Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 113: Ly viên




Bàng Lạc Băng chỉ cảm thấy như bàn tay của Bàng Lạc Vũ không phải đánh lên trên mặt mình, mà là đánh vào trong lòng nàng, khóe miệng tràn ra vết máu, lỗ tai cũng trở nên ong ong.

Cái tác này của Bàng Lạc Vũ dùng mười phần sức lực, ngay cả bàn tay mình cũng đã tê rần, tuy nhiên trong lòng Bàng Lạc Vũ lúc này lại vô cùng vui sướng.

" Vì sao muội muội lại dùng ánh mắt này mà nhìn ta, nhìn đến mức làm tỷ sợ đấy, tỷ tỷ cũng chỉ thay Tam di nương dạy dỗ muội mà thôi, muội cũng không nên ghi hận tỷ tỷ, phải biết rằng đôi lúc cũng có chút quy củ nên dạy cho muội muội." Bàng Lạc Vũ mân mê móng tay được sơn màu hồng của mình.

Miệng Bàng Lạc Băng phun ra máu tươi, lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Vũ: "Tỷ tỷ dạy dỗ rất phải, muội muội không dám có ý kiến gì, chẳng qua cây cầm của muội muội là của Tam di nương cho, giờ lại bị tỷ tỷ đập bể rồi."

"A...? Phải không? Tỷ tỷ cũng không phải cố ý, nói vậy thì Tam di nương cũng sẽ không trách tội ta, huống chi sợ rằng Tam di nương cả đời này cũng sẽ không thoát ra được, như thế thì di nương cũng không có lòng dạ nào để trách tỷ tỷ ta rồi."

"Ngươi, ngươi nói bậy, nhất định mẫu thân sẽ có thể ra ngoài."

"Bốp!" Lại một cái tát được vung lên mặt Bàng Lạc Băng.

"Muội muội, xem ra giờ ngươi vẫn chưa hiểu được ý của ta, ý của ta là cả đời này Tam di nương cũng sẽ không thể ra ngoài, người bị nhốt vào Ly viên thì có bao nhiêu kẻ có thể ra ngoài, muội muội đừng nên si tâm vọng tưởng, ta không ngại nói cho ngươi biết, Nhị di nương cũng sẽ không để Tam di nương ra ngoài đâu." Bàng Lạc Vũ âm trầm nói.

Bàng Lạc Băng trừng mắt nhìn Bàng Lạc Vũ, trên mặt là dấu tay rõ ràng.

Bằng Lạc Vũ nhìn chiếc cằm cương nghị của Bàng Lạc Băng đang nhìn mình, nhìn vẻ mặt không thể chịu đựng được của Bàng Lạc Băng, trong lòng Bàng Lạc Vũ lại cảm thấy vô cùng sung sướng, nghĩ đến đứa con bị hại chết của nàng ta, lại càng có thêm sức lực để xử lí Bàng Lạc Băng: "Đau không? Muội muội? Nhưng ngươi đáng bị như vậy, ngươi biết không?"

Bàng Lạc Băng khó khăn lắc đầu. Nước mắt rơi lã chã.

Bàng Lạc Vũ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Bàng Lạc Băng, cười cười: "Muội muội, ngươi còn nhỏ mà không ngờ lại độc ác đến vậy, hại chết con của ta. Ngươi nói ta có nên tính toán sổ sách với ngươi một chút hay không, ngươi không cần phải suy nghĩ, muội muội, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu. Hiện giờ phụ thân đang ở cùng nhị di nương. Mẫu thân lại mang theo muội muội và đại công tử đi cùng, ta lại muốn xem ai có thể cứu được ngươi đây."

"Ngươi không sợ ta sẽ nói cho phụ thân sao?"

"Vậy ngươi cứ đi đi, sợ là bây giờ phụ thân căn bản không muốn nhìn thấy ngươi đâu." Bàng Lạc Băng tuỳ tiện cười.

"Bất quá ta cũng khuyên muội muội ngươi đừng nên nghĩ như vậy, đến lúc đó sợ rằng người bị tổn thương vẫn là tam di nương, muội muội có lòng hiếu thảo, ta khuyên muội muội vẫn nên nói chuyện cho cẩn thận thì hơn. Người đâu, ta thấy muội muội vô cùng không phục, đánh, đánh cho đến khi nào nàng ta chịu phục mới thôi."

