Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 136




Đưa Tiếu Khuynh Vũ vào trong phòng rồi, Trương tiểu bằng hữu nhanh nhẹn chạy đi nhóm lò sưởi, bận rộn giúp công tử thay áo khoác ngoài ẩm ướt lạnh lẽo, tiện thể ném cho Phương tiểu hầu gia vài cái liếc mắt sắc như dao cạo.

Tiểu hầu gia vô dụng đứng một bên thầm than dài thở ngắn: Rõ ràng, tượng đài xán lạn huy hoàng mình vất vả biết bao nhiêu mới dựng lên nổi trong mắt Trương tiểu bằng hữu giờ đây đã sụp đổ tan tành chẳng còn tăm tích rồi.

“Trương tiểu bằng hữu…” – Phương Quân Càn nhe răng cười tỏa nắng, trông hệt như loài động vật xinh đẹp giảo hoạt tinh ranh tai nhọn đuôi dài lông mượt như nhung nào đó, “Vệ Y toàn nhắc tới ngươi đến điếc cả tai, ngươi là sư huynh sao lại không theo chơi với tiểu sư đệ?”

Trương Tẫn Nhai cười hì hì: “Trời lạnh lẽo đất đóng băng như vậy, công tử lại trọng thương chưa lành, tự người tránh rét làm sao tốt được, tiểu nhân thật chẳng chút yên tâm.”

Vẻ mặt Phương tiểu hầu gia trở nên nghiêm túc: “Yên tâm yên tâm, có bổn hầu ở đây, nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang này giao cho bổn hầu là được rồi, Tẫn Nhai cứ thoải mái đi chơi với Vệ Y đi.”

Trương Tẫn Nhai: “Chính vì có Tiểu hầu gia ở đây, tiểu nhân mới càng không yên lòng đó.”

Công tử Vô Song nãy giờ vẫn ngồi im lặng một bên ngạc nhiên phát hiện: đệ tử của y và Phương tiểu hầu gia gần nhau lâu ngày, mở miệng nói ra câu nào cũng vừa đanh đá ngoa ngoắt vừa vô lại gian tà, ngữ điệu hoàn toàn không sai biệt so với hắn rồi!

Đây cũng chẳng phải chuyện hay ho tốt đẹp gì! Mấy năm nay mình bôn ba tứ xứ lao tâm lao tực, việc quản giáo Trương Tẫn Nhai cũng có phần lơ là không nghiêm, cũng không ngờ lại làm cho tiểu tử sa đọa đến tận nước này.

Vô Song công tử thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải để Trương Tẫn Nhai cách ly Phương Quân Càn càng xa càng tốt, đỡ để cho hắn nhận nhầm đệ tử… (Phương tiểu hầu gia xen mồm vào: Khuynh Vũ nói rõ ràng chút đi, ‘sa đọa đến tận nước này’ cùng với ‘nhận nhầm đệ tử’ là có ý tứ gì!)

Vẻ mặt Phương Quân Càn cảm động: “Tình cảm của Tẫn Nhai với lệnh sư quả thật khiến trời đất cũng phải ngưỡng mộ nha!”

Trương Tẫn Nhai đắc ý: “Chứ sao!”

Phương tiểu hầu gia: “Hữu sự đệ tử phục kỳ lao (1), tiếc là Khuynh Vũ cả ngày lo cho dân cho nước, Trương đồng học tuổi nhỏ chí lớn lại chưa thể cáng đáng được gì nhiều.”

Trương Tẫn Nhai nói chắc như đinh đóng cột: “Chỉ cần có thể làm cho công tử bớt đi lao tâm lao lực, phiền não ưu tư, Tẫn Nhai tất nhiên bằng lòng nguyện ý phân ưu thay cho công tử!”

“Lời này là thật chứ?”

Lỗ mũi xinh xắn của Trương tiểu bằng hữu hếch lên trời: “Tất nhiên là thật.”

“Ai da!” – Phương tiểu hầu gia vỗ đùi đánh đét tà tà cười nửa miệng, “Ngươi không nhắc tới hại bổn hầu suýt chút nữa quên cho ngươi biết mất tiêu! Vì muốn chia lo sẻ nhọc với Khuynh Vũ, bổn hầu đã đặc biệt kính thỉnh sáu vị tôn sư, luân phiên dạy học cho Tẫn Nhai về Thi, Thư, Lễ, Nhạc, Kỳ cùng với Binh pháp. Nếu Tẫn Nhai đã có sở nguyện phân ưu với ân sư, vậy thì chớ để Khuynh Vũ phải vì ngươi mà lo lắng nữa, cố gắng học hành cho tốt đi!”

