Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 70: Hỉ sự




Tứ phu nhân mặc một thân quần áo màu lam nhạt đứng ở phía ngoài viện, cắn chặt môi, hai mắt đỏ đậm nhìn mọi người trong viện, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.

Một lát sau, Tiểu Ngọc ở bên ngoài nói: "Tứ phu nhân đến."

Người trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh, Dương thị hòa giải nói: "Tứ muội muội bất quá là tới chúc mừng tam muội muội mà thôi, chắc hẳn chịu qua đây thì cũng đã bỏ qua chuyện lúc trước."

Tam phu nhân lúng túng, chuyện lúc trước, trong lòng mình cũng rất rõ ràng, "Chuyện lần trước là thiếp thân không đúng, mong muội muội khoan hồng độ lượng bỏ qua cho ta, mau để muội muội vào đi."

Tứ phu nhân sờ sờ vòng tay trên tay, trên mặt lại mang khuôn mặt tươi cười, đi tới hành lễ nói: "Tham kiến lão phu nhân, lão gia, phu nhân."

Bàng La Quốc nói: "Thế nào nàng lại qua đây."

Tứ phu nhân cười dịu dàng: "Tam tỷ tỷ mang thai, chuyện lớn như vậy, ta nhất định phải tới xem một chút." Nói xong lấy ra một chuỗi vòng khảm ngọc châu đưa tới tay tam phu nhân.

Tam phu nhân vội vàng nói: "Thực sự tứ muội muội quá khách khí, mang tới lễ vật quý giá như vậy."

"Vòng tay này, là ở chỗ của muội muội, nhất định có thể phù hộ tỷ tỷ thuận lợi sinh ra hài tử." Tứ phu nhân nói chân thành.

"Như vậy liền đa tạ tứ muội." Tam phu nhân nói.

Dương thị nói: "Nhìn như vậy thật tốt, tỷ muội trong nhà thân thân thiết thiết, bây giờ tam muội muội mang thai phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, sớm ngày sinh nhi tử cho lão gia mới tốt. Mà thế nào lại không thấy nhị muội muội đến đây?"

"Vẫn là tỷ tỷ nhớ đến ta. Biết ta chưa tới, còn nhắc tới ta một câu." Nhị phu nhân cùng với Bàng Lạc Vũ đi đến, phía sau nha hoàn bưng đủ loại châu báu cùng trang sức, tơ lụa gấm vóc. Quả nhiên có thể tranh đấu quyền lợi với Dương thị, của cải thật là nhiều.

"Làm sao bây giờ nàng mới đến?" Bàng quốc công kéo tay nhị phu nhân hỏi.

Nhị phu nhân kéo cánh tay Bàng quốc công, cũng không hành lễ, "Vũ nhi nói muốn muốn mang một chút vải vóc tốt nhất cho đệ đệ muội muội tương lai dùng, cho nên ta liền chờ nàng, quý phi nương nương thưởng không ít đồ vật, bây giờ đúng lúc muội muội đang có thai, phải bồi bổ thật tốt."

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ sửa sang bộ dạng nhu nhược như trước kia, trang điểm tinh xảo, xem ra nhị phu nhân này đã cầu được phụ thân, thả nàng ra ngoài, trái lại thật thông minh. Quả nhiên Bàng quốc công cùng lão phu nhân cũng hài lòng biểu hiện của Bàng Lạc Vũ.

"Đây mới là việc mà tiểu thư khuê các nên làm. Vũ nhi cũng lớn, đừng làm việc theo cảm tính." Bàng quốc công dặn dò.

"Đa tạ phụ thân giáo huấn." Bàng Lạc Vũ cúi đầu bày ra một bộ người thấy đều thương xót.

Bàng quốc công nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết nhi, hôm nay Trường Lạc công chúa gởi thiếp mời cho ngươi, tháng sau là sinh nhật của nàng, vừa lúc ngươi cũng mang theo Vũ nhi đi đi. Chắc hẳn các ngươi đều đã gặp mặt qua, công chúa cũng sẽ không nói cái gì."

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn Bàng quốc công, biết chắc lại là nhị phu nhân ở sau lưng giở trò quỷ, thật không sợ ta bán nàng ra sao?

