Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 100




Mất một hồi loay hoay chật vật mới bám được vào bờ, Vô Song công tử cảm thấy sức lực cả người như bị ai rút đến cạn sạch, mệt mỏi rã rời.

Quần áo ướt sũng, nước chảy thành dòng, lần vải mỏng đẫm nước dán chặt vào người khiến y ngượng chín và khó chịu không thể tưởng tượng. Thân nhiệt Tiếu Khuynh Vũ vốn thấp, bẩm sinh đã không chịu được rét lạnh. Hơn nữa, nước trong hồ lại lạnh như băng giá, hỏi y làm sao đủ sức tự chủ mà không run rẩy toàn thân?

Phương Tiểu hầu gia ánh mắt đầy vẻ biết lỗi, hắn nhanh nhảu đốt một đống lửa lớn ngay bên bờ hồ, dìu Tiếu Khuynh Vũ đến ngồi sát bên ngọn lửa, lại cẩn thận chọn vị trí tốt, phía trên chiều gió để không bị khói tạt vào người.

Vô Song công tử không chần chừ liền xòe tay hơ ấm, đôi mắt lơ đãng liếc quanh thì thấy Phương Quân Càn chẳng chút ngại ngùng cởi ra từng lớp trường sam ướt sũng.

Tiếu Khuynh Vũ bỗng thấy buồn cười, vừa định mở miệng trêu chọc hắn vài câu thì chợt nhớ nơi vắng vẻ đìu hiu này chẳng có ai ngoài hai người họ, cũng không cần quá chấp nhất câu nệ làm gì, nghĩ vậy lại thôi, tiếp tục cúi đầu lúi lúi sưởi, mắt dán vào đống lửa trước mặt.

Phương Quân Càn đã cởi xong y phục, cơ thể hắn rất đẹp, chiếc eo thon gọn, vầng lưng rộng khiến người ta có cảm giác được chở che an toàn, thân thể rắn chắc, săn gọn, cân đối như được tạc từ đá núi, làn da trải qua trăm trận chiến đã se lại nâu bóng như đồng hun, dưới ánh dương quang lại càng ngời lên màu mật ong căng tràn nhựa sống.

Ngồi xếp bằng trên cỏ, hắn tà tà ngắm nghía bộ dáng co ro ướt sũng của công tử Vô Song, nheo mắt lại: “Khuynh Vũ, như vậy không tốt, sẽ bị cảm lạnh đó, chi bằng cởi quần áo ướt ra hơ cho khô chẳng hay hơn sao?”

Vô Song công tử thản nhiên đáp: “Không cần!”

Phương tiểu hầu gia tiếp tục nằn nì, thật không hổ danh da mặt dày đệ nhất thiên hạ: “Nhìn chung quanh đi, nơi này ngoài hai chúng ta ra thì còn ai nữa đâu, Khuynh Vũ hà tất phải khách khí, xem như người xa lạ như vậy?”

Tiếu Khuynh Vũ cắn nhẹ đôi môi xinh đẹp: “Tiếu mỗ không quen!”

Vô Song công tử vì hai chân không tiện, không thể tự đi lại, đương nhiên từ nhỏ phải có người ở bên cạnh chiếu cố, chăm sóc y trong sinh hoạt thường ngày, nhưng bản tính công tử Vô Song vốn quật cường kiên định, những việc ấy y tập mãi cũng thành thói quen, không cần người giúp đỡ, nên chưa từng vì những việc đó mà bối rối không được tự nhiên.

Chỉ là… lúc này… lại ở trước mặt Phương Quân Càn, chung quy là y cảm thấy xấu hổ, không thoải mái chút nào.

Khóe môi Phương tiểu hầu gia cong cớn trêu chọc: “Nha nha, cái này gọi là gì đây… Tương lai chúng ta còn phải…”

Một tia mắt sắc như dao nhằm hắn chém tới.

“Còn phải như thế nào hả?” – Giọng Tiếu Khuynh Vũ lạnh băng như nước hồ. Muốn chết cứ việc nói thẳng!

Le lưỡi: “Ách… Không có gì!” Phương tiểu hầu gia mặc dù da mặt dày thật, nhưng cũng chỉ dám nhủ thầm trong bụng chứ không có can đảm…

Đùa chắc! Không có gì là không có gì??? Hắn rõ ràng là lấp liếm mà! Còn dám mặt dày nói không có gì, câu này thật đúng là không chịu nổi!

Phương Quân Càn tự biết thân im miệng, Vô Song công tử cũng chẳng có lý do gì trả đũa, đành đá một cái liếc mắt tiếc hận sắc như dao vào hắn, rồi tiếp tục cúi đầu sưởi lửa.