Nói xong, hắn nhịp nhịp chân khoái trá quan sát Trương Tẫn Nhai, đắc ý nhìn gương măt đang tươi cười hớn hở đột nhiên đờ ra cứng ngắc, sắc mặt nhảy múa từ trắng sang đỏ từ đỏ biến thành tái xanh, đôi đồng tử to tròn đen láy trừng lớn đến nỗi muốn lồi cả ra ngoài, bày ra một bộ dạng hung thần ác sát cứ chực nhảy chồm lên ăn tươi nuốt sống người ta. Thật lòng mà nói, nếu không phải rất muốn chiêm ngưỡng bộ dạng như vậy của Trương tiểu bằng hữu, hắn đã chẳng mất công tốn cả nửa ngày nham nhở cợt nhả xoay cậu nhóc như chong chóng thế này!

Lúc này đây, Phương tiểu hầu gia đã thực sự có cảm giác thành tựu mỹ mãn.

Ngắm nghía dáng điệu rất hứng khởi của Phương Quân Càn, Vô Song công tử vừa thấy bực bội vừa thấy buồn cười. Phương Quân Càn, thật sự, chẳng biết phải hình dung hắn như thế nào mới đúng nữa. Đường đường Thống soái Bát Phương quân, Anh Vũ hầu lừng lẫy uy danh quần hùng kinh sợ, bình thường cũng không thiếu nghiêm túc, tuy nhiên, riêng tính tình của hắn so với con nít lại chẳng mấy khác nhau, ở trong nhà rất thích thể hiện bản tính tinh quái ranh mãnh ưa trêu chọc người khác, làm cho người ta dở khóc dở mếu mà cười cũng vô phương.

Vô Song công tử bèn sai Trương tiểu bằng hữu đang vừa xấu hổ vừa giận dữ đến muốn chết cho xong kia ra khỏi phòng, chứ nếu không cứ tiếp tục như thế nữa, y không chút nghi ngờ rằng tiểu đồ đệ Trương Tẫn Nhai tính khí quật cường ương ngạnh của mình sẽ bị Phương tiểu hầu gia trêu ghẹo đến tức thở mà chết.

“Phương Quân Càn…”

“Khuynh Vũ lại khách khí nữa rồi.” – Phương tiểu hầu gia bày ra vẻ mặt bị tổn thương cực độ ngắt lời y, “Từ nào đến giờ, Khuynh Vũ vẫn cứ giữ lối xưng hô với Bổn hầu như ngày đầu mới quen vậy…”

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nói: “Vậy Tiểu hầu gia muốn Tiếu mỗ phải xưng hô như thế nào?”

Tiểu quỷ Phương Quân Càn cười nhăn nhở: “Quân Càn hoặc Càn là được rồi!”

Vô Song công tử ném cho hắn một cái liếc mắt lạnh lùng: “Tiểu hầu gia, da người không dày được đến mức đó đâu.”

Phương Quân Càn cợt nhả: “Khuynh Vũ quả thật chưa từng gọi? Vậy mà Bổn hầu vẫn còn nhớ rất rõ ràng rành mạch đó!” Đoạn cúi người kề sát bên lỗ tai y thì thầm gì đó.

Không nằm ngoài dự kiến, một mạt màu hồng phấn bắt đầu ửng lên từ chiếc gáy xinh đẹp của Tiếu Khuynh Vũ loang dần ra, càng lúc càng loang rộng chẳng mấy chốc cả khuôn mặt đều đỏ bừng! Một giây cứng người không nhúc nhích! Giây sau đó, giật phắt đầu về hướng đối diện Phương Quân Càn!

Nhãn thần so với băng còn lạnh hơn, so với dao còn bén hơn nữa!

Thấy vậy, Phương tiểu hầu gia nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, có hơi hơi hối hận vì đã lỡ miệng trêu đùa.

Rõ ràng biết người ta tính tình bình đạm, da mặt lại mỏng, vậy mà còn đi trêu ghẹo làm chi không biết… Phương Quân Càn trong khoảnh khắc thấy mình lúc này chính là một lão già muốn đi thắt cổ – Chán sống rồi.

Nhe răng cười cầu tài, Tiểu hầu gia cẩn thận đánh trống lảng: “Không biết Khuynh Vũ vừa rồi muốn nói gì với Bổn hầu nhỉ?”

