Khuyển Huynh

Chương 46




Đoạn Hà lái xe, Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ ngồi ở ghế sau.

Đoạn Hà oán giận, “Mấy đứa coi anh là lái xe thuê đấy à? Không tiểu sư đệ đáng yêu nào nguyện ý ngồi cùng đại sư huynh sao?”

Lộ Tiểu Vũ, “…”

Thư Minh Viễn trầm mặc một lúc, hỏi Lộ Tiểu Vũ, “A Quyển vẫn khỏe chứ?”

Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Giờ nó béo tròn quay.”

Thư Minh Viễn, “Vậy là tốt rồi.”

Lộ Tiểu Vũ hỏi, “Sư huynh nhớ nó lắm sao? Anh có thể bế nó về chơi mấy hôm.”

Thư Minh Viễn, “Ừm.”

Rồi trong xe lại im lặng.

Có một chiếc xe chạy song song với xe của bọn họ, không lái vượt lên, cứ liên tục bấm còi xe, sau đó chậm rãi lái sấp lại gần họ.

Đoạn Hà bắt buộc phải dừng xe lại, tức giận đang định chửi người, chợt nghe Lộ Tiểu Vũ tựa vào cửa xe hô “Anh!”

Lộ Tiểu Vũ hạ nửa cửa sổ xe xuống, Trầm Thiên Ảnh đang định lái vượt qua, kết quả nhìn thấy cậu. Anh dừng xe phía trước xe của Đoạn Hà, bước xuống.

Lộ Tiểu Vũ mở cửa xe, Đoạn Hà và Thư Minh Viễn cũng xuống theo. Lộ Tiểu Vũ thấy Trầm Thiên Ảnh lại gần, đang định giới thiệu cho hai người đây là anh trai cậu, lại thấy ngượng ngùng không thể nói, lúc trước cậu đã cam chịu ngầm thừa nhận quan hệ của mình và Trầm Thiên Ảnh, giờ giới thiệu là anh trai thì thực có chút kì quái.

Trầm Thiên Ảnh tự nhiên bước đến, xoa đầu Lộ Tiểu Vũ, “Lại ngây ngốc gì vậy.”

Lộ Tiểu Vũ ngẩng đầu, “Ừm, đây là sư huynh ở phòng thí nghiệm của em.” Cậu giới thiệu Đoạn Hà với Trầm Thiên Ảnh, còn Thư Minh Viễn thì anh đã sớm quen thuộc.

Trầm Thiên Ảnh bắt tay Đoạn Hà, sau đó ôm đầu Lộ Tiểu Vũ vào ngực mình xoa xoa, “Cảm ơn hai người đã chăm sóc Tiểu Vũ.”

Má Lộ Tiểu Vũ hơi đỏ lên.

Đoạn Hà cười cười, “Tôi xem sư đệ này như em trai.”

Thư Minh Viễn đứng bên cạnh, không hề có ý mở lời.

Hiện tại Thư Minh Viễn chỉ coi Trầm Thiên Ảnh như một người xa lạ, thế nhưng Trầm Thiên Ảnh đã tiếp xúc với Thư Minh Viễn, cho nên cũng hiểu ít nhiều về hắn. Mặc dù anh biết tình cảm của Thư Minh Viễn dành cho Lộ Tiểu Vũ khá đặc biệt, nhưng anh không ghét Thư Minh Viễn, ngược lại, quãng thời gian trước Thư Minh Viễn đã chăm sóc bọn họ khá nhiều, anh phải cảm ơn Thư Minh Viễn mới phải.

Nhìn từ góc độ khác mà nói, nếu không phải Thư Minh Viễn chậm chạp lưỡng lự không ra tay với Lộ Tiểu Vũ, có khi sẽ chẳng tới lượt anh.

Trầm Thiên Ảnh gật đầu với Thư Minh Viễn, Thư Minh Viễn cũng gật đầu đáp lại.

“Về thôi.” Trầm Thiên Ảnh nói với Lộ Tiểu Vũ.

Lộ Tiểu Vũ nhìn Đoạn Hà và Thư Minh Viễn, Đoạn Hà nói, “Em về đi, có người đưa em về là được rồi.”

Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Vâng, vậy em về đây.”

Lộ Tiểu Vũ chuẩn bị lên xe, chợt nghe Thư Minh Viễn hô to, “Chu tiên sinh!”

Trầm Thiên Ảnh và Lộ Tiểu Vũ đều quay đầu lại.