Kỳ thực Bàng Lạc Tuyết nghĩ không sai, chuyện này đích thực là nhị phu nhân ở sau lưng giở trò quỷ, Vũ nhi của nàng đã cập kê, nhất định phải tham gia yến hội nhiều mới phải, thế nhưng Trường Lạc công chúa này chỉ gởi thiếp mời cha Bàng Lạc Tuyết, lại không gởi thiếp mời cho con gái của mình, làm thế nào nàng không hận, cho nên khi nàng biết tin tức này liền đi cầu lão gia.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Vũ lấy lòng đi tới, kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Ta cùng với Trường Lạc công chúa cũng đã gặp qua, cũng là có duyên phận, nghĩ nhất định là có thể cùng đi, Tuyết nhi muội nói có đúng không?"

"Đây là tự nhiên, trên yến hội tỷ tỷ không phải cũng đã gặp rồi sao, nếu tỷ tỷ không đi cùng muội, công chúa cũng sẽ không đuổi tỷ ra a." Bàng Lạc Tuyết thờ ơ trả lời.

Nhị phu nhân vội vàng nói: "Nhị tiểu thư luôn luôn thân với Vũ nhi nhất, hai tỷ muội đi cùng nhau, Vũ nhi cũng có thể chăm sóc cho Tuyết nhi một chút, ngươi nói có đúng không?"

Bàng Lạc Tuyết nghe thấy hai chữ chăm sóc, nàng cũng muốn cười, còn chăm sóc? Nếu Bàng Lạc Vũ phải đi chăm sóc nàng, như vậy nếu như xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách nàng. Nhìn về phía Bàng quốc công vẻ mặt tha thiết nói: "Nếu tỷ tỷ muốn chăm sóc Tuyết nhi, vậy đương nhiên không thể tốt hơn rồi. Thân thể mẫu thân khó chịu, ở nhà nghỉ ngơi, nữ nhi cùng với tỷ tỷ đi là được rồi."

Mấy người ở lại Phúc Thụy uyển một lát thì mỗi người đều trở về, Dương thị đỡ lão phu nhân trở lại Hà Hương viên, Bàng Lạc Vũ theo nhị phu nhân trở lại, Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn tứ di nương, cũng đứng dậy cáo từ trở lại Lạc Tuyết các.

Trong Lạc Tuyết các.

Tứ phu nhân từ cửa sau đi vào, Bàng Lạc Tuyết đang nhàn nhạt uống một ly trà nóng, tứ di nương lấy lại bình tĩnh nói: "Tham kiến tiểu thư."

Bàng Lạc Tuyết không nói lời nào, qua rất lâu thở dài nói: "Chẳng lẽ di nương quên đã đáp ứng ta cái gì sao?"

Tứ di nương cắn cắn môi không nói lời nào.

"Ta biết, trong lòng người rất hận, ngồi xuống đi."

Tứ phu nhân hành lễ, ngồi bên cạnh Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết đứng dậy đến trước mặt tứ phu nhân, nhìn trong đôi mắt của nàng là bất mãn cùng hận ý, cũng là người ngốc.

Thân thủ cầm lên tay trái của nàng, tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, bên trên mang một cái vòng tay ngọc bích.

Tứ phu nhân chột dạ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Bàng Lạc Tuyết.

"Tứ di nương là đang không tin Tuyết nhi sao? Cho nên mới làm như vậy?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Một cái tay khác của tứ di nương gắt gao siết chặt ghế, lắp bắp nói: "Ta, ta, không biết, tiểu thư đang nói cái gì?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt lơ lửng bất định của tứ di nương, buồn cười, thật mạnh đặt vòng tay đụng vào bàn, vòng ngọc trên tay tứ di nương vỡ vụn ra, rơi trên mặt đất, kỳ quái chính là, sau khi vòng ngọc nát ra, chảy ra một đống chất lỏng màu xanh đậm, tản mát ra nồng đậm mùi hôi thối.

Tứ di nương không biết Bàng Lạc Tuyết thế nào phát hiện vòng tay bí mật này, chỉ là tâm như tro nguội ngồi yên lặng rơi lệ.

"Mấy thứ này ngươi mang thường ngày, có làm hại tam phu nhân hay không thì ta không biết, ta chỉ biết, người bị trúng độc trước tiên nhất định là nugời, đến lúc đó, người có phải tính toán ngay cả mạng này của ngươi cũng không cần nữa phải không?

