Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 120: Hỏa tế




“Nguyệt ca ca. . . Tuyết ca ca. . .  Cứu ta. . .” Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào từ miệng Mạt nhi tràn ra, mang theo mong đợi cháy bỏng.

Mấy người chuyển thân xuống ngựa, nhãn mâu yêu tử cùng hoặc hồng hơi nheo lại, chỉ thấy Mạt nhi bị đặt trên đài cao, không thể động đậy. Liệt hỏa quỷ mị đã lan đến mũi chân, hỏa hoa vờn quanh thân thể nữ hài, thiêu bỏng da thịt, dần dần làm mờ tầm mắt Mạt nhi.

Giống như hiến tế người sống trong nghi thức vu cổ, ban đêm tại Toái Anh thành mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở của linh hồn hài đồng.

Vào ngày này hàng năm, Toái Anh thành đều cử hành hỏa tế, tế thần tiêu tai, cầu khẩn mưa thuận gió hòa. Tế phẩm để cung phụng chính là đồng nam đồng nữ.

Toái Anh thành vốn dĩ không thái bình vì chuyện này mà lộ ra khí tức âm lãnh quỷ dị, thành dân ngu muội đối với việc hiến tế càng không có nửa phần thương hại.

Nếu không đoán sai, ngày đó Ngọc Phong Trai bị hủy, Mạt nhi hẳn là bị người của Đại Ám Hà mang đi, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết trực tiếp không nhìn ánh mắt khẩn cầu của Mạt nhi, chân mày nhíu chặt lóe lên thần sắc phức tạp khiến người ta đoán không ra.

“Bọn họ cư nhiên đem một hài tử đi thiêu.” Dạ Phi Yến có chút giật mình ngây ngốc, trong lòng nhất thời tràn đầy đồng cảm. Hắn nhìn biểu tình không chút xúc động của hai người bên cạnh, hoàn toàn bất đắc dĩ.

Hai yêu ma này không giết người đã là rất không sai rồi, nếu mong chờ bọn họ đi cứu người quả đúng là thiên phương dạ đàm. (thiên phương dạ đàm: hoang tưởng, vớ vẩn)

“Uy, các ngươi. . . nhận thức tiểu hài tử kia?” Xem ở ánh mắt tinh thuần của nữ hài nhìn theo Lộng Nguyệt cùng Cô Tuyết, hẳn là không giả.

Cô Tuyết thản nhiên ân một tiếng, dung nhan yêu lãnh căn bản không một tia cảm xúc. Hiện tại, vô luận Mạt nhi có phải ‘Băng hỏa dược nhân’ hay không, hắn cũng đã mất đi hứng thú. Vị cung chủ lãnh huyết luôn coi thường sinh mệnh càng không muốn có bất cứ dính dáng gì với một tiểu hài tử.

Đây là hỏa tế của Toái Anh thành, không quan hệ đến hắn.

Thiên hạ này, trong mắt Hách Liên Cô Tuyết trừ bỏ yêu tinh bên người, bất luận người nào với hắn mà nói đều chỉ là hư vô.

“Chúng ta đi.” Cô Tuyết phớt lờ ánh mắt khẩn cầu hướng về phía hắn, nhãn thần băng lãnh tràn ngập hàn ý hờ hững.

“Tuyết ca ca. . . Vì cái gì không cứu Mạt nhi. . .” Giọng nói non nớt ai oán ẩn ẩn tuyệt vọng.

Cặp hồng mâu vô tình kia đã khắc xuống trong tâm linh trẻ thơ một vết sẹo khó quên.

Ngọn lửa nóng rực phả vào da thịt, chậm rãi phai mờ những vệt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt nhi, “Nguyệt ca ca. . .” Thanh âm suy yếu dần bị ngọn lửa chôn vùi, khiến Dạ Phi Yến cùng Nam Phong Ẩn hết sức đau lòng.

Dạ Phi Yến đau lòng là vì một sinh mệnh yếu ớt bị tàn phá, mà Nam Phong Ẩn đau lòng bởi Băng thiên hỏa liên giấu trong thân thể nữ hài kia.

