Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 119




Sau khi Bàng Lạc Tuyết và Dự vương xong việc Dương thị, liền cáo từ, người trong cung tới truyền lời muốn Dự vương đi nghênh đón sứ giả Nam Chiếu quốc, tuy Bàng Lạc Tuyết rất muốn đi theo, nhưng Liên Diệc lại báo rằng Thích Dao muốn tìm nàng, không còn cách nào, Bàng Lạc Tuyết đành phải đi theo Liên Diệc đến Thích phủ.

Thích phủ.

Bàng Lạc Tuyết mang mạng che mặt lặng lẽ đi vào từ cửa sau, chỉ thấy tên gia hoả Tiểu Tứ tử cái gia hỏa kia đang tự mình ngồi trên ngựa gỗ chơi đến vô cùng cao hứng, Thích Dao ở bên chơi đùa với hắn, một chuỗi tiếng cười như chuông bạc truyền đến.

Dù sao Thích Dao cũng là người tập võ, âm thanh sau khi Bàng Lạc Tuyết đi vào nàng đã sớm nghe được, lí do không quay đầu, là vì biết đó là Bàng Lạc Tuyết.

" Tiểu Tứ tử, chơi đùa vui vẻ như vậy sao." Bàng Lạc Tuyết ôm lấy Tiểu Tứ tử từ phía sau, sợ hắn rơi từ trên ngựa gỗ xuống, quả nhiên Tiểu Tứ tử vừa ngây người, quay đầu nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết, cười khách khách không ngừng.

"Tỷ tỷ, đã rất nhiều ngày ngươi không đến thăm Tiểu Tứ tử rồi, có phải tỷ tỷ ghét Tiểu Tứ tử rồi hay không?"

Bàng Lạc Tuyết nhéo cái mũi nhỏ của hắn một chút: "Sao vậy, tỷ tỷ thương ngươi nhất mà."

"Thật sao?" Tiểu Tứ tử nghiêng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết để xác định rằng nàng không lừa hắn.

"Thật vậy." Bàng Lạc Tuyết dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Tiểu Tứ tử, thầm nghĩ, giờ đứa nhỏ này thật sự không dễ gạt gẫm mà.

Tiểu Tứ tử xác định Bàng Lạc Tuyết không lừa dối hắn, lại ôm cổ Bàng Lạc Tuyết mà bắt đầu làm ầm ĩ. Thích Dao chọc chọc cái mông mập mạp của hắn, Tiểu Tứ tử khẩn trương che lại.

Bàng Lạc Tuyết ôm bỏ Tiểu Tứ tử vào trên tay Bạch Chỉ: "Mang hắn đi dạo trong viện đi, vừa rồi ta mang đến cho hắn rất nhiều thứ đồ chơi, nhất định Tiểu Tứ tử sẽ thích." Nói xong lại nhẹ nhàng nhéo cái má mập mạp của tên béo nhỏ này.

Tiểu Tứ tử vô cùng vui vẻ bị Bạch Chỉ ôm ra ngoài.

"Ngươi vội vàng bảo ta sang đây như vậy là có chuyện gì?" Bàng Lạc Tuyết nghi hoặc nhìn Thích Dao nói.

Bàng Lạc Tuyết nói chưa dứt lời, Thích Dao lại như là nhớ tới cái gì. Trên mặt nổi giận đùng đùng, tay cầm một con dao, nhánh hoa bên cạnh bị chặt đứt.

Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ, Thích Dao này bị làm sao vậy: "Sao lại tức giận đến như vậy?"

"Hừ, còn không phải là do tên Bạch Quân Nhược kia, ở lại hậu viện của Thúy Vi Lâu còn không tính. Vậy mà lại còn phái người theo dõi sản nghiệp của chúng ra. Ngày ngày khiêu khích không nói, lại ở bên ngoài bịa đặt nói rằng chủ nhân của Thuý Vi lâu là một người hoàn toàn khác. Tuyết nhi, ngươi nói có đáng ghét hay không, không phải là hắn đã biết gì chứ?"

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, chẳng lẽ tên Bạch Quân Nhược này đã biết gì rồi sao? Nhìn sắc mặt tức giận của Thích Dao mà an ủi: "Ngươi không cần hoảng loạn, có lẽ hắn cố ý làm điều này. Hắn có hành động gì bất thường hay không?"

