Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 140




“Phương Quân Càn, ngươi lẽ ra không nên thật tâm yêu nó mới phải chứ?” – Phương Gia Duệ nhìn lom lom Phương Quân Càn, cười mỉa mai, “Yêu một tên nam nhân, một kẻ tàn phế, con trai của kẻ thù giết cha, thậm chí còn có thể là đệ đệ ruột thịt với ngươi!”

Lại một đấm nữa!

Phương Gia Duệ ộc ra một vũng cả răng lẫn máu.

“Còn để bổn hầu nghe hai chữ ‘tàn phế’ một lần nữa, bổn hầu sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

“Bổn hầu không câu nệ giới tính, khiếm khuyết, xuất thân thậm chí huyết thống! Phương Quân Càn yêu chính là một người tên Tiếu Khuynh Vũ. Y là Hữu thừa tướng Đại Khánh, là công tử Vô Song, nhưng y cũng đơn giản là Khuynh Vũ của Phương Quân Càn, bổn hầu sở dĩ có thể khuynh tẫn cả thiên hạ để đổi lấy một nụ cười chân tâm của y, chính là vì ta… yêu y.”

Phương Gia Duệ khùng khục cười trào phúng, kinh tởm nói: “Huynh đệ loạn luân! Vô sỉ, đê tiện, bội luân bại lý.”

“Huynh đệ loạn luân?” – Bất chợt Phương Quân Càn cao giọng cười lớn, giọng hắn sang sảng vang dội bốn vách lao ngục.

“Phương Gia Duệ, ngươi có biết vì sao một người trong Hoàng tộc như ta lại không tiếp nhận địa vị Vương gia, mà chỉ nhận phong Hầu không?”

Cũng không rõ vì sao Phương Quân Càn lại đột nhiên đề cập đến chuyện này.

Phương Gia Duệ trợn trừng hai mắt trắng dã, hoang mang nhớ lại: “Năm đó Hoàng đệ nói tuổi ngươi còn nhỏ, sợ ngươi tuổi trẻ đã phong vương sau này khó tránh ỷ thế cậy quyền ngông nghênh vênh váo, tự cao tự đại coi trời bằng vung, nên dâng sớ xin trẫm phong cho ngươi tước ‘Anh Vũ Hầu’ là đủ.”

“Không phải như vậy.” – Phương Quân Càn liếc mắt xuống Phương Gia Duệ ở dưới chân mình, hệt như đang nhìn một kẻ hạ tiện đáng khinh bỉ, “Phụ thân sở dĩ chỉ để ta phong hầu, nguyên nhân chính là…”

“Bổn hầu thực ra không phải con trai của Vương gia, cũng không có huyết thống Hoàng thất!”

Tựa như sấm sét giữa trời quang! Phương Gia Duệ ngẩng phắt lên, ngây người nhìn hắn trừng trừng.

Phương Quân Càn cười vô cùng sảng khoái: “Tự cổ chí kim, chỉ có người trong Hoàng thất mới đủ tư cách được phong vương, nếu không có huyết thống Hoàng gia thì cao nhất chỉ là phong hầu bái tướng mà thôi. Phụ thân ta tuy tính tình phóng khoáng độ lượng nhưng đối với tổ huấn Hoàng gia truyền lại cũng không dám làm trái. Vì thế nên, Phương Quân Càn ta mới được thiên hạ gọi là ‘Tiểu hầu gia’ chứ không phải ‘Tiểu vương gia’.”

Theo chuyển động của hai cánh môi Phương Quân Càn, từng lời từng chữ của bí mật kinh thiên động địa từ từ hé lộ!

“Bổn hầu không phải người của Hoàng thất, nhưng vương vị cuối cùng lại lọt vào tay bổn hầu!” – Nhìn sắc mặt trắng bạch thảm hại như không thể tin vào tai mình của Phương Gia Duệ, Phương Quân Càn hả hê nhận thấy, hắn đã đạt được mục đích.