Nói xong nha hoàn bên người liền tiến lên vả miệng.

Bàng Lạc Vũ bưng ly trà lẳng lặng nhìn.

"Được rồi." Bàng Lạc Vũ phất phất tay.

Bàng Lạc Băng bị vứt trên đất, Bàng Lạc Vũ nhìn vẻ mặt hiện tại của Bàng Lạc Băng, nói: "Muội muội, ngươi nên nhớ rằng Tấn vương là của ta, không lâu nữa ta sẽ thành Tấn vương phi, muội muội vẫn nên an phận một chút. Phải biết rằng, hiện giờ muội đã không còn nơi nào để dựa vào nữa, nếu ta không rộng lòng mà thương muội, sợ là tương lai muội cũng sẽ không tìm được một chốn về tốt rồi. Ta không cần biết ngươi tốn bao nhiêu tâm tư, nếu về sau ngươi lại có ý định gì không nên có, muội muội cũng nên cẩn thận. Hừ! Chúng ta đi."

Bàng Lạc Vũ mang theo nha hoàn và ma ma chậm rãi rời đi để lại một mình Bàng Lạc Băng ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.

Bàng Lạc Băng lau một chút máu tươi nơi khoé miệng, lạnh lùng nở một nụ cười, Bàng Lạc Vũ, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ngồi yên vào vị trí Tấn vương phi đó sao? Tấn vương là của ta, nhất định ta sẽ trả lại ngươi toàn bộ mối nhục ngày hôm nay, Bàng Lạc Vũ ngươi quả thật là tỷ tỷ tốt của ta.

Bàng Lạc Băng sờ má mình càng khiến cho nàng càng cảm nhận sâu sắc được sự khuất nhục nàng phải nhận ngày hôm nay.

Bàng Lạc Băng nhìn về phía gương đồng, bên trong đang chiếu rọi bộ dáng thê thảm lúc này của Bàng Lạc Băng.

Tiểu Ngọc cầm hộp thức ăn đựng mấy thứ điểm tâm tinh xảo, vui vẻ đẩy cửa phòng ra: "Tiểu thư, người xem ta làm rất điểm tâm." Lúc Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt của Bàng Lạc Băng thì kinh hoảng mà hô lớn: "Tiểu thư, mặt của người làm sao vậy?"

Bàng Lạc Băng nhìn Tiểu Ngọc, nước mắt nóng bỏng rơi trên má, cảm giác đau đớn lại tăng thêm, khản tiếng nói: "Tiểu Ngọc" rồi lại khóc không thành tiếng.

"Tiểu thư, nô tỳ chỉ đi xuống bếp làm chút điểm tâm, sao chỉ mới một lúc đã biến thành dạng này rồi, người chờ ta lấy rượu thuốc để bôi lên."

Nói xong Tiểu Ngọc cầm thuốc nhẹ nhàng bôi lên vết trầy trên gương mặt trắng noãn của Bàng Lạc Băng.

"A." Bàng Lạc Băng nhíu mày.

"Tiểu thư, đã làm đau người rồi, đều là do chân tay nô tỳ vụng về."

Bàng Lạc Băng nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tiểu Ngọc, đành phải an ủi: "Tiểu Ngọc, không có vấn đề gì, ta có thể nhịn được."

Tiểu Ngọc lại lau rượu thuốc cho Bàng Lạc Băng, thoa cho những vết sưng trên mặt đều lặn xuống. Xoa thuốc xong, Tiểu Ngọc thần thầnbí bí nói: "Tiểu thư, hôm nay người trong phủ đều không có ở đây, lão gia ở cùng nhị phu nhân, canh phòng ở chỗ đó của tam di nương cũng không phải là quá nghiêm ngặt, nhị tiểu thư đã phái người chuẩn bị trước, nếu tiểu thư muốn gặp tam phu nhân, hiện tại lại là thời cơ tốt nhất."

"Thật vậy không?" Bàng Lạc Băng vui mừng nhìn Tiểu Ngọc.

"Đúng vậy, nhưng hiện giờ mặt tiểu thư sưng như vậy thì làm sao đây?" Vẻ mặt của Tiểu Ngọc khó xử.

