[Khuynh Càn] – Dạ Vị Ương

Chương 3




Edit + Beta: Tuyết Lâm

Cộc cộc cộc...

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, “Gia, nước nóng ngài muốn đã được đưa tới.”

Phương Quân Càn xoay người nói, “Đem vào đây đi.”

Cửa mở, hai người tiểu đồng nâng lấy một thùng nước lớn đi vào, sau đó khép cửa lại rồi lặng lẽ lui ra. Bên trong chính là nước nóng đã được pha sẵn, hơi nước trắng ngà chậm chậm bốc lên rồi từ từ lan tỏa bao phủ xung quanh.

Phương Quân Càn ôn nhu nói với Tiếu Khuynh Vũ, “Khuynh Vũ, ngươi không thể cứ thế mà nghỉ ngơi, quần áo ngươi cũng đã ẩm ướt hết rồi, nếu không thay ra sẽ khó chịu lắm. Khuynh Vũ hành động không tiện, chi bằng hôm nay hãy để ta hầu hạ ngươi một lần đi.”

Hắn nói xong, trên đôi môi hồng nhạt nhẹ nở ra một nụ cười tà mị.

Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy mặt mình dường như nóng lên, đôi mi dày chớp chớp mấy lần rồi khẽ hạ xuống, y cúi đầu, không biết làm thế nào để hồi đáp.

Phương Quân Càn nhìn Tiếu Khuynh Vũ, hắn thừa biết với tình tình của y mà chịu mở miệng đồng ý còn khó hơn lên trời, vì thế hắn không cần chờ đợi mà cứ trực tiếp tiến tới động thủ.

Tay hắn vươn đến, nhẹ tháo đai lưng, Tiếu Khuynh Vũ trong tiềm thức tuy muốn ngay lập tức ngăn hắn lại nhưng chẳng hiểu sao lại nửa đường buông xuôi, mặc hắn giúp y tháo đi y phục.

Phương Quân Càn trong lòng nhưng lại mơ hồ bất an, Khuynh Vũ quá mức nhu thuận, tựa hồ không giống với y của ngày thường, nhưng lúc này không thích hợp suy nghĩ tới những chuyện đó, hắn bế bổng Tiếu Khuynh Vũ lên rồi thật ôn nhu cẩn trọng đặt vào thùng nước nóng.

Bên trong phòng hơi nước bốc lên tạo thành một màn sương dày đặc, mờ mờ ảo ảo hòa quyện với một mùi thơm thoang thoảng vây quanh.

Được bao bọc trong nước ấm, Tiếu Khuynh Vũ bất giác thả lỏng cơ thể, có Phương Quân Càn dịu dàng ở một bên chăm sóc tận tình làm cho người ta nảy sinh cảm giác dựa dẫm đến lười biếng, chuyện gì cũng không muốn để vào đầu.

Phương Quân Càn cảm giác được không khí bất chợt dậy lên cảm giác khô nóng, hắn cầm cẩm khăn đến gần bên người y, một Tiếu Khuynh Vũ như thế quả thực hắn chưa bao giờ được nhìn thấy. Hai người mặc dù đã từng có quan hệ thân xác nhưng nói cho cùng chuyện đó cũng chỉ xảy ra trong bóng đêm, mà lúc này, Tiếu Khuynh Vũ đang ở ngay trước mắt hắn, mái tóc đen dài ướt đẫm dính sát vào người, những giọt nước trong suốt nhẹ nhàng uốn lượn quanh chiếc cổ mảnh mai, cuối cùng chậm rãi rơi xuống tạo những gợn sóng lăn tăn mê người trên mặt nước.

Tiếu Khuynh Vũ có chút nghiêng người, ngẩng đầu nhìn Phương Quân Càn, gương mặt trắng nõn hòa lẫn vào hơi nước mông lung xem ra có phần hư ảo.

Trong lòng Phương Quân Càn đột nhiên nổi lên một loại phiền muộn không thể nói bằng lời, Khuynh Vũ của hắn thực sự là tiên tử bước ra từ chốn bồng lai, mặc cho mưa gió tung bay mù mịt, cát vàng ngàn dặm không ngừng thổi qua, tất cả cũng không thể xóa nhòa khí chất thần tiên của y, một người tuyệt mỹ thanh cao thoát tục như thế lại phải vì mình mà trả trá nhiều như vậy…

Nhìn người trước mắt, Phương Quân Càn đột nhiên sợ hãi phải đến ngày mai, ngày mai… có hay không vị tiên tử này sẽ đột ngột bị gió cuốn đi đưa về thượng giới? Không thể nào, ta muốn Khuynh Vũ vĩnh viễn phải ở lại bên cạnh ta!

Nghĩ tới đây, Phương Quân Càn không kiềm lòng được mà vòng tay đem Tiếu Khuynh Vũ ôm chặt vào lòng.

“Quân Càn, ngươi...” Tiếu Khuynh Vũ cả kinh vội đẩy hắn ra.

“Khuynh Vũ, đừng nhúc nhích, ta... ta đau quá...” Phương Quân Càn áp vào bên tai của y nói khẽ.

Nghe Phương Quân Càn nói đau Tiếu Khuynh Vũ lập tức đình chỉ động tác. Hắn làm sao vậy, tại sao ngữ khí lại yếu ớt như thế, chẳng lẽ là độc trong người hắn lại phát tác nữa sao?

Tiếu Khuynh Vũ vội vàng cầm lấy tay Phương Quân Càn định bắt mạch, Phương Quân Càn trở tay cầm tay y, môi nhẹ nhàng hôn xuống mười ngón tay thon dài trắng nõn: “Ta không có việc gì, là ngươi... Khuynh Vũ ta, tại sao ngươi lại vì ta mà làm tới bước này, ngươi có biết ta đau lòng lắm hay không?”

Cảm giác đau xót chợt dâng lên trong lòng, Tiếu Khuynh Vũ phát hiện hôm nay có chút không giống chính mình của ngày thường, khóe mắt có chút cay cay, y hít sâu một hơi, đôi môi mỏng khẽ cong lên thành một nụ cười yếu ớt.

“Đổi lại là ta, ngươi cũng sẽ làm như vậy.”

Phương Quân Càn cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé mình đang ôm trong tay, y hơi nghiêng qua nhìn hắn chăm chú, vài lọn tóc đen thuận thế xõa ra, nụ cười yếu ớt có chút thê lương nhưng vẫn đẹp đến động lòng người, phảng phất như “thiên khuynh đào hoa ba thượng vũ, vạn sổ hồng mai nghênh tuyết khai”!

(đại khái “ngàn đóa hoa đào múa lượn trên sóng, vạn đóa hồng mai đón tuyết mà nở ra”)

Hơi nước bốc lên tạo nên khung cảnh lờ mờ quyến rũ, xương quai xanh tinh xảo cũng lúc ẩn lúc hiện rất gợi tình, ban đêm cảnh sắc rất liêu nhân, vẫn là mùi hương thơm mát rất say lòng người, Phương Quân Càn hệt như đang bị mê hoặc, hắn bất giác hơi nghiêng người, thật nhẹ nhàng chạm đến những độ cung tuyệt mỹ.

.