"Hắn à? Là một tên đại thiếu gia, mỗi ngày đều đi dạo. Nhưng hắn lại để tâm quá nhiều đến sinh ý của chúng ra, bất quá gần đây hắn lại muốn nghe tiếng cầm của Như Yên cô nương, tuy nhiên ta đã nói với hắn trong vòng một tháng, Như Yên cô nương sẽ không đàn. Ngươi đoán hắn nói như thế nào?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn biểu tình đáng đánh đòn khi Thích Dao miêu tả Bạch Quân Nhược, cầm quạt phe phẩy: "Bản thiếu gia nguyện ý ra giá gấp mười, hoặc gấp trăm lần, hoặc là nghìn lần để mời Như Yên cô nương đàn một bản, ngươi nói đầu óc hắn có bệnh hay không." Thích Dao nói xong trợn trừng mắt. Lảo đảo ngồi trên ngựa gỗ.

"Vậy ngươi nói với hắn giá để đàn một khúc gấp nghìn lầnm cũng là một khúc sau cùng của Như Yên cô nương, hiện giờ Thúy Vi Lâu đã khai trương lâu như vậy, cũng đã lũng đoạn tất cả mạch máu kinh tế của Đông Tần, Như Yên cũng có thể biến mất."

Thích Dao nhíu mày, cũng không phải bởi vì Bàng Lạc Tuyết quyết định không khảy đàn, mà là sản nghiệp trên danh nghĩa của Thúy Vi Lâu nhiều vô số kể, Bàng Lạc Tuyết đàn hay không đàn, nàng vẫn ủng hộ, dù sao Bàng Lạc Tuyết vẫn là một tiểu thư Quốc công, làm việc này, trong lòng nàng cũng không đành: "Tuyết Nhi, ngươi cũng không cần phải đàn, hiện giờ cũng ta cũng không cần đống vàng đó của hắn để sống."

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu, nàng không chỉ muốn đàn, mà còn muốn để loại một truyền kì, như vậy Thúy Vi Lâu mới có thể thuận lợi phát triển: "Dao tỷ, việc này bản thân ta đã có có tính toán, ngươi chỉ cần giúp ta sắp xếp là được, thuận tiện giúp ta chuẩn bị một vài thứ, vàng cầm nhiều cũng không đầy tay, hiện giờ hắn cho chúng ta vàng, nếu chúng ta không nhận, chẳng phải sẽ làm uổng phí tâm ý tặng vàng của Bạch công tử sao, những số tiền này với hắn mà nói chỉ là số lượng nhỏ mà thôi."

Thích Dao biết Bàng Lạc Tuyết đã hạ quyết định thì mấy con trâu có kéo cũng không trở lại, đành phải phân phó người đi chuẩn bị thứ gì đó mà nàng muốn.

Bên kia.

Hoàng cung.

Dự vương và Tấn vương đồng thời phụng mệnh nghênh đón sứ giả Nam Chiếu quốc, một quốc gia có thực lực có thể sánh ngang với Đông Tần, hoàng đế bệ hạ của Đông Tần quốc cũng rất coi trọng, vì thế thuận tiện để cho hai người con trai đi nghênh đón.

Dự vương và Tấn vương cưỡi ngựa ở ngoài cung chờ thái tử Nam Chiếu quốc đến.

Mấy ngày nay Tấn vương rất phiền muộn, từ khi chuyện tình của hắn và Bàng Lạc Vũ bị hoàng đế biết, cũng đã răn dạy hắn không ít lần, ngay cả Nghi quý phi cũng bất mãn với người con dâu này mười phần, muốn Tấn vương phải nghĩ biện pháp giải trừ mối hôn sự này, thêm lời đồn nổi lên bốn phía của Đông Tần quốc, nói là hắn chiếm đoạt sự trong sạch của đại tiểu thư Bàng gia, còn muốn chống chế, lập tức khiến hắn lâm vào tình thế lưỡng nan, vốn hắn muốn sau khi Tứ quốc săn bắn kết thúc sẽ lấy Bàng Lạc Vũ, đến lúc đó khi mối hôn sự này đã kết thì hai bên cũng không còn gì để nói rồi.