Vô Song công tử hít vài hơi sâu, trước tiên mang ý nghĩ thôi thúc muốn giết người diệt khẩu kềm chế, kềm chế xuống.

Xong rồi mới lạnh lẽo mở miệng: “Tiếu mỗ muốn xin Tiểu hầu gia, sau khi công hạ Hoàng thành tha cho Gia Duệ đế một mạng, chẳng hay Tiểu hầu gia…”

Phương tiểu hầu gia, không ngờ lại đồng ý rất sảng khoái: “Có thể!”

Trong đôi mắt trong sáng minh triết của Tiếu Khuynh Vũ thoáng chút dao động: “Thật không?”

“Nhất ngôn cửu đỉnh!” – Lão muốn chết một cách dễ dàng sao, Bổn hầu dễ dầu gì đáp ứng chứ!

Rất may là Vô Song công tử không nghe được tiếng lòng của hắn, nếu không không biết sẽ suy nghĩ như thế nào đây.

Cùng lúc ấy, trong soái trướng.

Lý Sinh Hổ sững sờ nhìn bức họa bị lộ ra một góc trên bàn chủ soái. Trong tranh họa một nam tử thân hình cao lớn, mày kiếm tinh kỳ, mắt sáng tựa sao, tóc đen như mực, một thân hồng y rực rỡ bao phủ dáng người cao ngất cương mãnh kiêu hùng. Đôi mày kiếm thanh tú sắc bén khẽ nhíu lại, hệt như đôi cánh uy mãnh giương rộng, tựa hồ sẵn sàng xé gió lao về phía trước!

Cổ Mục Kỳ bước vào trong trướng: “Lão Lý ngươi đang xem gì thế?” Chợt ông như cũng bị nhân vật trong bức tranh lôi cuốn hấp dẫn, ngẩn ngơ nửa ngày mới hoàn hồn. Có tiếng thất thanh kinh hãi: “Tiểu hầu gia!”

Lý Sinh Hổ liếc mắt khinh thường: “Có mắt không tròng. Người này chính là Phương Kỳ Anh tân khoa Võ trạng nguyên năm xưa đó!”

Cổ Mục Kỳ: “Ngươi quen?”

“Năm đó ta cũng tham gia khoa thí Võ mà, tất nhiên có gặp qua vị Võ trạng nguyên đại danh ấy rồi. Năm xưa, ngoại bang ngạo mạn ý đồ phá rối, phái võ sĩ trong nước sang Đại Khánh ta gây hấn, chỉ một mình Phương Kỳ Anh cũng đủ khống chế mười chín đại cao thủ các nước, lấy lại thể diện cho Đại Khánh. Nghe nói, người còn là anh em kết nghĩa với Định Quốc Vương gia đó!”

Cổ Mục Kỳ cảm thán: “Phương Kỳ Anh quả nhiên không khác chi thần thánh. Phong tư trác tuyệt như thế khiến cả ta đây cũng phải ngơ ngẩn bần thần. Vậy mà tại sao một nhân vật tài giỏi lẫy lừng như vậy trước đây lại chưa từng được nghe qua nhỉ?”

Lý Sinh hổ thở dài: “Đại khái là trời cao đố kỵ anh tài, năm đó nghi ngờ Tiếu gia bí mật lập mưu tạo phản, gia sản tịch biên, gia môn tuyệt diệt, Phương Kỳ Anh vì từng là môn sinh của Tiếu gia cũng bị Gia Duệ đế bị mật độc trấm mà chết. Theo lão tử thấy, Phương Gia Duệ kia là đố kỵ ganh ghét người ấy thanh danh hiển hách, công trạng cao vợi át cả chủ nhân thì đúng hơn.”

Cổ Mục Kỳ: “Hahaha, thì ra là vậy. Chẳng trách ta nhầm lẫn với Phương tiểu hầu gia! Ngay cả sở thích mặc hồng y cũng không khác chút nào.”

Lão Lý vuốt vuốt cằm gật gù: “Cũng không trách được lão tử vừa nhìn Tiểu hầu gia đã thấy rất quen, thì ra là vì, Hầu gia quá giống cố nhân của lão Lý mà!”

—oOo—

(1): hữu sự đệ tử phục kỳ lao (有事弟子服其劳): Khi có biến cố, người học trò có trách nhiệm giúp đỡ, gánh vác thay cho sư phụ.