh Lan Chi cười: "Anh và Hạ Vũ quan hệ thế nào?"

Trình Hi im lặng một hồi, cúi đầu lạnh nhạt nhìn hai tay đặt trên đùi, khuôn mặt cúi xuống vốn thuộc về Hạ Vũ cũng trở nên vô cùng nhu hòa, đôi mắt xinh đẹp cũng lóe ra hào quang, anh ha ha cười một trận, nói: "Tôi yêu cậu ấy, còn hơn mạng sống của chính mình."

Thanh âm của những lời này cực kỳ thấp, nhưng khiến Cảnh Lan Chi nhướng mày. À à! Thật là không được, cư nhiên tự mình sáng tạo một nhân cách yêu bản thân sâu đậm, đây là.......Tự công tự thụ trong truyền thuyết.......Y tức giận cười vài tiếng, vốn dự tính trong đầu rất đơn giản, chính là xóa bỏ con người Hạ Vũ này, kể cả y đưa ra khuôn phép định những nhân cách này đều có trăm ngàn lỗ hổng, y vốn muốn một lần nữa đắp nặn Hạ Vũ, chế tạo cậu ấy thành một món đồ chơi tình dục cực kỳ ngoan ngoãn không có suy nghĩ, không ngờ hiện giờ lại biến thành như vậy.

Cảnh Lan Chi nhất thời cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi tới trước mặt Trình Hi, ngồi xổm xuống giơ tay lên trước mặt Trình Hi, nhẹ nhàng nói: "Trong giá sách chỉ có một quyển sách, cậu đã mở nó ra, một trang hai trang ba trang, tốt —— Chúng ta đã tìm thấy thẻ kẹp sách, khi tôi đếm tới ba, cậu sẽ trở lại đó —— một hai ba!" Tách! Y búng ngón tay một cái vang dội, mà đôi mắt vốn đạm mạc của Trình Hi thoáng cái trở nên ảm đạm không ánh sáng, tiêu điểm của đôi mắt lập tức rời khỏi Cảnh Lan Chi.

"Cô cô cô cô....... " Tiếng chim kêu quái dị bên ngoài, Trình Hi thoáng cái mở mắt, cảm nhận được Hạ Vũ còn đang trong ngực mình ngủ rất say, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

Họ mấy ngày nay trải qua vô cùng thảnh thơi, dù sao Hạ Vũ là số 37 mình là số 50, cho nên Diệp Chi là nguy hiểm nhất, song hai người lẫn trốn vô cùng kín đáo, mấy ngày nay những người đó đều không tìm được họ, cho nên họ còn có thể bình tĩnh sống qua hai mươi mấy ngày. Mà Hạ Vũ mặc dù mặt ngoài mỗi ngày hi hi ha ha cùng mình đùa đùa giỡn giỡn, nhưng anh biết cậu mỗi tối chờ mình ngủ rồi đều khóc.

Hạ Vũ đang khóc vì cái gì? Trình Hi có thể đoán được.

Cậu sợ Trình Hi giết mình.

Thuần túy là chuyện vô căn cứ, anh thà tự sát, cũng không nguyện ý thương tổn Hạ Vũ. Nhưng....... Tại sao bản thân lại có loại suy nghĩ này, mình lại không biết.

Nhưng Hạ Vũ còn có một tật, đã ngủ liền ngủ say như chết, bình thường đều phải gọi hồi lâu mới tỉnh dậy, hơn nữa trong miệng thế nào cũng thì thầm tên Hạ Tuyết, dụi mắt thức dậy.

Nhưng Trình Hi vô cùng khó hiểu chính là —— Mỗi lần Hạ Vũ xuất hiện loại tình huống này.......Đều là lúc người chết.

Bấy giờ còn chưa đến bốn giờ sáng, ngày hôm qua mới vừa đổ một trận mưa, trên mặt đất ẩm ướt dính dấp ngủ cũng ngủ không được, trong không khí tràn ngập hơi thở âm lãnh ẩm ướt, khiến Trình Hi cảm giác cả người lạnh lẽo, anh ôm sát người đang ngủ say trong lòng lại, tham lam hấp thụ nhiệt độ của người trong lòng, sau khi chợp mắt chốc lát, chuẩn bị thức dậy tìm thức ăn.