Mấy ngày nay sản nghiệp trên danh nghĩa của mình đều bị Thúy Vi Lâu chiếm bảy tám phần, cả tổ chức sát thủ mà bản thân mình luôn lấy làm kiêu ngạo cũng bắt đầu không gượng dậy nổi, quả thật tâm huyết tám đời của hắn đã đổ vỡ, từ khi đính ước với Bàng Lạc Vũ, liền không có một chuyện tốt phát sinh, chuyện xấu lại cứ sáp lại gần hắn, mà Dự vương ở bên cạnh, nghe nói hắn và tiểu thư con chính thê của Bàng gia cũng là Bàng Lạc Tuyết đang có lửa nóng, chuyện này khiến hắn ghi hận không thôi, không phải vì Tấn vương thật sự ái mộ Bàng Lạc Tuyết, chủ yếu là vì lòng tự trọng cùng lòng tham hư vinh của hắn lại nổi lên, bản thân mình không chiếm được, đó là tốt nhất, người khác cũng đừng hòng chiếm được, hơn nữa lại là người đứng đầu trong số những người có thể được chọn làm thái tử.

Tấn vương nói: "Hoàng huynh, nghe nói lần này thái tử Nam Chiếu quốc có ý muốn cưới Trường Nhạc làm quốc mẫu?"

Hiểu được Tân vương muốn thăm dò, Dự vương làm bộ như bỗng nhiên hiểu ra nói: "Có chuyện như vậy sao, ý tứ của phụ hoàng như thế nào."

"Ý của phụ hoàng là không muốn Vinh Thân Vương định hôn sự cho công chúa, ta thấy, xem ra là có liên quan rồi."

" Vinh Thân Vương gia chỉ có Trường Nhạc công chúa là nữ nhi, để nàng lấy chồng xa ở nước khác, quả thật là có chút tàn nhẫn."

"Hừ, dù sao cũng chỉ là một nữ tử, có thể cống hiến cho đất nước cũng là nàng ta có phúc. Dù sao cũng chỉ là công chúa có quan hệ bên ngoài với chúng ta thôi, có cái gì đáng để theo chúng ta, nàng nguyện ý cũng được, không muốn cũng được, tóm lại chuyện này không tới phiên Trường Nhạc công chúa quyết định, càng không cần phải biết ý tứ của nàng." Tấn vương khinh thường nói.

Dự vương nhíu mày, cũng không nói gì thêm.

Chỉ chốc lát sau thị vệ phía trước chạy tới báo: "Vương gia, sứ giả Nam Chiếu đến rồi."

"Ừ, biết rồi."

Quả nhiên chỉ chốc lát sau một đội nhân mã đã đi đến từ xa, thái tử Nam Chiếu quốc cưỡi con ngựa trắng con ngựa trắng mà đến, bên cạnh tất nhiên là Sở Mộc Nguyệt đi theo, vẻ mặt đầy kiêu kỳ, nhìn vô cùng ương bướng, đi sát người là một lão giả đội khăn che mặt, toàn thân tối đen, chỉ để lộ hai ánh mắt đục ngầu. Nếu Bàng Lạc Tuyết ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, vị này là độc sư của Nam Chiếu quốc gọi là Dụ Độ, độc dược toàn thân của hắn cũng khiến cho Sở Mộc Dương kiêng kị, đáng sợ hơn so với độc của hắn là dã tâm, nếu không có hắn đốc thúc hàng đêm, Sở Mộc Nguyệt cũng sẽ không có tâm tư khác, cuối cùng sai người hạ độc giết Sở Mộc Dương, cuối cùng Sở Mộc Nguyệt sẽ lên làm hoàng đế. Nhưng cả đời Sở Mộc Nguyệt lại bị bệnh tim, Dụ Độ trở thành độc của Nam Chiếu quốc, dưới một người trên vạn người, biến bao nhiêu người trở thành độc nhân, khiến cho người nộ trời oán.

Hai cỗ xe ngựa được người vây quanh chặt chẽ, trên hai cỗ xe đều có hoa văn tượng trưng cho hoàng thất, vừa thấy liền biết sợ rằng địa vị người bên trong cũng không thấp.

Dự vương và Tấn vương liếc nhau, tiến lên. Dự vương nói: "Bổn vương phụng mệnh của phụ hoàng nghênh đón khách quý của Nam Chiếu quốc."