"Đừng lo, cơ hội khó có được, chúng ta phải đi nhanh một chút, nhứng thứ đồ ăn và quần áo này, không chừng trong Ly viên cái gì cũng không có, ngươi nhanh chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lặng lẽ đi qua, nói như vậy, đại tiểu thư chết tiệt kia cũng sẽ không đến đây vào lúc này đâu."

Tiểu Ngọc gật gật đầu, nhanh tay nhanh chân thu thập xong toàn bộ rồi nói với Bàng Lạc Băng: "Tiểu thư, chúng ta có thể đi rồi."

Bàng Lạc Băng nhìn mặt mình, phát hiện đã không còn sưng như vừa rồi, liền gật gật đầu, đi theo Tiểu Ngọc đến Ly viên.

Ly Viên.

Chỗ sâu nhất trong Bàng Quốc Công Phủ, xuyên qua rừng cây rậm rạp, dọc theo con đường nhỏ, dẫm trên cành lá cây khô theo con đường nhỏ mà đến một ngôi nhà rách nát, viết hai chữ Ly viên. Đây là nơi giam giữ nha hoàn hoặc thiếp thất phạm sai lầm của Bàng quốc công phủ, người bị nhốt vào đó nếu không phải chờ đến già thì sẽ là không chịu được sự cô đơn mà tự sát, rất ít người có thể còn sống sót mà trở về từ trong đó, tam phu nhân là thiếp thất đầu tiên bị nhốt của Bàng quốc công, trái lại bên trong lại giam giữ không ít nha hoàn.

Đây cũng là lần đầu tiên Bàng Lạc Băng đến nơi này, quả nhiên gặp mấy hạ nhân đang giữ cửa, chỉ là nhị tiểu thư đã sớm có lệnh, nếu tam tiểu thư tới, có thể lén lút mà cho nàng vào, vì thế mấy người hạ nhân cũng không làm khó Bàng Lạc Băng. Mở một bên cửa hông, còn cửa chính đã sớm bị niêm phong.

Bàng Lạc Băng đi theo Tiểu Ngọc tìm thấy một gian phòng mà nhìn lại, chỉ thấy bên trong đều giam giữ một đám nữ nhân điên khùng, đầu tóc rối bù mà khóc la om sòm, bên ngoài cũng không khá hơn chút nào, người điên tóc tai bù xù chạy khắp viện, làm hại Bàng Lạc Băng sợ đến nắm chặt tay Tiểu Ngọc. Không dám buông lỏng một chút. Cuối cùng cũng đi đến hành lang phía bên trong cùng.

Tiểu Ngọc nói: "Tiểu thư, đến rồi, tam phu nhân ở bên trong."

Nói xong đẩy cánh cửa phòng dính đầy mạng nhện ra, Bàng Lạc Băng bị sặc mà ho hai tiếng.

"Người nào đó, là Băng nhi sao?" Một giọng nói có thanh nhưng vô lực truyền đến từ sau màn che giường trong phòng.

Bàng Lạc Băng nghe thấy âm thanh yếu ớt như vậy, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Mẫu thân, Băng nhi đến thăm người đây."

Qủa nhiên một cánh tay trắng nõn từ trên giướng vươn ra. Bàn tay đẫy đà kia cùng nơi rách nát này thật sự là không hợp nhau, Bàng Lạc Băng nhanh chóng chạy đến bên giường bắt lấy tay tam phu nhân: "Mẫu thân."

Tam phu nhân dựa vào gối đầu đã rách chỉ. Hai mắt đẫm lệ Hai mắt đẫm lệ nhìn Bàng Lạc Băng, bất chấp đau đớn trên người, ôm chặt Bàng Lạc Băng vào ngực.

"Mẫu thân."

"Được rồi, Băng nhi. Sao ngươi lại đến đây, về sau có chuyện gì cũng đừng tới, nếu để cho người khác nhìn thấy, ngươi lại phải chịu khổ." Tam phu nhân dỗ dành Bàng Lạc Băng đã khóc không thành tiếng trong lòng.

Bàng Lạc Băng ngẩng đầu, tam phu nhân nhìn thấy thì kinh ngạc: "Băng nhi, mặt con làm sao vậy, là ai đánh con phải không?"

Bàng Lạc Băng lắc đầu: "Không có việc gì, mẫu thân, là Băng nhi không cẩn thận mà bị vấp ngã, đã xoa rượu thuốc rồi, lát nữa là tốt thôi."

