Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 137




Cuối cùng Nghi quý phi vẫn là người đã sống trong chốn hoàng cung nhiều năm, hơi ổn định tâm thần, nhìn về phía hoàng hậu nói: “Nương nương nói rất đúng, dù cầm kỹ của đại tiểu thư không tốt, thế nhưng lại có thể biếu hiện tình cảm bên trong tình khúc vô cũng tốt, có thể thấy là tâm ý tương thông với Tấn nhi của chúng ta."

Hoàng hậu nhìn về phía Tấn vương, quả nhiên thấy Tấn vương mang theo tình ý nồng đậm nhìn về phía Bàng Lạc Vũ, hoàng hậu hài lòng gật gật đầu: "Tấn vương và đại tiểu thư thực sự rất xứng đôi, chúng ta vẫn phải nhanh chóng định mối hôn sự này thôi, miễn cho đôi phu thê cứ phải nhìn nhau như vậy."

Tấn vương đứng lên nói: “Mẫu hậu nói đùa, tứ quốc săn bắn quan trọng, đợi đến lúc cuộc thi này kết thúc rồi bàn lại cũng không muộn."

Hoàng thượng hài lòng gật đầu: “Tấn nhi nói không sai, rất có tinh thần trách nhiệm của hoàng tử một nước."

Tấn vương đứng dậy hành lễ nói: “Đa tạ phụ hoàng."

"Tuy nói là sự tình của quốc gia quan trọng, tuy nhiên hôn nhân đại sự, tất nhiên cũng phải cẩn thận, khó có được người có tình gặp rồi hiểu nhau, ta nhớ lúc muội muội ngươi mới vào cùng, cũng thích rất thích đánh đàn, đến khi có Tấn nhi rồi cũng không thấy muội muội đàn nữa." Hoàng hậu nhìn hoàng thượng nói.

Hoàng thượng suy tư một chút, nghĩ tới lúc vừa vào cung Nghi quý phi vẫn chỉ là một quý nhân, tính tình ôn hòa, gặp nhau ở ngự hoa viên, nàng mặc một thân xiêm y màu trắng ngồi dưới gốc phù dung ôm đàn tấu, ngay lúc đó Nghi quý phi ngoái đầu lại cười, dáng cười xinh đẹp ấy đến nay ông ta vẫn còn nhớ.

Hoàng thượng nhìn về phía Nghi quý phi nói: “Cũng phải nói duyên phận của Nghi quý phi và trẫm vẫn bắt đầu từ khúc đàn này, trẫm vẫn còn nhớ cảnh quý phi đánh đàn lúc đó đấy."

Nghi quý phi đứng lên nói: “Khó có được hoàng thượng còn nhớ."

Hoàng thượng rơi vào trí nhớ trước đây, thâm tình nhìn Nghi quý phi: “Nói đến khúc phượng hoàng hầu sợ là không có người nào có thể so được với quý phi rồi. Vậy mà thủ khúc và ca từ của khúc nhạc này lại giống hệt như Nghi quý phi năm đó, liên khúc trung đích tình nghị đô như vậy tương tự. Lúc đó trẫm thật sự đã bị tình ý sâu đậm này hấp dẫn."

Hoàng hậu như có chút suy nghĩ, lúc đó Nghi quý phi tiến cung lại không được sủng. Sao có thể đàn ra một khúc hữu tình như vậy, trái lại rất đáng giá cân nhắc .

"Lúc đó muội muội vẫn còn chưa được sủng ái nhưng đã có phần tình ý này với bệ hạ, đúng là hiếm có." Hoàng hậu lười nhác chen vào một câu

Quả nhiên hoàng thượng nhíu mày, nhìn về phía Nghi quý phi bên cạnh, ông ta biết lúc này không phải lúc truy cứu Nghi quý phi, chỉ là nhàn nhạt quay mặt đi chỗ khác. Thế nhưng một nghi vấn cứ như vậy mà nảy sinh trong lòng hoàng thượng.