Tứ di nương ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Ta hận, ta thật hận, con tiện nhân kia hại chết nhi tử của ta, thế nhưng bây giờ nàng lại mang thai, a! Ngươi bảo ta làm sao chịu được."

"Cho nên ngươi đã nghĩ ra ý định hồ đồ như thế, sợ là tam phu nhân không có chuyện gì, thì mạng của ngươi đã không có nữa."

Tứ phu nhân làm sao không biết hung hiểm trong đó, thế nhưng, nàng không thể tha thứ cho tam phu nhân hung thủ giết người này, bắt nàng đến mạng thì có làm sao chứ.

"Ngươi hãy cứ chờ xem, không bao lâu nữa, trong phủ này, sợ là sẽ không còn cái tên tam phu nhân này nữa. Ngươi yên tâm, ta nói rồi ta nhất định sẽ để cho ngươi tự tay giết nàng, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

Tứ di nương bụm mặt quỳ trên mặt đất khóc thảm thiết.

Bàng Lạc Tuyết nâng mặt của nàng lên nói: "Đồng ý với ta, sau này không được lại nghĩ mấy ý định hồ đồ như vậy nữa, có nghe không? Bằng không, ngươi cũng không cần ở lại bên cạnh ta, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai nữa." Bàng Lạc Tuyết gằn từng chữ.

Tứ phu nhân vô ý thức gật gật đầu, "Xin lỗi tiểu thư, là ta quá sốt ruột báo thù."

"Ta hiểu tâm tình của ngươi, bất quá, ngươi cũng phải nhớ kỹ, muốn báo thù, cho kẻ thù đả kích sâu nhất nặng nhất, nhất định phải nhất lần là bắn trúng, bằng không bất luận còn thừa một chút xíu cơ hội nào, nàng sẽ làm cho tro tàn lại cháy, hiểu chưa? Không nên làm chuyện ngu xuẩn, phá hủy kế hoạch của ta. Phải nhớ, sau này có chuyện gì cũng phải tìm ta, không được hành động lỗ mãng như hôm nay như vậy, có nghe chưa?"

Tứ di nương quỳ trên mặt đất nói: "Tiểu thư yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai."

Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, đi tới bên tủ, viết một phương thuốc đưa cho nàng "Ngươi đã trúng kịch độc, thoạt nhìn cũng đã lâu, phương thuốc này nấu ba chén nước thành một chén nước, thanh trừ độc tố sạch sẽ đi."

Tứ di nương xấu hổ nhận lấy phương thuốc, trong lòng đều là tràn đầy cảm động, nước mắt không thể nhịn được nữa.

Mấy ngày nay, thoáng cái tam phu nhân thành nữ nhân hạnh phúc nhất trong Bàng quốc công trong phủ này, Bàng quốc công, lão phu nhân, phu nhân luân phiên đưa đồ bổ đến đây. Ngay cả Bàng Lạc Băng cũng đẫy đà không ít.

Bàng Sách học nghiệp trở về, theo Bàng quốc công học tập xử lý chính sự, lão phu nhân cùng Dương thị ở bên cạnh, cũng đã tìm kiếm cô nương thích hợp.

Mỗi ngày cứ bình yên vô sự như vậy, thế lực của Bàng Lạc Tuyết thật là như mặt trời ban trưa, toàn bộ Đông Tần quốc nơi nào có người đều có sản nghiệp của nàng.

Bàng Lạc Tuyết ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn trâm phượng hoàng huyết ngọc, rơi vào trầm tư, mấy ngày nay, mặc dù Dự vương vào quân đoàn rèn luyện, thế nhưng luôn luôn phái người mang một chút vật ly kỳ cổ quái đến đây, thức ăn kỳ lạ, còn có vải vóc tinh xảo, hoặc là trang sức, hoặc là sách thuốc điển tịch. Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, kiếp này nàng không muốn lại dính dáng với người trong hoàng tộc. Thế nhưng lại phát hiện mình với hoàng gia không cách nào trốn thoát.

"Tiểu thư, Tấn vương điện hạ cầu kiến. Lão gia đã để hắn chờ ở phòng khách, tiểu thư người ra xem?" Tử Quyên nói.

"Hắn đến làm cái gì?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

"Ta thyấ Tấn vương mang theo cái hộp qua đây, lão gia cho rằng hắn đến tìm đại tiểu thư, ngay từ đầu cho người mời đại tiểu thư, kết quả Tấn vương nói đến tìm tiểu thư." Tử Quyên nói.