Mô hình cuộc sống của hai người hiện giờ đã hoàn toàn biến thành cuộc sống bộ lạc nguyên thủy: Trình Hi mỗi ngày hái trái cây bắt cá, đôi khi vận khí họ không tốt, chỉ có thể ăn quả vải uống nước dừa, hai người đói váng đầu hoa mắt bi đau cúc vặn, chỉ có thể ăn bánh vẽ cho đỡ đói. Mà Hạ Vũ chủ yếu phụ trách nhóm lửa giặt quần áo, nghiễm nhiên biến thành phụ nữ nội trợ, song quần áo giặt sạch cũng hơi ẩm không khô. Chẳng qua hai người không hề đàm luận về những chuyện trên đảo, cuộc sống cứ thế trái lại bình thường qua ba bốn ngày.

"Anh ra ngoài dạo một vòng."

Thức ăn trên đảo rất có hạn, do đó nói cách khác —— những chỗ mọi người biết, càng thêm nguy hiểm, Trình Hi thường xuyên vì chút trái cây thà ở chung quanh ngồi không gần một ngày, cũng không dễ dàng bại lộ mình, hơn nữa trái cây độc trên đảo này rất nhiều, trải qua sự kiện đầu độc của Diệp Chi rồi, tất cả mọi người không dám ăn bậy nữa.

Mà hôm nay, rạng sáng anh đã đến cánh rừng vải phía sau, liền phát hiện trong bóng tối có hai bóng người lăn qua lăn lại trên mặt đất, đèn pin bỏ quên một bên vẫn còn mở, bắn ra ánh sáng u ám, ngờ ngợ có thể chiếu thấy hai người đang dây dưa nhau là —— Diệp Chi và Lục Lâm.

Diệp Chi là số 3, mà Lục Lâm là số 18, cho nên tương đối mà nói, Diệp Chi hạ thủ độc ác hơn, Lục Lâm chỉ có phần chống đỡ, hai người đều vứt bỏ vũ khí, mà dùng đấm tay đánh loạn một trận, lúc này Diệp Chi cưỡi trên người Lục Lâm, hung hăng đánh anh ta, còn Lục Lâm vài lần muốn xoay người hất Diệp Chi xuống, đều bị gã hung hăng ngăn chặn, Trình Hi trốn trong góc tối cách núi xem hổ đấu, vừa xoay mặt liền nhìn thấy một đôi nam nữ xa lạ đang lén lút tiếp cận Lục Lâm và Diệp Chi.

Lúc này mặt trời đã từ mặt biển ló lên, Trình Hi dán sát vào sau thân cây, đôi nam nữ này mặt mũi vô cùng giống nhau, dường như là chị em, dù sao chưa từng gặp qua, có thể trụ đến bây giờ........Khẳng định cũng có kỹ xảo hơn người cùng sự ác độc vượt hẳn thường nhân rồi.

Vốn dĩ anh muốn tọa sơn quan hổ đấu, nhìn Diệp Chi và Lục Lâm ai sẽ giành thắng lợi, nhưng hiện giờ lại thêm hai người nữa, mình vẫn nên im lặng không lên tiếng thôi, anh nghĩ vậy, chậm rãi rời khỏi hiện trường ẩu đả máu me.

Bước nhanh trở về tiểu sơn cốc của anh và Hạ vũ ở, mới đi đến cửa sơn cốc kín đáo, chợt nghe thấy bên trong tiếng đánh nhau kịch liệt ——!

Trình Hi không nói hai lời, lập tức nhấc súng bán tự động, nhanh chóng chạy vào.

Đó là Hạ Vũ và....... Người ngoại quốc tên Edmond kia.

Lúc này Hạ Vũ vẻ mặt âm ngoan ác độc gắt gao nhấn đầu Edmond vào trong một con sông nhỏ, người ngoại quốc tên Edmond kia là một mỹ thiếu niên tóc vàng mắt xanh, thân hình tinh tế, cũng không cao lớn uy mãnh, lúc này bị Hạ Vũ ép chặt sít sao, gã cũng chỉ có thể không ngừng dùng tứ chi kịch liệt giãy giụa, trong lúc vùng vẫy người Hạ Vũ đã dính đầy hoa thủy tiên, thiếu niên cứ thế ướt sũng quỳ gối bên con sông nhỏ, mang trên mặt vẻ quyết tuyệt và nụ cười vặn vẹo sảng khoái, không hề nhúc nhích.

Đây...... Là cậu ấy....... Hạ Vũ sao....... Không, hiện giờ Hạ Vũ rốt cuộc là ai......!

Trình Hi không chút nghĩ ngợi, nhấc súng bán tự động trên tay, một trận bắn quét.

