Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 135




Ra khỏi doanh trướng của Tiếu Khuynh Vũ, Thích Vô Ưu nhịn không được bèn hỏi: “Tiểu hầu gia, thật sự chính ngài đã chỉ thị Lao Thúc đả thương công tử sao?”

Phương Tiểu hầu gia khựng lại, quay đầu sang: “Thích quân sư vì sao lại hỏi như vậy?”

“Chẳng qua là, Vô Ưu thấy ngay lúc đó Tiểu hầu gia run lên, dường như cũng không lường được việc Lao Thúc đột ngột ra tay với công tử, vậy nên mới có câu hỏi này. Hầu gia thứ tội, Vô Ưu đã quá phận.”

Đột nhiên, Thích Vô Ưu giật mình, chỉ thấy hàng mi thật dài của Phương Quân Càn run rẩy, thân người chậm chạp xoay lại. Lại nghe giọng hắn khổ sở tự trào: “Nói thật lòng, thân phận của Lao Thúc cùng Lâm Văn Chính đến tận phút cuối ở hình đài phụ thân mới lén lút nói cho bổn hầu biết, khi dưỡng thương tại tiểu viện bổn hầu mới thầm tiếp xúc một chút thôi… Về sau này căn bản là không liên hệ thêm lần nào. Lao Thúc ở đầu thành đột nhiên đả thương Khuynh Vũ… đừng nói là các ngươi, ngay cả bổn hầu cũng giật bắn mình.”

“Mà nói cho cùng, gặp kẻ xuống tay là Lao Thúc nên cũng có chút yên tâm. Tuy không rõ ông ấy làm như vậy vì nguyên nhân gì, nhưng bất luận thế nào đi nữa ông ta cũng không có khả năng hạ thủ độc ác với Khuynh Vũ. Ta nghĩ ông ấy cũng nghĩ trong lòng như thế, nếu để cho người khác không biết chừng mực làm Khuynh Vũ trọng thương, chẳng thà chính mình ra tay còn hơn.”

Đôi mắt của Thích Vô Ưu sáng quắc, kiên quyết nói thẳng những lời tận đáy lòng: “Nói cách khác, chuyện Lao Thúc làm không phải do Hầu gia sai sử.”

Nhìn chăm chú Thích Vô Ưu gần trong gang tấc, ánh mắt Phương Quân Càn ngưng định: “Không phải.”

Thích Vô Ưu trầm mặc cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt kia của hắn, lại nghe thanh âm trầm đục lãnh đạm của hắn yếu ớt bên tai, mà lại khiến tim người như bị đánh mạnh đau đớn: “Nếu như biết trước ông ấy sẽ ra tay đả thương Khuynh Vũ, Phương Quân Càn dù có phải liều mạng cũng sẽ cố hết sức… Ngăn cản.”

“Hầu gia không đi giải thích với công tử sao? Vô Ưu lo ngại trong lòng công tử không tránh khỏi khúc mắc.”

“Thích quân sư, những lời vừa rồi ngay cả bổn hầu còn không dám tin, làm sao có thể bắt Khuynh Vũ tin được?”

Phương Quân Càn đột nhiên cảm thấy một hạt tuyết lạnh băng đáp xuống lông mi, tan thành nước, men theo gò má chảy xuôi, tựa như nước mắt.

Ngẩng đầu lên.

“Tuyết rơi rồi kìa.”

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Cả thành bông tuyết lãng đãng phất phơ, khắp vùng sương giá bao trùm lạnh lẽo. Nhưng mà so với tận đáy cõi lòng đau thương giá lạnh, chưa chắc đã hơn.

Nỗi bi thương ấy, đau đớn thống thổ quá sâu, quá sắc, là không nơi van xin, là không nơi màng đến, cũng là tứ phía mịt mù, ngơ ngác chẳng biết làm sao.

“Đây chẳng phải Lao đại nhân sao?” – Trương Tẫn Nhai miệng tươi cười mà lòng mai mỉa, mấy năm không gặp, miệng mồm càng sắc sảo bén nhọn hơn xưa không bỏ qua bất cứ người nào, “Chẳng biết Lao đại nhân đây thăng quan bao nhiêu cấp vậy? Trời tuyết lớn thế này mà đứng ngoài đây còn ra thể thống gì nữa, tiểu nhân không nhận nổi lễ nghi như thế, đừng giết chết tiểu nhân mà.”

Lao Thúc như vừa bị giáng một đòn chí tử, chân bỗng run rẩy, hai đầu gối lảo đảo khuỵu xuống: “Công tử, lão nô đã tổn thương đến tấm lòng người đối với lão nô, lão nô tự biết bản thân tội lỗi khó lòng dung thứ! Người muốn đánh đập mắng mỏ thế nào xin cứ ra tay, lão nô không hề oán thán, đừng để, đừng để…”

Tiếu Khuynh Vũ vẫn thản nhiên mài mực viết chữ, không chút để ý, lờ đi như không thấy, ngay cả việc liếc mắt nhìn đến cũng không buồn. Sự ghẻ lạnh coi thường ấy so với nghìn vạn câu trách cứ mắng chửi giận dữ lại càng khiến trái tim đại hán già nua đau đớn như dao cắt vào da thịt.

Lao Thúc nhìn tình hình, tự biết không còn hy vọng, sầu thảm cười: “Công tử yên tâm, lão nô nhất định để lại công đạo cho người!”