Hoàng hậu nhếch môi, mặc dù không có lửa thì sao có khói, thế nhưng chỉ cần có cái một chút nghi ngờ. Bằng vào sự hiểu biết của bà với hoàng thượng, sau này cũng có chuyện để nói rồi.

Nghi quý phi nhìn dáng vẻ của hoàng thượng. Trong lòng lộp bộp một chút, thầm nói không tốt, sợ rằng lão già kia đã nổi lên lòng nghi ngờ với bà ta, Nghi quý phi vừa muốn giải thích hai câu. "Ai ôi." Hoàng hậu ơ bên cạnh ôm bụng thở nhẹ ra tiếng. NgườI ở bên cạnh cũng nhanh chóng đi tới, Nghi quý phi cũng bỏ lỡ thời cơ giải thích tốt nhất.

"Hoàng hậu, đây là thế nào, mau truyền thái y." Hoàng thượng khẩn trương nói

Hoàng hậu kéo tay hoàng thượng an ủi nói: “Không có chuyện gì, bệ hạ, chỉ là đứa trẻ nghe tiếng đàn vui quá nên đá ta mà thôi, đồ bướng bỉnh này."

Hoàng thượng yêu thương sờ sờ hoàng hậu bụng nói: “Hoàng tử hoạt bát như vậy, lại có hứng thú với âm nhạc như vậy, tương lai nhất định sẽ rất am hiểu âm luật."

Hoàng hậu cười buồn cười nói: “Cứ mong đứa trẻ khoẻ mạnh thì tốt rồi."

Yến hội kéo dài đến đêm khuya mọi người mới đứng dậy rời đi.

Hoàng thượng lệnh cho Dự vương và Tấn vương đi hộ tống các sứ giả của các nước còn bản thânmình thì đi theo Mai phi nghỉ ngơi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ thở phào nhẹ nhõm. Buồn cười tiến lên phía trước nói: “Tỷ tại sao không có nói với muội chuyện tỷ sẽ bỏ khúc đàn đó." Bàng Lạc Tuyết nghi ngờ nói.

Bàng Lạc Vũ chỉnh bông hoa ở trên đầu nói: “Chỉ là thay đổi trong phút chốc thôi, cảm thấy sẽ càng hấp dẫn hơn. Tỷ cũng không phải cố ý, chẳng lẽ muội muội tức giận sao?"

"Sao lại có thể, chỉ là muội muội không biết tỷ lại tinh thông âm luật như vậy, lại có vẻ muội muội nông cạn rồi." Bàng Lạc Tuyết cười như không cười nói.

Bàng Lạc Vũ một thân Bàng Lạc Tuyết trang diện như tiên tử, lòng lại ghen tỵ nói: “Hôm nay muội muội trang diện không giống ngày thương, cho dù có cách xa nhưng ta cũng có thể cảm nhận được khí mát nhàn nhạt, y phục của muội muội thật tinh xảo."

"Tỷ sau này sẽ còn rất nhiều điều khiến tỷ kinh ngạc, tỷ nên đi về trước đi, ta thấy tỷ sắc mặt không được tốt." Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói.

Bàng Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng quay người đi về phía xe ngựa.

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng, không quan tâm tới nàng ta, quay người đi về phía xe ngựa của mình, Bàng Lạc Băng bên cạnh liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, mặc dù nàng ta rất ghen tị với Bàng Lạc Tuyết, nhưng hiện tại nàng ta lại rất cần sự bảo bọc của nhị tỷ.

Bàng Lạc Băng đợi rất lâu thấy Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Vũ cũng không phản ứng tới nàng ta, tự mình tới ngồi xe ngựa của Bàng Lạc Tuyết, ý này, chẳng lẽ tự mình phải chạy về sao.

"Nhị tỷ." Bàng Lạc Băng điềm đạm yếu đuối nói.

