Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 46: Tiêu tan




– Mị nhi, chẳng lẽ nàng tuyệt không để ý tới cảm nhận của ta sao? – Thượng Quan Sở Hàn chua chua hỏi.

– Không phải, không phải như thế, muội… – Dạ Mị rối rắm, nguyên lai nam nhân ghen cũng chọc người yêu thương như vậy a… nhưng là nên giải thích như thế nào đâu? Chẳng lẽ nói lúc nãy chính mình không có chú ý tới hắn? Kia không phải càng đả thương người thôi!

Kỳ thật không phải Thượng Quan Sở Hàn không đủ quan trọng, mà là lúc ấy Dạ Mị một lòng chỉ nghĩ đến vấn đề với Phàm Trần, sao lại còn có tâm tư đi bận tâm cái gì khác, đi đường không đụng vào cây cột cũng đã xem như may mắn!

– Tốt lắm, ta chỉ thuận miệng nói thôi, xem nàng gấp gáp kìa. Lại đây, ta có lời muốn nói với nàng. – Nhìn đến bộ dạng rối rắm của Dạ Mị, Thượng Quan Sở Hàn buồn cười đem nàng kéo qua ngồi xuống bên cạnh mình.

– Đại ca, đến cùng là có chuyện gì a?

– Sau này không cần lại kêu ta là đại ca.

– Vì… vì cái gì? – Tâm Dạ Mị bởi vì những lời thình lình nói ra này của Thượng Quan Sở Hàn mà đập nhanh điên cuồng, chẳng lẽ hắn đã biết chính mình căn bản không phải muội muội của hắn rồi? Dạ Mị không dám tưởng tượng, khủng hoảng lập tức chiếm đầy trong lòng, sau lưng cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ Thượng Quan Sở Hàn nhìn ra được cái gì, Dạ Mị nỗ lực ép buộc chính mình trấn định xuống, rót một ly trà cho chính mình làm an ủi.

– Bởi vì nàng căn bản không phải muội muội Thượng Quan Nhã Nhi của ta.

“Phanh” cái chén rơi xuống đất bể vài miếng, Dạ Mị khiếp sợ nhìn về phía Thượng Quan Sở Hàn, giống như làm thế nào cũng không thể tin được lời nói vừa mới nghe. Hắn đã biết, hắn thật sự đã biết! Biết chính mình chỉ là một lũ cô hồn đến từ dị thế, biết chính mình luôn luôn lừa gạt hắn! Làm sao bây giờ, đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?

Hiện tại Dạ Mị chỉ cảm thấy lạnh lẽo cả người, chân tay luống cuống, căn bản là không dám nhìn tới ánh mắt của hắn, sợ nhìn đến chán ghét, thống hận trong mắt hắn! Ép buộc chính mình trấn định , nhưng là vẫn như trước không thể che giấu giọng nói run rẩy không ngừng.

– Đúng… ta thật sự không phải Thượng Quan Nhã Nhi.

– Nguyên lai Nhã Nhi thật sự đã chết… – Thượng quan Sở Hàn đau đớn nhắm lại hai tròng mắt, một giọt lệ lướt qua từ khoé mắt.

Thấy vậy, Dạ Mị không khỏi tự giễu nở nụ cười, nguyên lai, người hắn yêu chung quy là muội muội Thượng Quan Nhã Nhi của hắn. Dạ Mị, ngươi chẳng qua chỉ là đồ giả mà thôi, làm sao có thể hi vọng xa vời được đến thứ gì nguyên bản không thuộc về ngươi đâu? Làm người sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy?

– Huynh giết ta đi.

– Nàng đang nói cái gì? Làm sao ta có thể giết nàng đâu? – Thượng Quan Sở Hàn kinh ngạc nhìn Dạ Mị nói.

– Ta căn bản không phải muội muội của huynh, chẳng qua chỉ là một lũ cô hồn chiếm cứ lấy thân thể muội muội huynh mà thôi! Chẳng lẽ huynh không muốn báo thù thay cho muội sao? – Lúc này Dạ Mị ngược lại bình tĩnh xuống dưới, giấy chung quy là không thể gói được lửa, đã biết thì như thế nào? Nhiều nhất bất quá là một chữ chết thôi.

– Nhã Nhi cũng không phải nàng hại chết, hơn nữa giết nàng Nhã Nhi có thể trở về sao? Cho dù có thề, ta cũng sẽ không giết nàng.

Nghe vậy, Dạ Mị chấn kinh rồi, không dám tin nhìn hắn hỏi:

– Vì cái gì?