Cả hai đều không ai nói gì, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Bốn bề thinh lặng, thiên nhiên tuyệt diễm, núi xanh cao vút, thăm thẳm thiên không, rừng sâu âm u, văng vẳng tiếng suối reo róc rách, khe khẽ tiếng lá khô lìa cành, đào hoa phiêu linh giữa trời mây hồng rực, gió xuân ve vuốt mơn man, đẩy đưa cánh hoa chao liệng trước khi đáp xuống mặt hồ, dập dềnh phiêu dạt trên làn nước xuôi về hư vô. Giữa khung cảnh thế ngoại đào nguyên, mọi âu lo phiền nhiễu, đấu đá đua chen của trần thế đã lùi vào xa thẳm, chỉ còn lại thanh thản yên bình, ung dung tĩnh tại. Cảm giác nhàn tản vô lo, tiêu sái phiêu dật thật khiến người chỉ ước được mãi mãi như vậy, không muốn rời xa.

Phương Quân Càn ôn nhu nhìn ngắm bạch y nam tử thanh nhã thuần khiết trước mắt, trong lòng không kềm được ý nghĩ, nếu có thể ở nơi đây cùng y bên nhau trọn kiếp thì thật tuyệt vời biết bao nhiêu.

Môi khẽ mỉm cười. Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Hạnh phúc, chẳng phải đang ở ngay trong tầm tay đó sao? Dù nói gì đi chăng nữa, hắn cũng không thể buông tay ra được.

Đúng vậy, sẽ không bao giờ buông tay ra đâu!

Mãn nguyện hít một hơi thật sâu căng tràn ***g ngực rồi nhẹ nhàng thở ra: Vậy đi, cứ vậy đi! Cứ mãi mãi như vậy đi!

Cũng như đêm trừ tịch năm nào ở Bát Phương thành, trong tiểu lâu thanh hàn u tĩnh, hắn đã đối diện y, cam đoan – Bọn họ, sẽ mãi mãi được như vậy!

Khuynh Vũ, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc!

Chúng ta, sẽ được hạnh phúc!

Ngay lúc ấy, thiếu niên vương hầu trẻ tuổi một lòng tin tưởng rằng, mình có thể thực hiện trọn vẹn lời hứa đó.

Ngay lúc ấy, hắn hoàn toàn xác tín một điều, dù trời cao trên đầu bổ nhào xuống đất, dù đất rắn dưới chân nứt toạc thành khe sâu, dù mọi thứ trên đời đều biến thành khoảng không vô nghĩa, thì mình cùng y cũng sẽ mãi mãi nắm tay bên nhau bồi bạn.

Ngay lúc ấy, hắn đã thực sự nghĩ, chỉ cần tay mình nắm chặt vĩnh viễn không rời, thì không một ai, không một sức mạnh nào có thể khiến người yêu thương bên cạnh rời bỏ mình mà đi.

Ngay lúc ấy, hắn đã thực sự, thực sự rất tin tưởng rằng ‘Mệnh ta bởi ta không bởi trời’.

Đúng vậy, chỉ cần bản thân nghĩ muốn, thiên mệnh có là chi?

Tiếu Khuynh Vũ trường bào tuyết bạch, khuôn mặt tuyệt diễm vô song giấu dưới vành nón nan to bản rộng thùng thình, chiếc cần trúc thanh tú ưu nhã ngụ tại bàn tay trắng nõn như bạch ngọc, Vô Song công tử an an tĩnh tĩnh ngồi trầm ngâm bên bờ hồ thả câu.

Còn cách nào khác đâu! Thuyền thì lật, hai chú quyết ngư mập mạp đương nhiên cũng tranh thủ cơ hội của tiểu hầu gia nhanh nhảu trốn thoát mất rồi!

Nói ra lại thấy kỳ quái, Tiếu Khuynh Vũ mà không đội nón thì mặt hồ tịnh không sủi tăm, ngay cả một cái đuôi cá thấp thoáng dật dờ cũng không thấy! Đương nhiên là chẳng thu hoạch được gì!

Vậy… dù không tin nhưng cũng phải thử, y bán tín bán nghi lấy manh nón đội lên đầu. Quả nhiên, phao rung, cần động, tay trì nặng xuống – mắc câu rồi!

Tiếu công tử xưa nay không tin mê tín, y kịch liệt cho rằng tại Phương tiểu hầu gia đã động tay động chân giở trò gì đó, khiến tiểu hầu gia la oai oái, làm vẻ mặt tội nghiệp của đứa trẻ ngây thơ vô tội bị hàm oan.

Đương nhiên, Vô Song công tử chẳng thèm quan tâm đến chuyện kẻ kia bị oan ức hay không oan ức. Điều duy nhất y quan tâm lúc này chính là… Đêm nay sẽ ăn cái gì!

“Cái gì cơ? Khuynh Vũ muốn trổ trù nghệ, làm thức ăn tối nay?” – Phương tiểu hầu gia mắt sáng rỡ, tỏ vẻ xúc động thành thật, “Là vì bổn hầu sao? Thật là, thật là vất vả cho Khuynh Vũ!”