Tam phu nhân biết Bàng Lạc Băng vì không muốn để mình lo lắng mà không nói thật, trong lòng lại càng khó chịu, nữ nhi của mình lại bị ức hiếp thành cái dạng này sao: "Còn đau không? Băng nhi."

Bàng Lạc Băng lắc đầu: "Mẫu thân, hiện tại người thế nào rồi? Chỗ này đơn sơ như vậy, mẫu thân đã phải chịu không ít cực khổ rồi."

"Đứa trẻ ngốc, hằng ngày mẫu thân chỉ mong có thể không liên luỵ tới con là tốt rồi, không cần lo lắng thay cho nương. Trái lại con, cuối cùng là ai đánh con thành cái dạng này?"

Bàng Lạc Băng vặn tay: "Không có ai cả, mẫu thân không cần lo lắng."

"Tiểu Ngọc ngươi nói."

Tiểu Ngọc do dự một hồi rồi nói: "Bẩm tam di nương, là đại tiểu thư đánh."

"Bàng Lạc Vũ, cái thứ không biết xấu hổ kia, dám đánh Băng nhi của ta thành cái dạng này, nhất định ta sẽ không để nàng ta chết tử tế, sao lại có thể xuống tay nặng như vậy chứ."

Bàng Lạc Băng nhìn tam phu nhân, cuối cùng cũng không nhịn được sự uất ức trong lòng mà nói: "Đại tỷ khẳng định là hận ta đã đoạt mất sự yêu thương của Tân vương, cho nên mới đối xử với ta như vậy. Xét đến cũng cũng là do ta hại chết con của nàng, sao nàng có thể bỏ qua cho ta được."

"Là tự nàng ta không biết xấu hổ, một tiểu thư khuê các chưa lấy chồng, vậy mà lại dám làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, nếu là người ngoài thì đã sớm bị đem ra ngoài xử tử rồi, còn có thể chứa nàng ta trong này để ở đó mà ngông cuồng sao, không tự ngẫm nghĩ lại, vậy mà còn độc ác như vậy, đánh mặt Băng nhi của ta thành như vậy, vẫn là do nương hại con a, nếu mẫu thân không bị nhị di nương hãm hại, con cũng không phải chịu mấy thứ áp bức này, đều là mẫu thân không tốt." Tam phu nhân nói ra nỗi lòng mình, nước mắt cũng rơi xuống.

Bàng Lạc Băng gấp gáp cầm lấy khăn lau đi: "Mẫu thân đừng nên nói như vậy, ta nhất định sẽ không để nhị tỷ cứ ức hiếp ta mà không trả lại gì, nàng muốn làm Tấn vương phi, vẫn còn phải xem Tấn vương có bằng lòng cam tâm tình nguyện mà yêu thương nàng ta hay không."

"Băng nhi, chẳng lẽ con muốn?" Tam phu nhân sốt ruột hỏi.

"Vâng, hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay trong một lần thôi."

Tam phu nhân thở dài: "Con cần phải suy nghĩ cho tốt, đây là chuyện cả đời đấy."

Bàng Lạc Băng nghĩ nghĩ: "Mẫu thân, nếu tỷ tỷ thành Tấn vương phi, sao lại có thể còn một vị trí nhỏ nhoi cho ta chứ."

"Ài..."

"Mẫu thân, đừng nói nữa, ta mang theo một chút thức ăn cùng đồ dùng cho người. Ly viên này kham khổ như vậy, mẫu thân cũng nên chăm sóc mình cho tốt, nhị tỷ cũng đã dặn dò đám hạ nhân này, lần sau ta sẽ vụng trộm tới, sẽ không để người khác nhìn thấy, thân thể mẫu thân kém như vậy, thật sự là làm cho Băng nhi lo lắng."

Tam phu nhân vuốt tóc của Bàng Lạc Băng: "Chuyện này không có gì cả, không liên luỵ đến con, đã là chuyện vô cùng may mắn, con phải nhớ kỹ, nếu như thấy trong Bàng quốc công phủ không ai giúp đỡ con, con nên qua lại với nhị tỷ, có lẽ nàng sẽ giúp con, còn có tấm vải kia con cũng cần phải cất cho kĩ."