Thư Minh Viễn nói tiếp, “Đứng đắn một chút đi.”

Tim Lộ Tiểu Vũ bộp một tiếng, cậu lập tức quay qua nhìn Trầm Thiên Ảnh, sợ anh nổi giận.

Trầm Thiên Ảnh hơi nheo mắt, song không nói gì, anh nhét Lộ Tiểu Vũ vào xe, sau đó mới đi vòng về chỗ của mình, lái xe đi.

Thư Minh Viễn nhìn Trầm Thiên Ảnh và Lộ Tiểu Vũ rời đi, im lặng đứng tại chỗ một lúc lâu.

Đoạn Hà hỏi, “Đi đâu đây? Quay về phòng thí nghiệm?”

Thư Minh Viễn, “Thôi.”

Đoạn Hà nhìn hắn, “Em nghĩ gì thế?”

Thư Minh Viễn lắc đầu, “Không có gì.”

Đoạn Hà đẩy hắn vào xe, “Anh đưa em về nhé?”

Thư Minh Viễn nghĩ nghĩ, “Ừ.”

Đoạn Hà thở dài, châm một điếu thuốc, lái xe rời đi.

Trầm Thiên Ảnh lái xe, Lộ Tiểu Vũ yên lặng một lúc, hỏi, “Anh, anh có nhìn thấy bức ảnh đó không?”

Trầm Thiên Ảnh đáp, “Ừ, có thấy.”

Lộ Tiểu Vũ hơi bất an, nhích nhích người.

Trầm Thiên Ảnh đặt một tay lên đùi cậu, “Không sao, em cứ như bình thường là được.”

Lộ Tiểu Vũ do dự một chút, đặt tay phủ lên tay anh, “Em không sợ, chỉ là em hơi lo cho anh. Giờ anh là người của công chúng, nhiều người dòm ngó anh như vậy…”

Trầm Thiên Ảnh trở tay nắm lấy tay cậu, kéo tới miệng hôn, nắm thật chặt, “Đừng để ý gì hết, em cứ yên tâm chuẩn bị luận văn đi.”

Lộ Tiểu Vũ nhìn Trầm Thiên Ảnh, chợt nở nụ cười thật tươi, gật đầu.

Về đến nhà, Lộ Tiểu Vũ thấy A Quyển đang nằm bò trên sofa, nháy mắt giật mình sinh ảo giác.

A Quyển thấy cậu về thì vô cùng vui vẻ, quẫy đuôi nhảy bổ tới.

Lộ Tiểu Vũ đỡ lấy A Quyển, thơm lên đỉnh đầu nó, rồi thả nó xuống đất, ai ngờ A Quyển lại chạy đến sofa, gian nan nhảy vài lần mới lên được sofa để sán lại gần cậu.

Trầm Thiên Ảnh đi tới sofa, ngồi xuống, tựa vào ghế, đè bẹp A Quyển đằng sau. Trầm Thiên Ảnh kéo Lộ Tiểu Vũ vào lòng, một chân gác lên bàn, không cho cậu đi, anh lấy thuốc ra bắt Lộ Tiểu Vũ châm lửa cho mình.

Lộ Tiểu Vũ vừa châm thuốc vừa vòng qua sau lưng Trầm Thiên Ảnh cứu A Quyển ra.

Châm thuốc xong, Trầm Thiên Ảnh hít một hơi thật sâu, hôn lên tai Lộ Tiểu Vũ, gọi, “Lộ Tiểu Vũ.”

Tai Lộ Tiểu Vũ ửng hồng, cậu quay đầu lại, bị Trầm Thiên Ảnh cắn vào môi.

Lộ Tiểu Vũ ho khù khụ, “Toàn mùi thuốc.”

Trầm Thiên Ảnh thả thuốc qua một bên, một tay cẩn thận vuốt ve giữ má cậu, một tay mò xuống vuốt ve người cậu, tới khi mò tới giữa hai chân cậu lại mò được một nhúm lông mềm mềm.

Trầm Thiên Ảnh, “…”

Nhúm lông kia nhích nhích, đổi thành cái lưỡi ướt ướt nóng nóng liếm ngón tay Trầm Thiên Ảnh.

Trầm Thiên Ảnh trầm giọng, “Lộ Tiểu Vũ —–”

Lộ Tiểu Vũ, “Dạ?”

Trầm Thiên Ảnh cả giận, “Để chó ở đó làm gì? Thả xuống!”