Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Chương 47




Phương Quân Càn nheo mắt nhìn trời, phóng tầm mắt bao quát khoảng không vời vợi mênh mông. Tàn dương huyết sắc, thiên không thẳm xanh, khói lam như muôn vàn sợi tơ đan cài, xen kẽ dệt thành tấm thảm sương mờ bàng bạc, mỏng manh mơ hồ. Cảnh ly biệt, trời đất đã thê lương, lòng người cũng dâng lên thật nhiều cảm xúc.

Hắn chậm rãi từ thành lâu đi xuống, thong thả bước giữa đại quân hàng ngũ tề chỉnh nghiêm trang. Giáp bạc chói lòa, hồng cân rực đỏ, giữa trùng trùng điệp diệp thương mâu thiết giáp, chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể thấy hắn! Dường như bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, bất luận bao nhiêu người vây quanh, hắn vĩnh viễn là người được nhận ra trước hết.

Có lẽ, đây chính là thứ được người ta gọi là khí thế vương giả chăng?

Gió đêm hiu hiu thổi, Tiếu Khuynh Vũ ngồi tĩnh lặng trong luân y, trên người vận một chiếc bạch sam giản dị trang nhã, chất vải mỏng manh mềm mại làm tà áo trước gió phất phơ bay múa, uyển chuyển dịu dàng, có lúc cuốn cao như cưỡi gió đạp mây, rồi lại hạ xuống nhẹ nhàng như thái dương về núi. Cả người toát ra vẻ thanh nhã tôn quý mà băng lãnh cao ngạo, ôn nhu trầm tĩnh nhưng cũng kiên định quật cường.

Ánh mắt Phương Quân Càn sắc sảo cứng rắn, thanh khiết như sương, lạnh lùng như tuyết. Hắn đảo mắt khắp toàn quân, nhãn quang quét đến đâu, binh sĩ ưỡn ngực thẳng lưng nghiêm nghị đến đó, ai nấy đều lâng lâng hưng phấn, sắc diện tự nhiên ửng hồng lên.

Nhìn thấy những gương mặt trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết trước mắt, Phương Quân Càn bất giác cảm thấy vinh quang như một thứ áp lực nặng nề đè lên hai vai. Một lần đi, không biết liệu mình có thể mang trở về được bao nhiêu người trong số họ, trong lòng bỗng dưng quặn lên một nỗi xót xa. Nhưng trước mặt kia, mọi thứ đã sẵn sàng, không tiếc đầu rơi máu đổ, này là chiến mã hùng tuấn, đao quang tựa tuyết, này là khôi giáp sáng choang, quyết tâm sắt đá, này là sát khí đằng đằng.

Bát Phương quân đang chờ được xuất phát, được đâm Hung Dã một đao trí mạng!

“Đảo tửu tráng hành!” (1) – Phương Quân Càn hô vang bằng thanh âm kim thạch ngọc hưởng, mạnh mẽ, lanh lảnh như tiếng binh khí giao tranh trên chiến trường.

Các đội trưởng bước ra khỏi hàng ngũ, lần lượt bê vò rượu đã chuẩn bị sẵn sàng rót đầy bát cho từng chiến sĩ.

Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ, Cổ Mục Kỳ, Lý Sinh Hổ, Thái Nham, Du Bân, Thích Vô Ưu, Cao Dậu… Tất cả tướng soái tề tựu trên đài đồng loạt giương cao bát rượu.

“Thích quân sư! Cao tướng quân! Mọi việc ở Bát Phương Thành xin giao lại cho các vị!”

Vẻ mặt của Thích Vô Ưu cùng Cao Dậu trở nên ngưng trọng: “Thuộc hạ quyết không để hổ thẹn, xứng đáng với kỳ vọng của Hầu gia! Chúc Hầu gia võ vận xương long, Bát Phương quân bách chiến bách thắng, thắng lợi trở về!”

Chư tướng cười ha hả, đem bát rượu đầy trong tay ngửa đầu uống một hơi cạn sạch! Hốt nhiên cảm thấy một luồng khí nóng bỏng chảy tràn qua cổ họng, xuống dạ dày rồi lan tỏa khắp cơ thể, nhiệt khí bừng bừng, toàn thân nóng rực hưng phấn.

Chư tướng đồng loạt đặt bát rượu xuống bàn – không thừa một giọt!

