Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 62: Gió nổi mây phun




Hoàng hậu nghe Vương quý phi biện giải như vậy, chính là càng nghe càng phẫn nộ, lạnh lùng cười, khóe miệng cứng ngắc tà mị ngoắt lên, tựa như khóe miệng hở ra một lỗ hỏng. Không đợi Vương quý phi nói xong, liền chợt quát lên: "Nói như vậy tất cả là lỗi của Nghi quý phi, hoàng thượng? Là bệ hạ muốn để ngươi lên làm hoàng hậu sao?”

Trong lòng Vương quý phi hận muốn chết, nàng dám khẳng định chính là Bàng Lạc Tuyết ra tay, nếu Bàng Lạc Tuyết không động thủ, như vậy nhất định là Nghi quý phi. Trâm phượng chính là được làm từ bạc mềm tốt nhất, Bàng Lạc Tuyết thừa dịp khi mọi người không chú ý thêm một đuôi vào cây trâm phượng này! Nàng chần chừ trong nháy mắt, lại biết mình hoàn toàn không có chứng cứ, nnếu như bây giờ nói ra, chỉ sợ hoàng hậu chẳng những không tin còn muốn trị nàng tội danh vu khống, bởi vì Bàng Lạc Tuyết căn bản không có lý do đi thêm đuôi vào trâm phượng, nàng cũng không phải cung phi, tại sao có thể đi hãm hại mình chứ? Dù cho nói nàng ghi hận trong lòng chuyện mình nói nàng trộm cướp, nhưng sao có thể thông minh bắt kiệp tình hình mà ra tay! Nói ra chuyện hoang đường này, ngay cả Vương quý phi cũng không tin! Huống chi hoàng hậu rõ ràng là bị chọc tới chỗ đau.

Vương quý phi còn chưa mở miệng, một nha hoàn bên cạnh nàng tên là Tín Nhi đã nhào tới: "Hoàng hậu nương nương, trâm phượng của nương nương từng bị đánh rơi, chắc hẳn là khi đó bị người động tay động chân! Người không nên hiểu lầm nương nương a!"

Trong lòng Vương quý phi trầm xuống, đáng chết, nha đầu này quá ngu ngốc rồi!

Quả nhiên, hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Người khác vu hãm? Ở đây có mấy chục cung nhân, chẳng lẽ còn ai có thể ép buộc nàng lấy trâm phượng để mang đi hay sao! Rõ ràng là nàng có tâm tư bất kính trước, nên mới làm ra loại chuyện này, ngươi là nha đầu bên cạnh Vương quý phi, lại còn vọng tưởng muốn trợ giúp chủ tử của người đẩy tội danh này lên người của người khác, thực sự là tội không thể tha thứ!" Nói xong, hai hàng lông mày của nàng bỗng nhiên nhíu lại, ra lệnh: "Mau đưa nô tài lớn mật này ra, dùng roi đánh chết! Tránh cho nàng lại đi quấy nhiễu nhân tâm!"

Tín Nhi quả thực không dám tin vào lỗ tai của mình, nàng kinh hoảng nhìn Vương quý phi, nhưng mà Vương quý phi lại dùng một loại ánh mắt khiển trách nhìn nàng, lập tức lòng liền trầm xuống. Tại sao có thể như vậy? Vương quý phi rất được sủng ái, hoàng hậu nương nương cũng vẫn kính nể ba phần đối với người, hôm nay tại sao có thể tức giận như vậy... Tín Nhi không dám tin tưởng.

Bàng Lạc Tuyết tươi cười nhàn nhạt, hoàng hậu hận nhất chính là Vương quý phi ỷ được sủng mà kiêu ngạo, mơ ước vị trí của hoàng hậu, chỉ thiếu một lý do dẫn lửa mà thôi, nàng tự tay mang đến cho hoàng hậu một lý do tốt như thế, nghĩ cũng biết người sẽ thu thập Vương quý phi thế nào!

Nghe lời của hoàng hậu, bọn binh lính lập tức cùng nhau tiến lên, trong nháy mắt Tín Nhi liền bị đánh vô số roi. Nghi quý phi muốn khuyên lại không dám khuyên, thấy hoàng hậu muốn đánh đến chết, không thể không lên tiếng khuyên can: "Hoàng hậu."

