Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 115




Sau trận công hạ Bạch Ác quan, tất cả mọi người không ai không nghĩ rằng Bát Phương quân đương tràn đầy phấn chấn sẽ lập tức tiến lên công phá mục tiêu tiếp theo là Cốc Gia thành. Thậm chí, Chủ tướng trấn giữ Cốc Gia thành đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý thác thân bồi quốc rồi.

Nhưng Phương Quân Càn, ngoài dự đoán hết thảy, lại hạ lệnh, nhổ trại, về thành.

Đại tướng quân hiện đang trấn thủ Cốc Gia thành khi nghe Phương Quân Càn lui binh, hắn quả thực không thể tin vào tai mình! Thế là sau đó cả đám tướng sĩ được chứng kiến cái màn chủ soái của bọn hắn y hệt kẻ điên khùng khoa chân múa tay hết hú lại cười rồi nhảy tưng tưng, thật là một cảnh khôi hài chẳng khác gì tên nghèo kiết phát rồ vì bỗng dưng vớ được của…

Kỳ thực, không thể nói rằng Phương Quân Càn không có tính đến chuyện công hạ nốt mục tiêu Cốc Gia thành gần đó, nhưng khi nhìn thấy gương mặt càng lúc càng tái nhợt, trong suốt đến mong manh, nhìn thấy thân thể càng lúc càng lộ ra vẻ hư nhược yếu ớt, cùng với sự tịch mịch thê lương đến lạnh lẽo tựa sát lệ khí toát ra từ mũi đao nhọn hoắt trong từng cử động nhỏ của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn không hề do dự, lập tức đưa ra quyết định: về thành!

Vô Ưu quân sư dọ hỏi: “Hầu gia, hiện nay sĩ khí quân ta đang lên cực điểm, sẵn sàng một mạch đánh thẳng vào Hoàng đô. Thứ lỗi Vô Ưu bất tài, nhưng thật không hiểu Hầu gia vì cái gì lại đột nhiên lui binh, bãi thủ?”

Phương Quân Càn chỉ gật nhẹ đầu, không đáp. Tay hắn ghìm chặt cương ngựa, lặng lẽ xoay người ra sau lưng, phóng tầm mắt trải khắp đại quân mênh mông trùng điệp đang di chuyển, ánh mắt không hề dừng lại trên người quân sĩ nào, mà cuối cùng, dừng lại nơi cỗ xe buông rèm trắng mềm mại phập phồng theo từng nhịp vó ngựa, trong đó, có công tử Vô Song trầm tư an vị.

Thấy thế, Vô Ưu quân sư có chút vỡ lẽ: “Thì ra là công tử… Công tử làm sao?”

Ánh mắt Phương Quân Càn chợt lộ ra một chút biểu cảm phức tạp, hắn nhẹ thở dài: “Khuynh Vũ… không đủ sức thừa nhận đả kích như vậy!”

Trong lòng Thích quân sư vô cùng kinh ngạc: “Tiểu hầu gia dựa vào đâu mà nói như vậy? Theo Thích mỗ hiểu biết, công tử là người kiên nhẫn kiên định, quyết tuyệt quyết đoán, có tầm nhìn xa trông rộng, tài năng vượt trội rất xa tuyệt đại đa số nam tử khác trên đời này. Vậy… làm sao có thể nói người ‘không đủ sức thừa nhận’ như vậy được?

Phương Quân Càn trầm mặc nhìn quân sư chăm chú, mãi một lúc thật lâu mới phun ra mấy chữ: “Ngươi không hiểu đâu!”

Thích Vô Ưu không hiểu, nhưng hắn hiểu.

Trực giác linh mẫn đã mách bảo cho hắn biết, giờ phút này, Tiếu Khuynh Vũ đang hệt như sợi dây đàn bị kéo căng đến cực độ, chỉ cần dụng một chút lực gảy cũng có thể khiến sợi dây ấy đứt đoạn lập tức.

Vì vậy cho nên, hắn liền ra quyết định chớp nhoáng: chấm dứt tiến công, lên ngựa về thành!

Vì y, Phương Quân Càn hãm binh, bãi thủ.

Thích quân sư kinh hãi: “Vậy còn… huyết hận thâm cừu của Hầu gia???”

Đôi ngươi Phương Quân Càn như bị che phủ một tầng băng sương lạnh lẽo: “Thù, tương lai khả dĩ báo!” Rồi lại quay đầu nhìn về hướng xe ngựa của Vô Song công tử, ngữ khí Phương Quân Càn bất giác nhuốm một chút nhu tình ấm áp, cùng kiên trì vô hạn.

“Nhưng, tuyệt không thể mất đi y được!”

