Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 166: Tấn vương chịu nhục




“Đa tạ Tuệ Mẫn công chúa.” Giọng nói Nam Cung Trạch vang lên, buông lỏng tay đang nắm roi Cửu Tiết ra, nhưng chiếc roi không nghe lời, vẫn quấn lấy Thượng Quan Mẫn.

Thượng Quan Mẫn muốn thoát, nhưng không cách nào thoát được. Nàng phẫn hận nhìn gương mặt tuấn mỹ của Nam Cung Trạch hừ lạnh, “Hừ!”

Nàng cố tình hừ lạnh một tiếng, không nói gì, lại lấy hành động tỏ ý phản kháng, sải từng bước dài, trở lại vị trí phía Tây ngồi xuống. Mặc dù Thượng Quan Mẫn không cam tâm, nhưng nàng bắt buộc phải thừa nhận rằng mình đã thua, tài nghệ của mình không bằng người. Huống hồ, trước đó Nam Cung Trạch tướng quân đã nhường tấm thẻ cho nàng chọn trước.

“Nam Cung Trạch của Đông Tần quốc thắng. Đông Tần quốc thắng trận đầu tiên.” Cung nhân cao giọng tuyên bố.

Hôm nay tất cả mọi người đều được chứng kiến tài nghệ của vị tướng quân trẻ tuổi này. Thượng Quan Mẫn vốn là công chúa Tây Lăng quốc, tài nghệ võ công cũng rất khá, nhất là khi nàng dùng roi Cửu Tiết cũng khiến mọi người mở rộng tầm mắt, nhớ mãi không quên. Thế nhưng, khi nàng đối mặt với Nam Cung tướng quân, ngay cả vũ khí cũng bị tước đoạt, bản thân thì bị trói bởi roi Cửu Tiết khiến mọi người càng thêm khâm phục.

Từ trước, bọn họ nghe nói tướng quân trẻ tuổi ở Đông Tần quốc có võ nghệ cao cường, kiêu dũng thiện chiến. Quả thật là danh bất hư truyền.

Hoàng tử Tây Lăng quốc nói “Nhân tài của Đông Tần quốc thật sự rất nhiều. Hoàng tỷ của ta cũng coi là một cao thủ ở Tây Lăng quốc chúng ta, nhưng cũng bị thua dưới tay Nam Cung tướng quân đây. Thật khâm phục.”

Đại hoàng tử Bắc Yên không muốn để cho Đông Tần quốc chiếm ưu thế. Tây Lăng quốc là quốc gia yếu nhất trong tứ quốc. Đông Tần quốc là quốc gia mạnh nhất mà lại tuyển chọn một quốc gia yếu nhất để đối đầu. Điều này khiến Bắc Yên khinh thường bọn họ. Đại hoàng tử Bắc Yên nói “ Ta thấy năm nay nên đổi phương thức chiến đấu. Trước kia một quốc gia sẽ đấu với một quốc gia. Vậy lần này chúng ta rút thăm. Nhân tài ở Đông Tần quốc nhiều vô số nên chắc hoàng đế Đông Tần không ngại điều này chứ.”

Hoàng tử Tây Lăng chớp mắt nói “ Đúng vậy. Hàng năm đều là một đấu một, xem đấu như thế cũng không thú vị lắm. Ý kiến của đại hoàng tử Bắc Yên cũng hay, ta cũng tán thành. Không biết hoàng đế Đông Tần quốc có ý kiến gì không?” Nói xong, hắn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Hoàng đế Đông Tần.

Mặc dù hoàng đế Đông Tần biết nếu lựa chọn Tây Lăng quốc, thì cuộc săn bắn của tứ quốc lần này đều sẽ bị Đông Tần quốc chiếm ưu thế. Đây chính là miếng thịt béo bở, hắn tự nhiên không muốn lãng phí cơ hội hiếm có này. Nhưng hoàng tử của hai quốc gia này đã nói vậy, mà mình không đồng ý thì giống như là mình sợ bọn họ. Dù nói như thế nào, Đông Tần quốc cũng là một quốc gia lớn, nếu không đồng ý thì sẽ làm mất thể diện của một quốc gia.