Kim tuyến tựa sao băng lóe sáng xẹt ngang, cuộn mấy vòng quanh lưỡi kiếm đang định vuốt xuống từ sau gáy! Ngón trỏ bắn ra, trường kiếm bỗng đứt lìa thành mấy đoạn rơi lẻng xẻng xuống đất.

Vô Song công tử cuối cùng cũng chậm rãi ngoảnh lên, đưa mắt nhìn thẳng vào Lao Thúc.

Nhìn, nhưng cũng không giống như đang nhìn, phảng phất như rốt cuộc cũng đã nhận ra người trước mặt là ai, Vô Song công tử lên tiếng, ngữ điệu như vừa được đẩy vào gió tuyết lạnh buốt: “Thật là hay, thật là tốt, cũng biết phục tùng mệnh lệnh đến uy hiếp Tiếu mỗ nữa. Tiếu Khuynh Vũ nhìn giống như người hiền lành từ tâm ai bảo gì nghe đấy không biết phản kháng sao?”

Đôi môi khẽ nhếch, giọng nói trầm khàn: “Ngươi, vì sao phải làm như vậy?”

Lao Thúc cố gắng gồng người lên chống đỡ cơ thể đang run rẩy từng hồi, cúi đầu nói: “Công tử, lão nô có lỗi với người.”

“Ngươi không có lỗi với ta,” – Tiếu Khuynh Vũ nói chậm rãi, “Ngươi chỉ có lỗi với chính bản thân ngươi.”

Lao Thúc im lặng. Không nói gì.

“Chí ít là, ngươi hãy tạ lỗi với mười ba năm trời tình nghĩa như phụ thân như huynh trưởng giữa ta và ngươi đi.”

Y dùng từ ngữ rất nhẹ nhàng, khoan thai, nhưng lại khiến Lao Thúc cảm thấy xấu hổ đến không biết phải trốn nơi nào, nhưng bất quá, thái độ vẫn kiên trì không suy chuyển: “Lão nô không hối hận. Lão nô đã suy nghĩ ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn cho rằng để Tiểu hầu gia chiến thắng trận này mới là thượng sách.”

Vô Song công tử mân mê thiên tằm kim tuyến: “Vì sao?”

“Công tử, người còn cố chấp điều gì? Đại Khánh không còn bao lâu nữa, cả trong lẫn ngoài đều cũ nát mục ruỗng cả rồi, diệt vong chỉ là việc sớm muộn thôi! Dù không phải Tiểu hầu gia đi nữa, vẫn còn Hung Dã, Thiên Tấn, Liêu Minh, thậm chí là một tiểu quốc bé nhỏ như Uy Nô cũng có thể vũ nhục khinh thường!”

“Cho dù công tử có thể bảo hộ Đại Khánh trong nhất thời, nhưng liệu có thể bảo hộ mãi mãi không?”

“Công tử người… người không phải thần thánh mà!”

“Non sông Đại Khánh này, thay vì để rơi vào tay man di ngoại tộc, nô nhan xưng thần, chi bằng trao lại cho Tiểu hầu gia.”

“Huống hồ công tử, thân thể của người gần đây luôn không tốt, nhưng vẫn cứ lao tâm lao lực, mệt mỏi âu lo đến độ muốn giảm thọ, lão nô đây… Nhìn mà đau lòng!”

“Cả đời lão nô chưa một lần làm trái ý công tử, chỉ có lần này là chủ ý của lão nô, lão nô tự quyết định, làm công tử bị thương, thành toàn cho Hầu gia.”

Tiếu Khuynh Vũ chợt cảm thấy mỏi mệt đến cùng cực: Phải oán ai? Hận ai? Trách ai? Trả thù ai? Hết lần này đến lần khác mỗi người đều có lý do khiến y không nỡ từ bỏ, đều có lập trường mà y không thể bắt ai giãi bày. Nếu thật sự muốn nói một câu, cũng chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người mà thôi…

Lao Thúc trước khi đi còn để lại một câu cuối cùng: “Công tử, sự việc lần này là do một mình lão nô chủ ý thực hiện, lão nô một mình gánh chịu. Tiểu hầu gia không hề hay biết chút gì, vạn mong công tử minh xét.”

Tiếu Khuynh Vũ dõi theo bóng lưng già mỗi lúc một xa, khóe môi nhếch lên nhợt nhạt, phảng phất như y đang tự nói với mình: “Cho nên, ta không hề trách hắn…”



Trận tuyết đầu mùa đông năm nay nhẹ hẫng như mưa phùn, đang khi mọi người còn chưa hay chưa biết, đã làm cả một vùng biến thành khung cảnh thế ngoại đào nguyên.

“Công tử, ngoài này lạnh lắm, người mau vào phòng đi!” – Trương Tẫn Nhai ở trong phòng lo lắng không yên giơ tay vẫy vẫy. Thương thế kia vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vạn nhất lại nhiễm phong hàn thì phải làm sao?!”

Vô Song toan đáp ứng, bất giác cả người ấm sực, thì ra một kiện áo choàng lông cáo tuyết đã bao phủ toàn thân mình. Phương Quân Càn không nói một lời đẩy y vào trong phòng, vẻ mặt của hắn hiện lên rõ ràng sự phẫn nộ không chút hài lòng cùng đau lòng không nói hết.

Hơi thở của hai người phả vào không khí rét lạnh liền ngưng tụ thành làn khói trắng mỏng manh.

Gió tuyết thưa dần.

Bao nhiêu phiền não đều theo gió tuyết tan đi, cái còn lưu lại, chỉ còn một mảnh đau đớn xót xa, nhưng mà, tâm tình như được sưởi lên ấm áp.