Trong hàng ngũ binh sĩ lập tức phát ra tiếng xôn xao cảm thán: đã đành là võ tướng thì như vậy không lạ, nhưng thật sự không nhận ra con người hào hoa phong nhã như Tiếu Khuynh Vũ cùng Thích Vô Ưu cũng có khí phách nhược này!

Phương Quân Càn ném bát rượu xuống đất dập nát! Thần thái phi dương, uy dũng cương mãnh… “Bát Phương vô địch!”

Trăm vạn quân đồng loạt cạn chén, ngay sau đó rộn lên thanh âm giòn giã liên miên không dứt, các binh sĩ cũng học theo Tiểu hầu gia, vứt bát xuống đất nát vụn.

Hào khí dâng cao ngút trời! Tiếng rầm rầm như sấm động từ trăm vạn cổ họng đồng thời rống lên: “Bát Phương vô địch!”

Chinh thảo chi chiến, đã bắt đầu!

“Đại quân lên ngựa, xuất phátttt!”

Thiết mã tung vó hí vang, toàn quân rầm rập phóng vút qua hào thành, nhắm hướng Hung Dã thẳng tiến.

Kỵ binh nhanh như chớp tràn lên phía trước, lương thảo cùng quân nhu đi ở chính giữa hàng quân, mấy chục vạn bộ binh vác cung nỏ, khoái đao, thương kích rầm rập đi sau cùng, khí thế hiên ngang, hùng dũng oai vệ ngút trời. Binh trọng như sơn, bao la như biển nối đuôi nhau thành một hàng dài dằng dặc, liên tục không dứt.

Khát vọng làm rung trời chuyển đất của Phương Quân Càn một lần nữa trỗi dậy mãnh liệt, dòng máu tướng môn hổ tử trong huyết mạch như được phục sinh, cuồn cuộn tuôn chảy.

Hắn khẽ cúi đầu, ngắm nhìn bạch y thiếu niên đi bên cạnh.

Đồng hoang, chiều muộn, hoang liêu điêu tàn, chỉ có trống quân như sấm, đao quang kiếm ảnh, tử chiến sa trường. Chỉ có tướng soái cùng tướng soái đối đầu, Bát Phương tinh nhuệ cùng Hung Dã thiết kỵ kịch liệt giao tranh, tựa như hai vì sao băng va chạm nảy lửa, chiến trường mênh mông, thế cuộc vĩ đại.

Sinh ra vào thời nhiễu nhương loạn thế, nhưng có thể cùng người yêu thương kề vai chiến đấu, chống lại một đế quốc với đội ngũ thiết kỵ hùng mạnh đệ nhất đương thời – Âu cũng không uổng phí một đời!



Khánh lịch năm 325, Anh Vũ hầu Phương Quân Càn phụng mệnh chinh phạt Hung Dã, thống lĩnh hai mươi vạn kỵ binh, tám mươi vạn bộ binh, tổng cộng một trăm vạn Bát Phương đại quân, chỉ huy Bắc tiến!

Trường kỳ chiến dịch thảo phạt Hung Dã của Bát Phương quân được hậu thế xưng tụng là ‘Cuồng lan chi chiến’ (2) và danh xưng ‘Tuyệt thế song kiêu’ dùng để nói Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ sau cuộc chiến này bắt đầu oanh chấn thiên hạ!

Dường như trời cao cũng phù hộ Phương tiểu hầu gia, ngay khi Bát Phương quân khởi hành đến ngày thứ tư, Hung Dã đại hãn Mộ Dung Chiến trọng thương không thể bình phục, rốt cuộc băng hà, khi lâm chung cũng không kịp di chiếu truyền ngôi.

Các hoàng tử ngay lập tức bị cuốn vào cuộc hỗn chiến tranh quyền đoạt vị, thành trì vững chắc của hoàng thất bấy lâu bỗng lâm vào nguy cơ sụp đổ! Vương triều Hung Dã giờ đây như đèn treo trước bão, lay lắt phiêu diêu!



—oOo—

(1): rót rượu, chúc đại quân mạnh mẽ lên đường

(2): cuồng lan: sóng dữ >>> Cuồng lan chi chiến: cuộc chiến dữ dội như cơn sóng thần cuốn phăng tất cả



QUYỂN THỨ BA