Tấn vương biết Hoàng đế đang nghĩ gì, nên mở miệng nói “Cuộc săn bắn của tứ quốc lần này vốn có sự lựa chọn là một đối một, mà giờ lại đột nhiên thay đổi phương thức, như thế là không đẹp.”

Đại hoàng tử Bắc Yên nói”Thế nào? Chẳng lẽ Đông Tần quốc đường đường là một quốc gia lớn mà lại sợ sao? Một quốc gia lớn như vậy, kiêu dũng thiện chiến như vậy mà lại sợ sao?” Sau đó, Thượng Quan Mẫn của Tây Lăng quốc nói, “Đại hoàng tử Bắc Yên, nếu Đông Tần quốc không dám, thì cũng không cần miễn cưỡng.”

Khuôn mặt hoàng đế Đông Tần đỏ bừng, trừng mắt liếc nhìn Tấn vương nói “ Ngươi còn không mau lui xuống, nơi này không có chuyện của ngươi.”

Lại quay đầu nhìn Dự vương nói “ Ngươi thấy thế nào?”

Bên cạnh hoàng hậu, Triệu Chính Dương ngẩng đầu lên nói “Thưa Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy nếu Bắc Yên và Tây Lăng đồng nhất ý kiến như vậy, thì sao chúng ta lại không thử một chút? Đông Tần quốc chúng ta cũng muốn vậy mà nhân tài của tứ quốc cũng có dịp so tài lẫn nhau.”

“Chính Dương nói không sai, nếu vậy chúng ta rút thăm thôi.” Hoàng đế Đông Tần nói.

Nhìn bóng dáng Nam Cung Thiên Duệ trở lại chỗ ngồi, Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười. Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ hoài nghi về bản lĩnh của Nam Cung Trạch. Hai năm trước, hắn rất mạnh mẽ, có bản lĩnh, mà bây giờ thời điểm chiến tranh cũng qua lâu rồi, tài nghệ của hắn cũng hơn xưa rất nhiều.

“Hoàng thượng, ta muốn biết, nếu thắng, chúng ta sẽ được thưởng gì?” Bàng Lạc Tuyết chợt mở miệng. Hoàng thượng vì mục đích của hắn, mà Bàng Lạc Tuyết cũng vì mục đích của mình. Nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ làm một chút việc mà không được lợi gì.

Ánh mắt hoàng đế Đông Tần hơi thu hẹp lại, nhưng chốc lát, bật cười, “Vinh Thân Vương, cầm lên đây, cái này vốn là chuẩn bị cho các ngươi.”

Dứt lời, Vinh Thân Vương dâng lên cho hoàng thượng. Vừa vén tấm màn che màu vàng lên, mọi người thấy mười miếng lệnh bài trước mặt bọn họ. Chắc món đồ này được chuẩn bị từ trước rồi.

“Đây là đồ vật mà ta đặc biệt cho người chế tạo ra nó. Trên đời chỉ có mười miếng. Hôm nay nếu ai thắng, ta sẽ ban thưởng một lệnh bài, có quyền nói lên một yêu cầu với trẫm, vàng bạc, châu báu đều được, chỉ cần yêu cầu đó không ảnh hưởng gì đến ích lợi của Đông Tần quốc là được. Trẫm hứa điều này, các vị có hài lòng không?” Hoàng đế Đông Tần mỉm cười nói. Hắn bỏ ra nhiều vốn liếng như vậy là vì hắn chắc chắn rằng ai thắng cũng sẽ muốn công danh, tiền bac, châu báu. Nếu đòi hỏi công danh thì vừa đúng mục đích của hắn, còn nếu muốn tiền bạc thì trong quốc khố cũng còn rất nhiều..