"Câm miệng!" Nàng vừa mới mở miệng hoàng hậu đã gầm lên như tiếng sét. Nghi quý phi bị dọa, do dự không dám nói nữa. Ngay lúc nàng do dự, trước mắt máu thịt đã đầy đất, Tín Nhi đã bị đánh chết tại chỗ. Tín Nhi là cung nữ hồi môn, nhiều năm làm bạn cùng Vương quý phi,nàng cùng Cảnh Thái đều là phụ tá đắc lực của Vương quý phi, hôm nay chớp mắt một ngày liền hao tổn hai người, Vương quý phi không khỏi sợ đến hồn phi phách tán, thân thể tựa như bị ngâm trong băng lạnh, lạnh lẽo thấu xương, trong bụng muốn nôn, lại nôn không được, không dám nhìn thân thể Tín Nhi nhiều hơn nữa, chỉ mơ hồ liếc mắt một cái.

Mọi người nín thở, không dám thở mạnh ra một tiếng, thái giám lôi thân thể Tín Nhi ra, cúi đầu đứng ở một bên, bọn họ biết kế tiếp liền đến phiên Vương quý phi.

Hoàng hậu che mặt rơi lệ nói: "Nếu như hoàng thượng người ghét bỏ thần thiếp, chỉ cần trực tiếp phế đi vị trí hoàng hậu của thần thiếp, hà tất gì phải làm như vậy."

Hoàng đế vội vàng an ủi nói: "Hôm nay cây trâm này là trẫm sai người làm đưa cho Nghi quý phi, rõ ràng là bát vĩ." Nói xong nhìn về phía Nghi quý phi, chẳng lẽ là Nghi quý phi cố ý hãm hại đưa cho Vương quý phi, Bàng Lạc Tuyết chỉ là một tiểu cô nương làm sao hiểu được những chuyện này, thê tử của mình cũng không phải người càn quấy, hôm nay đích thực là tức giận, suy nghĩ xong ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nghi quý phi.

Nghi quý phi nhận được ánh mắt hoàng thượng, trong lòng thầm nghĩ không tốt, hoàng thượng luôn luôn đa nghi, chuyện này sợ là muốn hoài nghi đến mình. Nghi quý phi vừa muốn mở miệng, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Đúng lúc này, đột nhiên có một gã thái giám quỳ xuống đất: "Khởi tấu bệ hạ, hoàng hậu nương nương, nô tài là Khương Thừa của Nội Vụ phủ, nô tài đến đây lĩnh tội!"

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn thái giám kia một cái, trên mặt lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.

Hoàng đế nhíu mày: "Lĩnh tội?"

Khương thái giám cúi đầu: "Nô tài phụng mệnh phụ trách sai người đưa trâm phượng cho Nghi quý phi nương nương, thế nhưng thái giám mới tới không hiểu chuyện, vậy mà đưa trâm phượng lỗi làm cho hoàng hậu nương nương đưa cho Nghi quý phi nương nương, trâm phượng kia là giống nhau như đúc, trừ một cây là cửu vĩ một cây là bát vĩ, nô tài mới vừa biết được liền đến đây thỉnh tội với bệ hạ cùng chư vị nương nương!" Nói xong, đầu của hắn thật mạnh dập xuống mặt đất, phát ra một tiếng phanh.

Dự vương cười lạnh một tiếng, thì ra là như thế, Tấn vương này tay chân thật đúng là mau lẹ!

Bàng Lạc Tuyết lắc lắc đầu, trâm phượng rõ ràng là chính mình động tay động chân, nhưng vị Khương công công này lại nói mang nhầm, vật của hoàng đế ban tặng, sao có thể đơn giản mang đến nhầm chứ? Chẳng qua là hắn muốn ra làm người chịu tội thay mà thôi, nguyên do là muốn xem hoàng đế cùng hoàng hậu có phải mua tướng hay không!

Hoàng đế liếc mắt nhìn Khương thái giám, lạnh lùng nói: "Chính mình đi xuống lĩnh một trăm gậy."

Đây là muốn lấy mạng của hắn mà, nhưng mà Khương thái giám chỉ cúi đầu: "Tuân chỉ."

Bàng Lạc Tuyết thấy một màn như vậy, không thể không bội phục Tấn vương, nhanh như vậy liền tìm được một người thích hợp, đẩy tất cả sai lầm lên trên đầu Nội Vụ phủ, quản lý của Nội Vụ phủ lại là người thân cận của Dự vương, Dự vương lại là con trai ruột của hoàng hậu, hôm nay diễn một tuồng này ngoài việc để hoàng đế xem, ngoài ra còn có một tầng ý tứ khác. Vô cùng có khả năng là Dự vương cố ý hãm hại Nghi quý phi, hơn nữa phái người mang nhầm trâm phượng, sau đó hoàng hậu sẽ mượn chuyện này để nói chuyện của mình, mang chuyện này trách tội lên trên người Nghi quý phi, chỉ là Nghi quý phi đem cây trâm đưa cho Vương quý phi mà thôi.