Bàng Lạc Tuyết nghe thấy tiếng cũng dừng một chút, nhưng cũng không quay đầu, không Bàng Lạc Băng này lại không biết tốt xấu, dù gì mình cũng đã giúp nàng ta, thậm chí có thời khắc giậu đổ bìm leo tâm địa Bàng Lạc Băng nàng còn lạnh hơn nàng, quả nhiên là người một nhà, chắc cũng được truyền sự nhẫn tâm đến cùng đi.

Bàng Lạc Băng cũng không dám chạy vào trong hoàng cung, không đếm xỉa cùng cái gì vội vàng chạy đến phía trước kéo Bàng Lạc Tuyết tay nói: “Nhị tỷ, tỷ đừng giận Băng nhi, Băng nhi không cố ý."

Bàng Lạc Tuyết không để lại dấu vết rút về tay nói: “Phải không? Nhị tỷ cho rằng Băng nhi có thể chăm sóc cho bản thân mình rất tốt rồi."

Bàng Lạc Băng vội vàng nói: “Nhị tỷ, ta sai rồi." Nói xong nước mắt đã muốn rơi xuống.

"Đi thôi." Bàng Lạc Tuyết lên xe nói với Bàng Lạc Băng.

Bàng Lạc Băng lau nước mắt, vội vàng leo lên xe.

Trong xe ngựa.

Bàng Lạc Tuyết nhắm mắt lại, cũng không quan tâm đến Bàng Lạc Băng đang mở miệng lấy lòng bên cạnh.

Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Tuyết không nói lời nào, trong lòng gấp gáp, hôm nay biểu hiện của nàng ta có chút vội vàng, nàng ta phải nên chờ mình đủ lông đủ cánh mới nên trở mặt với nhị tỷ, hiện tại nàng còn là cần khối đá kê chân Bàng Lạc Tuyết này, nàng ta có cảm giác Bàng Lạc Tuyết còn là thích nàng, mặc dù nàng rất đố kị nhị tỷ, thế nhưng cũng còn cần dựa vào nhị tỷ này mới có thể đứng vững.

Bàng Quốc công phủ.

Nhị phu nhân đã sớm chờ ở Thính Vũ hiên, bà ta biết hôm nay nhất định Vũ nhi sẽ nhận được sự khen ngợi của Nghi quý phi, dù gì cũng là do chính tay bà ta trang điểm cho nàng.

Xe ngựa dừng trước phủ Bàng quốc công.

Bàng Lạc Tuyết được Bạch Chỉ đỡ đi về phía Lạc Tuyết các, căn bản là không quan tâm Bàng Lạc Băng ở phía sau, nàng chịu quan tâm đến nàng ta không để cho nàng ta bị mất thể diện bên ngoài đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Bàng Lạc Tuyết vừa mới trở lại Lạc Tuyết các.

Bàng Lạc Băng liền đi theo Bàng Lạc Tuyết đến Lạc Tuyết các, tiến lên kéo Bàng Lạc Tuyết tay cẩn thận từng li từng tí kêu lên: "Nhị tỷ."

Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại: “Băng nhicó chuyện gì, nếu như không có thì trở về đi."

"Nhị tỷ giận Băng nhi sao?" Bàng Lạc Băng hỏi.

Bàng Lạc Tuyết quay đầu lạnh lùng nói: “Vậy Băng nhi cảm thấy thế nào?"

Quả nhiên, dứt lời, Bàng Lạc Băng vẫn đang kéo tay nàng đi về phía trong viện ngẩn ra, phút chốc dừng bước, vẻ mặt hoảng loạn cả lên, để mình tự hiểu sao? Lời nhị tỷ nói làm cho nàng ta phải suy nghĩ, chính bản thân mình cũng thấy có phần như vậy... Nghĩ đến cái gì, Bàng Lạc Băng dâng một cảm giác mất mác, nhưng nàng ta có thể trả lời thế nào, đây là có chuyện gì vậy?