******

Lúc Hạ Tuyết tìm được Cảnh Lan Chi, tựa hồ có chút nhăn nhó, ngồi trên sofa hai mươi phút cũng không nói ra mục đích đến hôm nay, Cảnh Lan Chi nhíu mày, y có thể xác định cô bé không phát hiện Hạ Vũ khác thường, liền nhe răng cười, tươi cười vô cùng dịu dàng: "Em muốn đến nói với tôi chuyện Hạ Vũ đúng không."

Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, thấp giọng ừ một tiếng sau đó nhanh chóng cúi đầu, không hề nói gì cả, Cảnh Lan Chi nhìn ra cô bé có điều băn khoăn, nhưng vẫn dịu dàng hỏi: "Xin nhất định phải nói thật tình huống cho tôi biết....... Như vậy có ích cho Hạ Vũ sớm ngày khôi phục."

Hạ Tuyết cắn môi, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Cảnh Lan Chi một cái, lại mạnh cúi đầu nhìn trừng trừng mặt đất, hồi lâu sau mới khẽ khàng nói: "Việc này.......Hôm qua khi em về nhà, tìm thấy một quyển sổ trước khi anh trai phát bệnh." Nói rồi, cô bé từ trong túi lấy ra một quyển sổ màu đen thật dày, đưa cho Cảnh Lan Chi: "Bác sĩ Cảnh........Anh xem xong, xin đừng kỳ thị anh em ——" Nói rồi, mặt cô bé càng thêm đỏ, thế nên những câu sau của cô bé thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Chuyện anh ấy thích đàn ông."

Ha ha ha ha....... Trên mặt Cảnh Lan Chi bất động, nhưng nội tâm lại cười điên cuồng không ngừng, nghiêm túc tiếp nhận quyển sổ nọ, y tùy tiện lật xem vài lần xong, đưa ra một kết luận.

Hạ Vũ thời đi học đã yêu đơn phương anh cảnh sát giao thông trước cổng trường, thậm chí như thiếu nữ hoài xuân trốn học mỗi ngày lén chạy đi nhìn anh ấy trực, dần dần, cuối cùng không có thuốc chữa mà yêu anh cảnh sát giao thông tên Trình Hi này sâu đậm, cũng không biết sao —— Có lẽ là lúc bệnh viện tổ chức cho bệnh nhân xem TV, Hạ Vũ nhìn thấy tin tức Trình Hi bị bắt giữ, do đó trong lòng cậu chậm rãi đắp nặn ra một nhân cách tên Trình Hi, trong tiềm thức chủ nhân cách đã ra lệnh nhân cách này yêu Hạ Vũ.

Hết thảy chân tướng đã rõ ràng, Cảnh Lan Chi cười cười, dịu dàng trấn an thiếu nữ, hơn nữa lại xác nhận mình là bác sĩ có y đức lần nữa, lại giả vờ thương xót giảm miễn một tháng tiền thuốc men của Hạ Vũ, mới tiễn thiếu nữ đang vô cùng mừng rỡ.

Hôm nay chính là ca đêm của Cảnh Lan Chi.

Cơm nước xong, kiểm tra hết các phòng, bố trí ổn thỏa tất cả bệnh nhân xong, Cảnh Lan Chi mới nhàn nhã lắc lư đến phòng bệnh của Hạ Vũ, lúc này thiếu niên như trước thần trí không rõ ràng, ngốc lăng lăng ngồi bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, y nhanh chóng lại dựa theo tư thế ngày ấy trói thiếu niên xong, thấm ướt mềm lối vào nhét một viên con nhộng Tây Ban Nha, lẳng lặng chờ thuốc phát.

Cũng không lâu lắm, "dưa chuột" trắng nõn thanh tú của thiếu niên dựng đứng lên, Cảnh Lan Chi lúc này mới tà mị cười, đem một cây xoa bóp niệu đạo lớn đường kính 0.5 kiên nhẫn cắm vào đầu trước của Hạ Vũ, mãi đến khi xâm nhập gốc rễ mới ngừng lại, Hạ Vũ theo phản xạ cứng người lại, như trước không nhúc nhích.

Đợi đến khi Hạ Vũ có chút thích ứng rồi, Cảnh Lan Chi mới sung sướng ngâm nga, một bên hôn đôi môi lạnh nhạt của thiếu niên, một bên mở thiết bị gậy điện ra, xoa nắn phía trước, nhàn nhạt đưa đẩy vật đang dựng đứng dậy mặc dù thật nhỏ nhưng tuyệt đối ác độc.