"Nói cho Tấn vương ta đang không thoải mái." Bàng Lạc Tuyết thật sự chán ghét hắn dây dưa.

Tử Quyên gật gật đầu, đi tới phòng khách, quả nhiên Bàng quốc công cùng Tấn vương điện hạ đang thưởng thức trà, đại tiểu thư Bàng Lạc Vũ ở một bên hầu hạ.

Thái độ của Bàng quốc công không mặn không nhạt làm cho Tấn vương cau mày, Tử Quyên đi vào hành lễ nói: “Lão gia, tiểu thư nói nàng không thoải mái, sẽ không qua đây.”

"Tuyết nhi bị bệnh sao?" Bàng quốc công khẩn trương nói.

"Tiểu thư chỉ là không thoải mái, đã kêu đại phu đến xem, tiểu thư nói lão gia không cần phải lo lắng." Tử Quyên nói.

"Xem ra vương gia tới không đúng lúc rồi, thân thể nhị nữ nhi của ta không tốt, sợ là phải để ngươi một chuyến tay không rồi." Lời này của Bàng quốc công ý tứ chính là có đuổi khách.

Bàng Lạc Vũ nhíu mày, Bàng Lạc Tuyết này chính là cố ý, giả vờ rụt rè, vẻ mặt Bàng Lạc Vũ không cam lòng.

Tấn vương nói: "Nhị tiểu thư đã không thoải mái, bản vương tự mình đến nhìn mới phải, cũng muốn đưa lễ vật cho nhị tiểu thư."

Bàng quốc công nhíu mày, bản thân hắn không thích Tấn vương gia, tâm cơ quá mức thâm trầm, phu nhân của mình cũng đã nói không hi vọng Tuyết nhi có liên quan gì với Tấn vương.

Bàng Lạc Vũ nói: "Phụ thân, người bận thì đi trước đi, ta cùng Tấn vương đi thăm muội muội một chút."

"Như vậy liền tạ ơn đại tiểu thư." Tấn vương vội vàng nói.

Cũng đã nói đến mức này, Bàng quốc công cũng không biết phải nói thêm cái gì, đành phải gật gật đầu nói: "Vậy ngươi liền cùng Tấn vương đi một chuyến thì tốt rồi, ta đi xử lý công vụ. Vương gia cứ tự nhiên."

"Quốc công gia đi thong thả." Tấn vương nói.

Bàng quốc công mới vừa đi, Bàng Lạc Vũ liền chua chua nói: "Phụ thân thực sự là thiên vị, giúp Bàng Lạc Tuyết như vậy, còn có ngươi, nếu không phải là ta giúp ngươi, ngươi hôm nay khẳng định ngay cả cừa của Lạc Tuyết các còn không thể vào được." Nói xong ôm thắt lưng Tấn vương.

Tấn vương nhìn nữ nhân trong ngực, tà mị cười nói: "Biết nàng tốt nhất, yên tâm, ta nhất định sẽ bồi thường cho nàng. Sau này người đứng ở bên cạnh ta chỉ có nàng."

Bàng Lạc Vũ ngẩng đầu, thoát khỏi cánh tay Tấn vương: "Đi thôi, ta cùng chàng đi qua đó."

"Ừ, nàng dẫn ta đi tới cửa là được, Vũ nhi không cần phải đi vào." Tấn vương vuốt ve cằm Bàng Lạc Vũ.

"Thế nào? Còn có cái gì ta không thể nghe hay sao?" Bàng Lạc Vũ không hài lòng.

"Sao có thể, làm đại sự nhất định phải hi sinh, nàng yên tâm, ta chỉ là gặp dịp thì chơi, người ta yêu chỉ có ngươi một, yên tâm, tương lai vị trí hoàng hậu nhất định là của nàng." Tấn vương thâm tình nhìn vào mắt Bàng Lạc Vũ.

Bàng Lạc Vũ thoáng cái mềm lòng, hôm lên môi Tấn vương một cái thật sâu.

Hai người đi tới trước viện Lạc Tuyết các, Bàng Lạc Vũ lưu luyến không rời tạm biệt Tấn vương.

Tấn vương đi vào trong viện, sau giờ ngọ, thời gian vốn là làm cho người ta cảm thấy lười biếng như vậy.