– Bởi vì ta yêu nàng.-

– Thượng Quan Sở Hàn huynh xem rõ ràng, ta là Dạ Mị, không phải muội muội Thượng Quan Nhã Nhi của huynh! Ta cũng không thèm làm vật thay thế của ai! – Dạ Mị kích động rống lớn nói. Tình yêu cùng tình thân là hai việc khác nhau, tại phương diện tình yêu, Dạ Mị luôn luôn theo đuổi hoàn mỹ, nếu trở thành vật thay thế, như vậy cho dù có lại yêu bao nhiêu nàng cũng không thèm. Bởi vì yêu vật thay thế chính là vết sẹo lớn nhất, trên cái thế giới này bất cứ một người nào cũng đều độc nhất vô nhị, căn bản không ai có thể thay thế ai. Cho dù bộ dạng có lại giống nhau, tính cách lại tương tự thì như thế nào? Đồ giả cũng vĩnh viễn không thể trở thành đồ thật được.

– Ta biết nàng là Dạ Mị không phải Nhã Nhi, người Thượng Quan Sở Hàn ta yêu chính là Dạ Mị nàng! Nàng cũng không phải là vật thay thế của bất luận kẻ nào! – Thấy cảm xúc Dạ Mị kích động như thế, Thượng Quan Sở Hàn một tay kéo lấy nàng ôm vào lòng lớn tiếng nói, giống như muốn chứng minh tâm của chính mình vậy.

– Không… không thể nào, huynh vẫn luôn yêu Thượng Quan Nhã Nhi! – Dạ Mị muốn mạnh mẽ tránh ra ôm ấp của hắn, nhưng là Thượng Quan Sở Hàn lại giống như quyết tâm gắt gao muốn giam cầm nàng vậy, làm nàng giãy dụa như thế nào cũng giãy dụa không ra.

– Nàng trước bình tĩnh một chút nghe ta nói! Ta thừa nhận, lúc trước ta cứ nghĩ người mình yêu là Nhã Nhi, nhưng đó cũng là nghĩ đến! Bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng muội ấy, hơn nữa sinh mệnh của ta trừ bỏ muội ấy ra không có nữ nhân gì khác, cho nên ta mới nghĩ sai như vậy! Kia nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là lúc thiếu niên khinh cuồng mê luyến thôi!

– Nhưng là nàng không giống với! Nhìn đến nàng tim ta sẽ đập nhanh hơn, muốn lúc nào cũng đem nàng ôm vào ngực, thậm chí muốn hôn môi nàng, nhìn đến nàng thân mật cùng nam nhân khác ta sẽ đau lòng, sẽ ghen… những cảm giác này đó lúc ta ở cùng Nhã Nhi chưa từng có qua! Ta biết đó là một loại độc chiếm dục của một người nam nhân đối với nữ nhân, mà không phải tình cảm của một người ca ca đối với muội muội! Nếu đến bây giờ ta còn không thể phân biệt rõ sự khác biệt giữa hai người, chẳng lẽ nhiều năm như vậy ta đều sống uổng phí rồi?

Nghe hắn chân tình thông báo, mặt Da Mị không khỏi đỏ lên, nhưng là trong lòng lại có chút bất an:

– Huynh không hận ta sao? Sẽ không trách ta chiếm cứ thân thể muội muội huynh sao?

– Ta hẳn là nên cảm ơn nàng mới đúng. cảm ơn nàng đã đến, mới không làm phụ thân phải chịu nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cám ơn nàng đã đến, làm ta hiểu được cảm giác yêu một người. Ta tin tưởng, nàng có thể từ dị thế đến đây sống thay cho Nhã Nhi, vậy nhất định là minh minh bên trong đã chú định, đây là duyên phận của nàng cùng Nhã Nhi.

– Huynh thật sự nghĩ như vậy? – Dạ Mị cảm thấy sau khi mình đi vào thế giới này, giống như càng ngày càng có khuynh hướng tiểu nữ nhi rồi, Dạ Mị tâm ngoan thủ lạc, lãnh tâm vô tình trước kia chạy đi đâu rồi? So với việc các loại nhăn nhó bất an hiện tại, nàng càng thích chính mình quyết đoán của ngày xưa, ít nhất sẽ không vô duyên vô cớ cho chính mình tăng thêm nhiều phiền não như vậy.