Thích Vô Ưu khẽ thở dài một hơi rất nhỏ, hồ như không thể nghe thấy. Dây dưa vướng vít, quyến luyến vấn vương giữa hai tuyệt thế nam tử này, dù không thể nói là nghiệt duyên, nhưng cũng tuyệt đối không phải là lương duyên thiên định…

Kết cục của nó, dùng thiên hạ làm đại cục.

Kiếp nạn của nó, dùng chúng sinh để hóa giải.

Tình này, đến cuối cùng tổn hại ai? Rồi lại tổn thương ai?

Khánh lịch năm thứ 330 ngày mồng năm tháng năm, một nam tử hai mươi ba tuổi thân phục hồng y như lửa đĩnh đạc đi lên Bát Phương thành lâu, một tay giật xuống chiến kỳ Phi Long của Đại Khánh, cao giọng tuyên cáo với toàn thể thiên hạ:

“Từ nay về sau, sông Tập Thương làm ranh giới, Bát Phương Thành cùng Đại Khánh chia sông mà trị! Ta cùng Đại Khánh ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không còn quan hệ vướng mắc! Nay lấy Bát Phương Thành làm kinh đô, ngang qua năm trăm dặm, dọc đi bảy trăm dặm, ta lấy nơi đây làm cơ sở, từ đó kiến lập bá nghiệp vĩ đại chưa từng có trên đời!”

Thanh âm mạnh mẽ đầy khí phách của lời tuyên thệ vượt phá trùng mây, băng băng qua ngũ hồ tứ hải, xuyên thấu suốt đại mạc cửu châu.

Đi theo việc Anh Vũ hầu Phương Quân Càn tuyên cáo độc lập với toàn thể thiên hạ, sự thống trị tự bao đời của Đại Khánh đối với Bát Phương Thành cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ!

Tại vương đình Hung Dã, Hãn vương Mộ Dung Lệ nghe được nhẹ nhàng nói: đến rồi!

Liêu Minh quốc chủ Nghị Phi Triết phóng tầm mắt ra khoảng không vạn dặm, xuyên qua cuồn cuộn phong vân, cười lạnh: đến rồi!

Uy Nô, Thiên Tấn…

Quần hùng thiên hạ trong lòng đều biết rõ:

Thời loạn thế này, cuối cùng… đã đến!

Về đến Bát Phương Thành, Tiếu Khuynh Vũ đã phát sốt nhẹ.

Cũng là do Phương tiểu hầu gia trong lúc vô tình phát hiện ra. Trước đó, ngay cả Vô Song công tử cũng không tự mình phát giác được.

Lúc ấy, Phương Quân Càn lơ đãng chạm vào tay của Vô Song, ngay lập tức nhận thấy có điểm kỳ lạ.

Tay của Tiếu Khuynh Vũ, từ trước đến giờ luôn luôn lạnh như băng, từ khi nào lại ấm như thế?

Người nói không sai, ‘bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ tựa trừu ti’. (1)

Bởi vậy, chỉ một bệnh nhỏ này thôi, cũng kéo dài đến tận một tháng.

Tiếu Khuynh Vũ rất ghét việc bị thương hoặc bệnh tật.

Thân thể của y không khang kiện được như người bình thường.

Tỷ như trận sốt nho nhỏ này, nếu là người thường, chỉ cần bảy, tám ngày là khỏi bệnh, nhưng đối với cơ thể y thì đó là sự tra tấn suốt một tháng ròng.

Bởi vì biết rõ thể chất không bằng người khác, cho nên Tiếu Khuynh Vũ rất biết quý trọng cơ thể mình, tận dụng mọi khả năng để tránh tổn thương hoặc bệnh tật có cơ hội phát sinh.

Kỳ thực, kể từ sau năm mười lăm tuổi học hành thành tựu, trở về Đại Khánh đương chức Hữu thừa tướng đến nay, đích xác chưa bao giờ để mình bị thương, cũng như để bệnh tật có cơ hội xâm hại mình.

Ngày nọ, dương quang rạng rỡ, tỏa chiếu muôn nơi, bệnh tình của Tiếu Khuynh Vũ nhìn chung cũng đã có chút khởi sắc. Phương Quân Càn nhân cơ hội liền giúp đẩy luân y ra ngoài khoảnh sân nhỏ phơi nắng.

Ngày xuân ấm áp, ánh dương chiếu soi, nhẹ nhàng phủ lên thân người, mang đến cảm giác thư thái thoải mái, êm ả bình yên khiến con người có chút uể oải, mơ màng buồn ngủ.

“Phương Quân Càn, vì sao lại án binh bất động? Thời cơ tốt như vậy không phải dễ có, huynh lại khoanh tay đứng nhìn, không nghĩ rằng quá đáng tiếc hay sao?”

Tiểu hầu gia đương thiu thiu bỗng giật mình mở mắt dậy, nhận ra câu hỏi vừa rồi đúng là phát ra từ trong luân y của công tử Vô Song.