Nhưng dù hắn tính toán thâm sâu thế nào cũng không ngờ Bàng Lạc Tuyết lại có chủ ý khác. Nàng nhìn lệnh bài kia, khóe miệng khẽ nhếch lên, mà những người khác cũng sáng mắt lên. Cuộc săn bắn của Tứ Quốc lần này cũng không phải là trắng tay.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy mình có dũng lực, “Thần nữ nhất định toàn lực ứng phó.”

Triệu Chính Dương, tướng quân Nam Cung, Tô Ấp, công chúa Trường Nhạc, Bàng Sách, Lâm Thanh và Bạch Quân Nhược không quan tâm tâm lắm đến mười lệnh bài kia nhưng Tấn Vương thì khác. Hắn nghĩ nếu có lệnh bài đó, hắn có thể xin hoàng thượng phong hắn làm thái tử đương triều, không biết có được hay không? Dù gì thì hắn cũng quyết tâm cố gắng hết sức mình.

Trong lòng mỗi người đang có suy nghĩ riêng, ai cũng muốn giành phần thắng để có ích lợi tuyệt đối từ tấm thẻ bài kia.

Hoàng đế Đông Tần lặng nhìn bọn họ. Phản ứng của bọn họ làm hắn cực kỳ hài lòng. Xem ra quà thưởng của mình đã có tác dụng.

“Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, mọi người nhất định dốc hết toàn lực để ứng phó.” Bàng Lạc Tuyết chắp tay, hắng giọng nói. Trong lời nói lại mang theo mấy phần khéo léo, Hoàng đế là bậc cửu ngũ chí tôn, nói lời sẽ không nuốt lời, giống như ý nghĩa trọng đại của lệnh bài kia.

“Trẫm tất nhiên nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy (ý nói một lời nói ra, bốn ngựa không đuổi kịp: Có nghĩa là một lời nói ra dù bốn ngựa có chạy nhanh đi chăng nữa cũng không đuổi kịp. Lời nói đã nói ra thì không thể thay đổi được.), chuyện hôm nay có mọi người làm chứng.” Lời của hoàng đế Đông Tần có phần nghiêm túc. Ba quốc gia còn lại cũng hiểu, đó cũng chỉ là lời cam kết của hắn mà thôi, còn làm được hay không lại là một chuyện khác.

“Hoàng đế Đông Tần, nếu đã có mặt đông đủ, chúng ta có thể bắt đầu?”

Hoàng hậu đem ống thẻ ra, từng người một tiến lên rút một lá thăm.

“Đại hoàng tử Bắc Yên đối đầu với Tấn vương của Đông Tần.”

Cung nhân tuyên bố xong, liền xuất hiện một nhóm người ra sân. Đại hoàng tử Bắc Yên mặc cẩm y Hạnh hoàng (có màu vàng hơi đỏ) dẫn đầu, bước lên khán đài, khóe miệng cười khinh miệt nhìn Tấn vương. Còn Tấn vương đi lên đứng đối mặt hắn, khí thế rõ ràng cũng yếu đi rất nhiều.

Bàng Lạc Tuyết nhìn lên khán đài, công nhận vài năm trước khí thế Tấn vương thật oai phong. Nhưng lúc này, khi đối mặt với đại hoàng tử Bắc Yên thì khí thế của hắn yếu đi rất nhiều, cũng thua kém Triệu Chính Dương rất xa.

Một lần rút thăm, đại hoàng tử Bắc Yên đạt được quyền lựa chọn, Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng, “Vũ Đấu.” (ý nói đấu võ)

Sau khi ném ra hai chữ này, hắn khiêu khích nhìn Tấn vương. Tấn vương tựa như miễn cưỡng chấp nhận sự lựa chọn của hắn, con ngươi căng thẳng. Hai người đứng đối diện nhau, mà trong lòng Tấn vương đang thầm tính toán. Nếu mình thắng đại hoàng tử Bắc Yên, thì phụ hoàng chắc chắn sẽ càng coi trọng mình. Bất luận như thế nào, hắn cũng phải dốc hết toàn lực ứng phó. Như vậy mới có thể làm cho phụ hoàng giảm bớt nghi ngờ về sát thủ minh đối với mình.