Con cháu Hoàng thất liên tục chém giết lẫn nhau tranh quyền đoạt vị, đến nỗi binh nhung tương kiến, huyết nhục tương tàn, đó cũng chỉ là vấn đề của riêng Hoàng gia, là mâu thuẫn từ trong nội bộ. Còn Phương Quân Càn không phải con cháu Hoàng thất, đây cũng nhằm ám chỉ, chính quyền đã sụp đổ hoàn toàn, một triều đại mới sẽ thay thế. Đế quốc ‘Đại Khánh’ hằng mấy trăm năm, nay đã vĩnh viễn không còn tồn tại!

Gia Duệ đế có thể không thèm để ý đến cái đau của thể xác đang giày vò lão, nhưng lão không thể chịu nổi sự thật rằng Đại Khánh lại có thể bị một ngoại nhân không mang huyết thống Hoàng thất lật đổ, quân lâm thiên hạ, thay triều đổi ngôi! Sự việc này đối với lão mà nói so với cái chết còn thống khổ hơn rất nhiều lần!

Mà hắn, chính là muốn lão sống không bằng chết.

“Bổn hầu sẽ không giết ngươi, bổn hầu muốn ngươi phải sống, sống để tận mắt thấy ngày Phương Quân Càn bước lên Vương vị!”

Phương Gia Duệ gồng hết sức nhào đầu như điên về phía trước, móng tay dài nhọn thiếu một chút nữa sẽ móc thủng da mặt Phương Quân Càn. Phương Quân Càn ngay cả né tránh cũng chẳng buồn nhấc thân, lẳng lặng đứng yên trước mặt lão, trên mặt nhếch lên một nụ cười như có như không.

‘Koangggg!!’ Tiếng dây xích bị giằng mạnh! Phương Gia Duệ liều mạng giương nanh múa vuốt lao về phía hắn, chỉ thiếu một chút nữa lại bị giật ngược, cuối cùng không thể rướn lên thêm một phân nào nữa!

Cuồng điên thét gào: “Ngươi rốt cuộc là ai?!!”

Phương Quân Càn nhạo báng, mắt lóe tia căm hận: “Ta là ai? Phương Gia Duệ, ngươi thật sự vẫn không nhận ra ư?”

Dáng người hắn cao ngất thẳng tắp đứng trước mặt lão, hồng y rực lửa, anh tuấn tà mị.

Cũng vẻ ngoài nhiếp phách câu hồn đó, cũng khí chất tôn quý mị hoặc đó, lúc này ngay cả đôi đồng tử sắc bén lợi hại kia cũng không hề sai biệt, một gương mặt đã từ rất lâu cố gắng chôn chặt vùi sâu, một cố sự đã từ rất lâu hết sức đẩy vào quên lãng, nay một lần nữa từ từ trồi lên, dần dần hiện rõ trước mắt.

Đôi ngươi già lão vốn đã ti hí giờ càng thu hẹp lại, miệng há ra hớp khan không khí!

Lao ngục tối tăm u ám chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

Một mệt nhọc thống khổ, một thản nhiên ôn hòa.

Có đôi khi, sự trầm mặc thinh lặng càng khiến con người ta phải chịu áp lực kinh khủng hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Cuối cùng, Phương Gia Duệ mở miệng khó nhọc thều thào: “Ngươi là… con trai của Phương Kỳ Anh…”

“Không sai, nhiều năm như vậy thật khó để ngươi nhớ ra cha ruột của bổn hầu nhỉ!”

Phương Gia Duệ cảm thấy mình không kềm được cơn điên nữa! “Ngươi làm sao có thể là con của hắn được?”