Nắng rực rỡ rọi lên làm bừng sáng gương mặt trắng nõn tuyết bạch của Tiếu Khuynh Vũ, gây cho Phương Quân Càn một ảo giác nhất thời, rằng chỉ trong một khoảnh khắc nữa thôi, người ấy sẽ tan biến vào trong ánh dương quang lộng lẫy chói lóa kia mất.

“Có thật Khuynh Vũ sẽ vui mừng nguyện ý thấy bổn hầu xuất binh tiêu diệt Đại Khánh không?” – Những tia phức tạp lóe ra phủ lên đôi mắt hắn, “Không thể có chuyện đó!”

Nếu quả thật Đại Khánh bị tiêu diệt, y sẽ thống khổ thương tâm, sẽ giày vò tự trách, trái tim y sẽ đớn đau như bị ai bóp nghẹt.

Ngay tại Bạch Ác quan, Phương tiểu hầu gia đã phát hiện ra sự thực, khiến cho hắn nhất thời tay chân bối rối chẳng biết phải làm sao.

Tuy nhiên lúc ấy, Tiếu Khuynh Vũ không hề nói gì cả. Chỉ có khi y giúp Quách Hoài Thuật vuốt mắt, ánh mắt y khi đó, Phương Quân Càn vĩnh viễn không cách chi quên được.

“Trước kia, Khuynh Vũ từng hẹn với bổn hầu, bốn năm sau sẽ trợ giúp bổn hầu bước lên vương vị. Từ bấy đến nay, cũng đã hai năm rồi nhỉ?”

Tiếu Khuynh Vũ khẽ gật đầu.

Tựa như thời điểm y một thân một mình rời khỏi Bát Phương thành, mang theo bao nhiêu trân trọng cùng quyến luyến lại hiện lên rõ mồn một trước mắt. Trước khi xoay lưng ra đi đã nghiêm túc gửi lại một lời hứa cùng thệ ước, y đều ghi nhớ thật kỹ trong lòng.

Nhưng không một ai có thể tưởng tượng rằng, tại triều đình, mọi chuyện tự mình đã không còn dự liệu được nữa, càng lúc càng đi quá xa khỏi quỹ đạo ban đầu, đến bây giờ, mọi thứ đã vô pháp vãn hồi!

Phương Quân Càn cùng với Đại Khánh, đã chú định, không chết không dừng!

Phương tiểu hầu gia cúi sát xuống mặt Tiếu Khuynh Vũ, gần đến nỗi có thể nghe được hơi thở của đối phương. Thoang thoảng u hương băng hàn, lãnh đạm, quyến luyến nhu tình nóng bỏng, tựa lửa hồng.

Hắn ôn nhu nói: “Vậy thì, Khuynh Vũ, lời hẹn hai năm về trước, vẫn còn hiện hữu mà!”

Vì huynh, ta nguyện ý đem tất cả huyết hải thâm cừu gạt sang bên cạnh, chờ đợi thêm hai năm nữa.

Thân nhiệt vô cùng quen thuộc, hơi thở vô cùng quen thuộc, cùng với một cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay đắng cũng vô cùng quen thuộc, mãnh liệt tựa như chuyển núi đời non, đào sông lấp biển, dồn dập ập đến.

Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy một cảm giác đau nhói mà y tưởng đã chết rất lâu, nay lại từ thật sâu trong tâm tạng, phế phủ đột nhiên truyền đến.

“Huynh thực sự nguyện ý… tiếp tục chờ đợi hai năm?”

Phương Quân Càn đứng đối diện với y, chân thành đáp: “Phải, ta nguyện ý!”

Đã quá trưa, trời nắng chói chang, dưới ánh dương xán lạn, đôi mắt của hồng y nam tử dịu dàng ánh lên những tia nhu tình ấm áp, như ôm lấy hết thảy phồn hoa còn lại của nhân gian thời loạn thế.

“Huynh…” Chỉ thốt ra một chút, rồi Tiếu Khuynh Vũ yên lặng.

Còn lại, không còn nói thêm lời nào nữa.

Chỉ có, ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Nụ cười – Tựa gió xanh ***g lộng thổi qua đồng nội mênh mông – Trăm hoa khoe sắc, vạn vật hồi sinh, trời thăm thẳm cao sâu, mây chậm chạp lờ lững, nhàn nhạt xanh lơ, bình bình đạm đạm.

Khuynh Vũ… Kỳ thực, ta nguyện… tận lực khuynh đảo cả thế gian thiên hạ, để đổi lấy một nụ cười thật lòng của huynh…

—oOo—

(1): bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti: bệnh tới thì nhanh như núi sập, nhưng lại dây dưa mãi mà không khỏi.