Bàng Lạc Tuyết thở dài, đáng tiếc, xem ra là tiếng sấm to mà giọt mưa nhỏ.

Bàng Lạc Tuyết đỡ cánh tay của hoàng hậu nói: "Mẫu hậu bớt giận, hiện tại chân tướng đã rõ ràng, ngày xuân mặt đất lạnh lẽo, mau để hai vị nương nương đứng lên đi."

Hoàng hậu biến sắc, lập tức tỉnh táo lại, mình không thể lại nổi giận, bằng không sẽ làm cho hoàng đế nghĩ mình nói dối, nàng nghiến răng nghiến lợi một phen, cuối cùng đè xuống phẫn hận trong lòng, thay một bộ mặt bình tĩnh, tự mình đi lên phía trước, nâng trên Vương quý phi mặt đất lên: "Hôm nay là bản cung quá mức độc đoán, vậy mà hiểu lầm muội muội."

Trong miệng Hoàng hậu nói như vậy, nhưng tất cả ôn hòa lại không thấy, chỉ còn lại ghét bỏ lạnh lẽo đến thấu xương, Vương quý phi chỉ có thể xem như không thấy, khẽ khom người, hơi hạ thấp người, cúi đầu nói: "Thần thiếp trước đó không kiểm tra kỹ, xin nương nương thứ tội."

Hoàng hậu cười nói: "Được rồi được rồi, chẳng qua là một hồi hiểu lầm, vội vàng đứng lên đi." Nói xong, lại sai người nâng Nghi quý phi dậy, trên mặt rất là áy náy: "Thân thể ta không tốt, tính tình cũng nóng nảy, mong hai vị muội muội rộng lượng mà bỏ qua cho."

Hai vị phi tử cũng không thiếu một phen xin lỗi, ánh mắt hoàng đế nhìn ba người một vòng, cuối cùng giọng điệu ôn hòa nói với hoàng hậu: "Thân thể nàng không tốt, phải chú ý chăm sóc nhiều hơn. Vùng tiếp giáp mới vừa đưa đến một chút châu báo tốt nhất, liền để Vương công công đưa tới cho nàng, thấy sắc mặt của nàng không tốt như vậy, trẫm nhìn cũng lo lắng."

Hoàng hậu mỉm cười nói: "Đa tạ bệ hạ trìu mến."

Tấn vương nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, tầm mắt hai người giao nhau, cặp mắt kia của Bàng Lạc Tuyết như giếng cổ nước sâu, nhìn thanh thuần đen nhánh, lại làm cho người ta toàn thân rét lạnh. Tấn vương cúi đầu, không muốn nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt không muốn đếm xỉa tới của đối phương.

Hắn đột nhiên trong lúc đó, liền hiểu tất cả.

Hoàng đế tự mình đỡ hoàng hậu đi nghỉ ngơi, Vương quý phi bị khiếp sợ rất lớn, được cung nữ của mình đỡ trở lại, khi Vương quý phi đi đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, ngước mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt kia nói lên không ít phức tạp, là hận ý lại mang theo ba phần kinh hoàng, là sợ hãi lại lại mang theo vài phần căm hận, Bàng Lạc Tuyết cúi đầu hành lễ, "Cung tiễn nương nương." Tươi cười lạnh nhạt mà lóa mắt.

Toàn thân Vương quý phi đều mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào người của cung nữ mới có thể miễn cưỡng đứng vững, không nói gì nữa, bước nhanh rời đi, sau chuyện này, Vương quý phi bị bệnh nặng một thời gian, đủ nằm trên giường ba tháng mới miễn cưỡng bò dậy, đương nhiên, chuyện này để nói sau đi.

Dự vương tự mình tiễn Bàng Lạc Tuyết xuất cung, Tấn vương sâu sắc nhìn nàng một cái, xoay người đỡ Nghi quý phi rời đi.

Bàng Lạc Tuyết ngồi xe ngựa, đi qua một con đường rất dài. Nàng vén màn xe lên nhìn ra phía ngoài, lối đi vốn cực kỳ sạch sẽ, ngay cả một chiếc lá cũng không nhìn thấy, cách đó không xa có một vài thái giám đang cầm chổi, cẩn thận tỉ mỉ quét sạch. Trong không gian sàn sạt tiếng vó ngựa hỗn loạn, nhiều lần nhiều lần đạp đạp trực tiếp chạy gần phía này, mặt đất cũng có chút lung lay. Bàng Lạc Tuyết hít một hơi thật sâu, mặc dù hai bên con đường này đều được đốt hương, ngay cả hương hoa ngày xuân cũng ẩn hiện.