Nhưng sau khi giao đấu vài hiệp, trong lòng Tấn vương đang bắt đầu dao động. Tài nghệ võ công của đại hoàng tử không phải là bình thường nên hắn cũng không dám khinh thường. Hắn không còn cách nào khác, đành dùng tất cả các kỹ năng mình đã học được, cố gắng giành phần thắng trong trận này.

Cuộc chiến giữa hai người nhanh chóng có kết quả. Một chưởng cuối cùng của đại hoàng tử Bắc Yên nhanh chóng hạ Tấn vương, khiến hắn ngã trên mặt đất. Tuy thắng bại đã định, nhưng đại hoàng tử Bắc Yên vẫn đứng như thế, dùng đôi mắt sát thương nhìn Tấn vương. Con trai của hoàng đế Đông Tần thì sao? Nếu mình giết hắn ngay trên khán đài này cũng không ai trách được mình. Huống chi Tấn vương lại làm hại hắn tổn thất không ít, nên việc lần này dù có giết chết hắn thì cũng chỉ là lỡ tay.

Tấn vương cho là mình đã bị đổ dưới đất, thì cuộc tỷ thí này cũng đã phân thắng bại. Hắn vẫn không ngờ Đại hoàng tử lại tiếp tục tung chưởng bén nhọn vào người hắn. Tấn vương ngẩn ra, thấy được ý đồ của hắn nên la lớn, “Ta nhận thua.”

Bàn tay cách đỉnh đầu chỉ một khoảng rất gần. Nếu gần thêm chút nữa thì Tấn vương chắc chắn sẽ chết ngay lập tức. Mạng sống hắn như chỉ mành treo chuông, nên hắn bắt buộc chịu khuất nhục mà lớn tiếng nhận thua. Thân là một vương gia cao quý mà lại chịu khuất nhục dưới tay đại hoàng tử Bắc Yên. Tấn vương thật không cam tâm, nhìn đại hoàng tử Bắc Yên với ánh mắt hung dữ. Hắn biết vì chuyện lần trước, trong lòng hai vị hoàng tử Bắc Yên khẳng định có điểm nghi ngờ hắn.

“Ha ha. . . . . . Tốt. Nếu nhận thua, vậy Bắc Yên ta thắng rồi.” Trong lòng đại hoàng tử Bắc Yên thật sự không cam tâm. Chỉ kém một chút nữa thôi, hắn có thể giải quyết tên Tấn vương xảo quyệt này rồi. Hắn có thể lợi dụng sơ hở, tiếp tục ra quyền đẩy Tấn vương vào chỗ chết. Thế nhưng, bất luận là thế nào, quy củ vẫn là quy củ, lại có nhiều người chứng kiến như vậy, hắn không thể phá luật được. Đông Tần đã nhận thua rồi, muốn giết hắn cũng khó.

Nhưng đại hoàng tử Bắc Yên cũng không phải dễ dàng như vậy. Trong mắt xẹt qua một tia ác ý, xoay người nhìn về phía hoàng đế Đông Tần đang thượng tọa ở vị trí đầu não, nhếch miệng lên vẻ khinh thường, “Hoàng đế Đông Tần, có ý kiến gì không?”

Thắng bại đã định, ai dám có ý kiến chứ? Nhưng đại hoàng tử Bắc Yên lại cố ý hỏi như thế. Vừa dứt lời, Die nd da nl e q uu ydo n, thấy sắc mặt hoàng đế Đông Tần cứng đờ. Mặc dù che giấu phần nào, nhưng đại hoàng tử Bắc Yên nhìn ra sự tức giận của hắn, nhếch miệng cười tươi. Sau đó, liếc nhìn Tấn vương thua đau đớn, đang nằm trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, sải bước về chỗ ngồi của mình.