Bàng Lạc Băng nỗ lực kìm chế tâm tình của mình, thế nhưng, vẫn không thể che giấu sự hoang mang trong mắt nàng ta: “Nhị tỷ giận Băng nhi vì lời trên yến hội đúng không? Nhưng Băng nhi thực sự không cố ý, nhị tỷ phải tin tưởng ta, Băng nhi biết nhị tỷ thương Băng nhi nhất ."

Nếu nhị tỷ giận thật, như vậy chuyện của nàng ta phải làm sao bây giờ, giờ nhị tỷ này vẫn còn chỗ dùng, Bàng Lạc Băng vô cùng hốt hoảng.

"Ta không nghĩ gì cả, có phải Băng nhi đang nghĩ nhiều rồi hay không?" Bàng Lạc Tuyết nghiêm mặt, giọng điệu lại lạnh hơn một chút.

Phịch một tiếng, Bàng Lạc Băng quỳ gối trước mặt Bàng Lạc Tuyết, ánh mắt lóe ra tia sáng bất định.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Bàng Lạc Tuyết cụp mắt, lạnh giọng hỏi.

"Băng nhi sai rồi, Băng nhi không nên dẩy nhị tỷ, nhị tỷ đừng giận, sau này Băng nhicũng không dám nữa, nhị tỷ đừng giận Băng nhi, đừng trách Băng nhiđừng không để ý tới Băng nhi có được không?" Suy cho cùng Bàng Lạc Băng vẫn còn nhỏ, lúc nhìn thấy vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết khi xuất cung liền biết không tốt, cũng đã luống cuống, lúc này trong lời nói của nàng lộ ra ý lạnh, càng làm cho tất cả sự nguỵ trang của nàng ta biến mất trong nháy mắt.

Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt quét mắt liếc nàng ta một cái: “Ngươi đã đã làm gì? Thôi được, làm thì cũng đã làm rồi, dù sao cũng không có gì, sau này cũng đừng trách ta!"

Bàng Lạc Băng giật mình, không thể hiểu được ý của Bàng Lạc Tuyết, nghĩ đến cái gì, lập tức Bàng Lạc Băng khóc rống lên: “Nhị tỷ, Băng nhi đã bị tách khỏi mẫu thân, đã không có mẫu thân boả vệ, nhị tỷ đừng không để ý tới Băng nhi, Băng nhi sai rồi..."

"Ngươi về đi! Ta mệt rồi." Bàng Lạc Tuyết cũng không động lòng với sự yếu ớt của Bàng Lạc Băng, trong mắt nàng, tuy trước mắt nàng chỉ là một nữ hài chưa tới mười tuổi, nhưng tâm tư đã có thể so với một nữ tử trưởng thành, nói gì trước đây Bàng Lạc Băng còn có mấy phần làm người thích, nhưng lúc này, có thế nào nàng cũng không thích nổi.

Nói xong, liền vòng qua Bàng Lạc Băng, bước vào gian phòng của mình... Bàng Lạc Băng ở bên ngoài khóc một hồi, có lẽ là khóc đến mệt, liền xấu hổ rời khỏi.

Thính Vũ hiên.

Bàng Lạc Vũ mang tinh thần phấn chấn trở lại Thính Vũ hiên, nhị phu nhân vội vàng đi tới, tiến lên phía trước nói: “Vũ nhi, con đã trở về, yến hội hôm nay như thế nào, Nghi quý phi có ấn tượng tốt với con không?"

Nhìn vẻ gấp gáp trên măt nhị phu nhân, Bàng Lạc Vũ tiến lên an ủi nói: “Mẫu thân, người đừng gấp, nghe ta nói từ từ."

Nhị phu nhân gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chắc hẳn con cũng mệt rồi, mau lại đây nghỉ ngơi một chút, uống tổ yên mẫu thân chưng cho con này."

Bàng Lạc Vũ cười nói: “Tạ ơn mẫu thân." Bàng Lạc Vũ nhìn tổ yến mẫu thân chưng, cầm thìa nhẹ nhàng quấy.

"Vũ nhi, trâm cài tóc của con đâu?" Nhị phu nhân hỏi.