Phương Quân Càn từ tốn đáp: “Năm đó, mẹ ruột của ta Duẫn Lạc Tuyết là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân, cùng với Tiếu hoàng hậu là tỷ muội khuê phòng vô cùng thân thiết, không giấu nhau chuyện gì. Mẹ ta cùng Võ trạng nguyên Phương Kỳ Anh cảm mến lẫn nhau, tình đầu ý hợp, người đã sớm mang thai. Ngay khi hai người chuẩn bị đại hôn, phụ thân ta vì tai họa của Tiếu gia liên đới, bỏ mạng dưới tay ngươi.”

“Mẹ ruột ta có thai trước khi xuất giá, ngoài Tiếu hoàng hậu ra không một ai được biết, Tiếu hoàng hậu tự thấy có lỗi sâu sắc với phụ mẫu ta, liền mang chuyện đó nói với Vương gia, mong người rộng lòng cứu giúp. Định Quốc Vương gia năm đó là huynh đệ kết bái cùng phụ thân của ta, thấy việc nghĩa không thể thoái thác, liền đón nhận mẹ con ta, đề phòng miệng lưỡi người ngoài nên đã cưới mẹ ta làm chính thê, hầu cho thế gian im miệng.”

“Mẹ ta vì quá tư niệm nên ngã bệnh, sau khi sinh ra ta thì… qua đời. Vương gia thương yêu ta như con ruột, Lan Di lại càng đối với ta trọn vẹn chu toàn. Đại ân đại tình đó, Phương Quân Càn dù có tan xương nát thịt cũng không đủ đền đáp!”

Phương Quân Càn nhìn Phương Gia Duệ, mắt sắc như điện, đôi mày tựa kiếm sắc vừa rời khỏi vỏ, không khí chung quanh đang đặc quánh bỗng run lên khi một luồng áp lực từ lời nói không ngừng táp đến trước mặt Phương Gia Duệ, “Ngươi không những hại chết sinh phụ sinh mẫu của ta, lại còn hại chết dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta. Bây giờ lại còn tổn thương đến người ta yêu thương sâu sắc. Loại như ngươi, dù bắt ngươi chịu thiên đao vạn quả cũng khó hả được mối hận trong lòng Bổn hầu!”

Phương Gia Duệ trợn trừng mắt, choáng váng nhìn hắn.

Nhìn Phương Quân Càn, đôi mắt dại đi như nhìn thấy Phương Kỳ Anh, xuyên qua bóng dáng những người đã bị lão hãm hại đến chết!

Hắn đã đến, hắn đến để báo thù… Trong cõi u minh, thật sự có cái gọi là nhân quả tuần hoàn… Chẳng lẽ, đây chính là báo ứng!

Vì cái gì, vì cái gì mà ta lại bị thân nhân phản bội, bị mọi người xa lánh?

Hoàng đệ Phương Định Khôn, nhi tử Tiếu Khuynh Vũ, thậm chí đến cả người ta yêu thương nhất là Tiếu Ngữ Mạt cũng…

Phương Quân Càn lẳng lặng nói: “Kỳ thực Bổn hầu vô cùng hy vọng Khuynh Vũ không phải con trai của ngươi, vì như vậy Bổn hầu sẽ không phải nhìn trước ngó sau mà hành sự, đi đến đâu cũng vướng víu cản trở.” Nhược bằng lão không phải cha ruột của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn đã sớm xuống tay, hắn có trăm phương ngàn cách hành hạ Phương Gia Duệ sống không bằng chết!

“Đáng tiếc! Khuynh Vũ cứ cố tình là con của ngươi.”

Phương Gia Duệ ngẩn ngơ hỏi: “Ngươi làm sao biết được?” Hắn vì cái gì mà dám khẳng định…

“Phương Gia Duệ, ngươi thật đáng thương.” – Ánh mắt của hắn chứa đựng thương hại sâu sắc.