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên đáp: “Hai chú quyết ngư kia là do ta lao tâm khổ tứ mới câu được, lại là cực phẩm thượng hạng thế gian khó tìm, Tiểu hầu gia trù nghệ bình bình, Tiếu mỗ chỉ lo ngươi phá hỏng mỹ vị thiên hạ thôi!”

Khuôn mặt đang tươi cười đắc ý của Tiểu hầu gia nháy mắt đờ ra cứng ngắc!

Tiếu Khuynh Vũ chìa tay ra: “Phiền tiểu hầu gia cho mượn Bích Lạc kiếm sử dụng một chút!”

Phương Quân Càn kỳ quái hỏi: “Làm gì?”

Tiếu Khuynh Vũ liền đá cho hắn một cái liếc mắt, với ý: biết rồi còn hỏi!

Đưa mắt nhìn hai chú cá mập mạp đang kịch liệt giãy giụa trước mắt, Phương tiểu hầu gia bừng tỉnh đại ngộ!

Liền hất mặt lên trời, bĩu môi nói: “Bích Lạc kiếm của bổn hầu xưa nay chỉ xông pha trận mạc, giết địch trảm tướng, không phải dùng để…”

Ánh mắt nhàn nhạt của công tử Vô Song lại thản nhiên quét dọc người hắn!

Ngay lập tức đổi giọng: “Bổn hầu rất có hứng thú, mời Vô Song công tử tùy nghi sử dụng!”

Nhìn thanh thần binh lợi khí sắc bén có một không hai thiên hạ lúc này thoăn thoắt đánh vảy, mổ bụng cá, đảm nhiệm xuất sắc vai trò dao bếp, Phương tiểu hầu gia thật khóc không ra nước mắt, hắn ai ai oán oán nhìn cảnh tượng đau lòng, thầm thương xót cho Bích Lạc kiếm đúng ba giây.

Phải biết một điều rằng Phương tiểu hầu gia của chúng ta yêu kiếm như mạng, với Bích Lạc kiếm, một ngày ba lần tắm bằng nước trong, lau bằng nhuyễn bố, lúc bình thường hắn khư khư giữ bên người, ngay cả sờ cũng không cho ai sờ vào!

Nếu là người khác, dám cả gan đưa ra đề nghị đó, Phương tiểu hầu gia chắc chắn không để hắn nói tiếp câu thứ hai đã lập tức rút Bích Lạc kiếm, khiến kẻ đó máu tươi năm thước rồi!

Nhưng mà… ai bảo kẻ đó lại là Khuynh Vũ làm chi?!

Ai ai aii, Bích Lạc kiếm, ngươi nhất định phải hy sinh chịu thiệt thòi rồi!

Chẳng biết thần kiếm linh thiêng có đại tố khổ, thở than cho phận mình hay không!

Chỉ biết là, khi Phương tiểu hầu gia ăn, hương thơm ngào ngạt của ‘Đào hoa chử quyết ngư’ xông lên nức mũi, thị giác thích thú trước sự trình bày tinh tế, trang nhã, vị giác ngất ngây từng miếng non mềm ngọt lịm, lại thêm ‘Bích huyết đào hoa’ thiên hạ đệ nhất mỹ tửu thanh khiết ngát hương phối ẩm, bao nhiêu bứt rứt dằn vặt cỏn con của Phương Quân Càn phút chốc bị hắn vứt ra sau đầu, chẳng còn một mảnh!

Tiểu hầu gia ăn rất tận tình, hứng thú, cứ như cả đời hắn chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là mỹ thực.

“Khuynh Vũ à, huynh quả thực nên đi làm trù sư để tạo phúc cho muôn dân thì hơn!”

Vô Song công tử điềm đạm nhấp một hớp rượu: “Không được đâu!”

“Vì sao?”

Y thủng thẳng trả lời: “Vì sẽ có rất nhiều người thất nghiệp!”

Phương Quân Càn bật ngửa, ngoác miệng cười ha hả! Cả người ngả ngớn bật tới bật lui vì cười, cười ngặt nghẽo không kềm lại được, cười đến chảy cả nước mắt – Khuynh Vũ… của ta…

Hahahaha

Theo ‘Hoàn Vũ khởi cư lục’ chép lại: Vũ lịch năm thứ mười, ngự thiện phòng dâng lên món ‘Đào hoa chử quyết ngư’, đế bỗng dưng mỉm cười, vài lần nâng đũa lên định nhấm nháp nhưng đều không thể cầm lòng được mà buông. Đế đẩy chén ra xa, bóp trán ngồi trầm mặc hồi lâu. Một thị tòng rón rén đến nhìn mặt đế, chợt phát hiện chẳng biết tự khi nào, lệ đã tràn mi, nước mắt lưng tròng.