– Đương nhiên, nói không chừng tất cả đều là an bài của Nhã Nhi đâu! Có lẽ nàng sợ đại ca ta này cô độc sống quãng đời còn lại, cho nên mới đem nàng đưa đến bên người ta… – thấy cảm xúc của Dạ Mị đã muốn ổn định lại, Thượng Quan Sở Hàn liền tâm huyết dâng trào nở nụ cười đùa nàng.

– Không đứng đắn! Đúng rồi, sao huynh lại biết chuyện này? Ta nhớ rõ trừ bỏ Thương cùng Thuý Y, không có bất luận người nào khác biết chuyện này.

– Nàng đã quên bên người chúng ta có một thần tiên sống rồi?

– Thần tiên sống? Huynh là nói… Trần!

– Ân, hắn đem chuyện này nói cho ta, bảo ta cẩn thận suy nghĩ xem đến cùng là yêu ai. Nếu người ta yêu là Nhã Nhi, kia hắn sẽ bảo ta rời khỏi nàng, nếu yêu nàng, hắn nói hắn có thể nhận ta. vốn ta đã suy nghĩ rõ ràng muốn đi tìm nàng, ai biết nàng thế nhưng đột nhiên chạy tới.

– Nhận huynh? – Dạ Mị suýt chút nữa hoài nghi lỗ tai của mình có phải có vần đề hay không, ý này không phải là…

– Đúng, cùng chung một thê!

– Không được! Như vậy đối với huynh và Trần đều không công bằng, ta không thể ích kỷ như vậy! – Dạ Mị buồn bực, cổ nhân khi nào thì khai sáng như vậy rồi? Thế nhưng ngay cả cùng chung một thê cũng có thể đồng ý?

– Công bằng hay không công bằng đều do chúng ta định đoạt, chúng ta đều đồng ý vì cái gì nàng vẫn không chịu? Trên đời này chỉ có nàng mới đáng giá để chúng ta dùng tâm đi yêu!

Ngay tại lúc Dạ Mị muốn phản bác, cửa phòng đột nhiên mở ra.

– Mị nhi, nàng đồng ý đi, trừ nàng ra ngoài, lại còn có ai đáng giá cho chúng ta động tâm đâu? Kỳ thật đối với chúng ta mà nói, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, có một địa vị bên trong lòng nàng cũng đã đủ vừa lòng, so với không thể cùng nàng ở chung một chỗ mà nói, này đã là hạnh phúc rất lớn. Hay là nàng muốn bỏ một người nào trong hai chúng ta, nhìn hắn cô độc sống quãng đời còn lại sao?

– Trần… – Dạ Mị cảm động bổ nhào vào trong lòng Phàm Trần nức nở nói. Nam nhân này luôn hiểu biết nàng như vậy, biết trong lòng nàng khó chịu, bất an, cho nên thay thế nàng ngã bài với Thượng Quan Sở Hàn. Biết nàng khó chọn lựa một ai trong hai người, cho nên liền thay nàng quyết định.

– Mị nhi, chẳng lẽ nàng muốn bỏ qua ta sao? – Thượng quan Sở Hàn vẻ mặt u oán nhìn Dạ Mị uỷ khuất nói.

– Không phải không phải, ta… ta… – Dạ mị lắp bắp nửa ngày, vẫn là chưa nói ra cái gì được.

– Nàng cái gì a? chẳng lẽ nàng thật sự không chịu muốn ta? Tuy rằng bộ dạng của ta so với Phàm Trần kém một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là công tử tuấn mỹ tuổi trẻ đầy hứa hẹn a, vì cái gì nàng chướng mắt ta đâu? Ai, ông trời sao lại đối với ta tàn nhẫn như vậy! Người ta yêu không yêu ta, xem ra đời này ta nhất định cô độc sống quãng đời còn lại. Thôi thôi, ta xem giờ chỉ có thể cạo đầu xuất gia, thanh đăng cổ phật thôi! – Thượng Quan Sở Hàn lời này nói đến vô cùng cô đơn thê lương, sau khi nói xong còn bước chân lảo đảo đi về phía ngoài cửa.

– Ta… ta hai người đều muốn! – Dạ Mị thật sự sợ Thượng quan Sở Hàn sẽ đi xuất gia, dưới tình thế cấp bách liền cứ rống lên như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đỏ giống như muốn nhỏ ra máu.

Song, làm sau khi Thượng Quan Sở Hàn xoay người lại Dạ Mị liền chán nản, trên mặt ý cười tràn đầy làm sao có một chút cảm xúc u oán, bi thương? Một chút cười xấu xa hiện lên trong đáy mắt kia là biểu hiện sau khi gian kế đạt thành sao?