“Năm đó, ngươi chỉ là một Hoàng tử không ai vừa mắt trong cung, Tiếu Ngữ Mạt bất chấp sự phản đối của Tiếu gia, cương quyết gả cho ngươi, thậm chí năm lần bảy lượt cự tuyệt thanh mai trúc mã cùng mình khôn lớn, một lòng ái mộ bà – hoàng tử Phương Định Khôn…”

Nghĩ đến kết cục của Tiếu hoàng hậu, Phương Quân Càn cảm thấy bà không đáng phải làm như vậy.

“Ngươi khao khát Vương vị, bà liền vận động Tiếu gia dốc toàn lực ủng hộ ngươi lên ngôi, ngươi muốn có thiên hạ, bà liền khẩn cầu người bạn thanh mai trúc mã ngày xưa chung tay trợ giúp ngươi. Ngươi không thấy kỳ quái sao, vì sao phụ thân của ta hết lòng hết sức giúp ngươi lên ngôi hoàng đế? Không phải vì ngươi đâu, mà chính là vì người không thể nhẫn tâm cự tuyệt nữ tử phương hoa tuyệt đại ấy!”

Hắn chìn chằm chằm lão nhân lòng dạ lang sói cũng không bằng, đôi mắt minh triết sâu thẳm rực sáng lên, rồi lại trào lộng không gì sánh được.

“Khi một người phụ nữ vì một người đàn ông bất chấp tất cả, ngoại trừ yêu người đó đến tột cùng ra, còn có thể có nguyên nhân nào khác nữa?”

“Vậy mà ngươi, ngươi đã lấy gì để hồi đáp lại? Ngươi hoài nghi bà không trung thành với ngươi, thậm chí giết sạch cả nhà, hãm hại con ruột của bà, bức bà đến chỗ loạn trí. Bà đã yêu ngươi như thế, vậy mà ngươi không hề hiểu.”

Cười lạnh: “Bất quá… với loại người như ngươi, có lẽ cũng không xứng để hiểu.”

Hệt như vừa có tiếng sấm nổ rung trời giữa trưa nắng hạn.

Trong khoảnh khắc, trên mặt già nua của Phương Gia Duệ, ràn rụa nước mắt muộn màng!

Ngữ Mạt… Ngữ Mạt…

Phương Gia Duệ ta tâm ngoan thủ lạt phụ cả thiên hạ… Không ngờ… Rốt cuộc lại phụ nàng sâu sắc nhất!

Gào khóc đến tê tâm liệt phế. Thật khó tưởng tượng bao nhiêu đau thương thê thảm, sắc nhọn bén ngót như máu đổ huyết tràn như thế. Sự day dứt lẫn khổ đau cùng một lúc đổ ập xuống đầu đã đá lão xuống tận đáy địa ngục!

Trong màn lệ mông lung, phảng phất lạc vào đêm Nguyên tiêu hoa đăng óng ánh rợp trời năm nọ, một thiếu nữ tuyệt trần diễm lệ với tay hạ xuống chiếc mặt nạ Lan Lăng Vương (1) trên mặt thiếu niên, hiếu kỳ ngắm nghía, khóe môi xinh đẹp hồn nhiên nhoẻn cười…

Cho dù ân hận việc đã rồi thì sao, cho dù thống khổ tột cùng thì sao, ngày ấy, người ấy, đã không thể nào trở lại được nữa…

Phương Quân Càn vẫn nhìn lão, trong lòng chợt nổi lên một nỗi đau xót không hiểu nguyên nhân. Hắn thực thấy vui mừng: “May mắn làm sao, Phương Quân Càn không phải là ngươi.”

—oOo—

(1): Lan Lăng Vương: là một mỹ nam tử đời Đông Ngụy. Lan Lăng Vương tên thật là Cao Trường Cung, là một người văn võ toàn tài, tính tình trung hậu.

Tương truyền Lan Lăng Vương rất đẹp, nên mỗi lần ra trận đều mang trên mặt một chiếc mặt nạ rất dữ tợn để che giấu đi.