Nói xong hai tay ôm quyền, Tấn vương lên theo nói: "Nói vậy các vị cũng đã mệt mỏi, phụ hoàng định sẽ tổ chức yến tiệc, các vị đi theo bổn vương đến trạm dịch nghỉ ngơi đi."

Sở Mộc Dương nhìn thoáng qua rồi nói: "Đa tạ hoàng thượng Đông Tần, đa tạ hai vị Vương gia."

Nói xong Sở Mộc Dương giới thiệu nói: "Vị này chính là xá đệ, Mộc Nguyệt."

Ba người ôm quyền với nhau, coi như đã quen biết.

"Trong xe ngựa là?" Tấn vương nghi hoặc.

Sở Mộc Dương nhìn xe ngựa nói: "Vũ Dương, ra ngoài yết kiến hai vị vương gia."

Qủa nhiên cửa xe ngựa được đôi tay trắng nõn nà mở ra, bên trong xe quả nhiên có một nữ nhân mặt phục sức của Nam Chiếu quốc, da trắng như tuyết. Chỉ thấy nàng cũng không xuống xe, chỉ khom lưng hành lễ nói: "Vũ Dương yết kiến hai vị vương gia."

"Công chúa đa lễ."

Sở Mộc Dương nhìn thoáng qua Vũ Dương, Vũ Dương hạ rèm xuống lại khôi phục dáng vẻ của trước kia. Nhìn hai vị Vương gia.

Dự vương cùng Tấn vương dẫn mọi người đến trạm dịch của Nam Chiếu quốc, mới rời đi.

Quả nhiên bên này Dự vương cùng Tấn vương mới vừa đi.

Vũ Dương xuống khỏi xe ngựa, vươn cái lưng nhức mỏi, nửa tháng ngồi xe ngựa làm nàng mệt quá.

"Hoàng huynh, sao ngươi lại mặt co mày cáu như vậy?" Vũ Dương tò mò hỏi.

Tuy Vũ Dương là do một vị sủng phi của hoàng đế sinh ra mà không phải là hoàng hậu, nhưng phi tử kia không có phúc, chết vì khó sinh, hoàng hậu lại tự mình nuôi nấng, hiện giờ Vũ Dương đã tròn mười lăm, một cái mỹ nhân phong tư yểu điệu giơ tay nhấc chân đều có một phong tháu quyến rũ nổi bật trời cho, có thể thấy được là do hoàng hậu đã dốc lòng dạy dỗ.

Sở Mộc Dương nhìn muội muội của đang an ủi mình: "Không có gì." Trong lòng hắn ngàn lần cũng không muốn cưới Trường Nhạc công chúa làm thê, chỉ là phụ hoàng và mẫu hậu vẫn thúc giục hắn, khiến hắn phiền não không thôi, lòng hắn đã đặt tại một nữ tử, mặt mày linh động, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều đã nằm sâu trong đáy lòng của hắn.

Vũ Dương cười cười: "Hoàng huynh đang suy nghĩ về Trường Nhạc công chúa kia sao? Từ khi hoàng huynh trở về, cả ngày cứ mất hồn mất vía, mẫu hậu hỏi ngươi nhiều lần, chỉ là hoàng huynh cứ nói chuyện dè dặt, kỳ thật hoàng huynh không nhát thiết cứ phải cưới công chúa nước khác, chẳng qua phụ hoàng và mẫu hậu đều thấy rằng huynh cũng nên thành thân, hoàng huynh lại từ chối hết các tiểu thư khuê các mà phụ hoàng lựa chọn, phụ hoàng và mẫu hậu mới để huynh cưới công chúa Đông Tần quốc làm vợ, vừa lúc công chúa Đông Tần quốc vẫn chưa gả, nghe nói vị Trường Nhạc công chúa này có danh hiệu nữ Gia Cát, mẫu hậu cảm thấy cưới được nàng không chỉ có thể hiệp trợ hoàng huynh, càng có thể củng cố địa vị của hoàng huynh, hai nước cũng có thể kết thân."

"Ta biết rồi, mội đường xe hoàng muội đã mệt nhọc rồi, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, việc này đợi ngày khác rồi nói."

"Vâng."

"Ừ, ta đi xem Mộc Nguyệt."