“Một vị thuốc tốt như vậy, cứ thế mà biến mất, ai. . .” Nam Phong Ẩn lắc đầu, thở dài một tiếng.

Ẩn xuyên quỷ y nếu bạc tình, tuyệt sẽ không thua kém Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết.

Lộng Nguyệt lẳng lặng nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bị ngọn lửa thôn tính, thâm tử sắc phượng mâu chuyển sang ám trầm, khóe môi kéo lên thành một đường cong ma mị, như cười như không, biếng nhác mà suy ngẫm.

“Muốn cứu nàng thì lên đưa nàng xuống dưới.”

Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía yêu tà nam tử, hồng mâu xẹt qua một tia hàn lãnh.

Dạ Phi Yến toàn thân hưng phấn, không hề chần chờ. Thân hình nhẹ nhàng phi qua đống lửa, mang theo kiếm thế khó có thể ngăn cản bổ về phía hỏa diễm đang lan tràn, đem nữ hài ôm lấy, lại chuyển thân đáp xuống đất. Động tác liền mạch lưu loát khiến Nam Phong Ẩn âm thầm sách thán.

Bởi vì bị hơi nóng xông hồi lâu, Mạt nhi đã hôn mê nằm trong lòng Dạ Phi Yến, thân mình tròn mập cuộn thành một đống, thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ.

Nam Phong Ẩn vỗ vỗ gương mặt lấm lem vết bẩn của nữ hài, theo sau tiến đến bên tai Dạ Phi Yến, ra vẻ hảo ý nhắc nhở, “Tiểu Lan ca ca, cứu người cũng không cần kích động như vậy. . .”

Dạ Phi Yến tựa hồ đột nhiên bừng tỉnh, nháy mắt quay đầu đối diện với song yêu mâu đang nhìn thẳng vào hắn. Loại mục quang thâm trầm này như muốn đem hắn đục thành tổ ong, làm cho người ta không thể tránh né.

“A, ngây ra làm gì, chúng ta còn không mau lên đường?” Dạ Phi Yến làm như không có việc gì xoay người muốn ly khai, có điều hành động vừa rồi của hắn đã chọc giận thành dân Toái Anh thành.

Tế phẩm bị mang đi, hỏa tế sao có thể tiến hành?

“Các người là ai? Dám xúc phạm thần linh, đoạt tế phẩm của chúng ta. . .”

“Bắt lấy bọn họ, đem tế phẩm cướp về!”

Thành dân bạo động hướng đám người xông tới. Bởi vì ban đêm ánh sáng quá mức ảm đạm, bọn họ chỉ nhìn thấy yêu tử cùng hoặc hồng hai loại màu sắc lấp lóe dưới trời sao.

Dạ Phi Yến rất bất đắc dĩ, thành dân ngu muội đến mức này, không buộc hắn xuất thủ thề không bỏ qua.

“Tiểu Lan ca ca, mau trốn đi, bằng không sẽ bị đám người kia đè chết. . .” Nam Phong Ẩn nhẹ giọng nhắc nhở, lập tức lôi theo Dạ Phi Yến, rất nhanh tránh đến phía sau Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết.

Bỗng chốc tràn đến một mạt chướng khí mù mịt khiến hồng mâu càng thêm lạnh lẽo, Cô Tuyết thập phần bất mãn nhìn về phía yêu tà nam tử bên cạnh: “Đều là ngươi xen vào chuyện của người khác.”

Chúng thuộc hạ nhìn thành dân nhằm hướng bọn họ lao đến, sát khí nháy mắt bốc lên, vừa muốn bạt đao vung kiếm, bàn tay Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết phụ ở sau người đồng thời phiên chuyển. Lực lượng cường đại bao quanh thân hai người ngưng tụ thành vòng khí, quang hoàn cương mãnh khiến người ta sợ hãi tựa như lốc xoáy, tức khắc đem đám người đông nghịt sắp sửa tiếp cận đẩy ra xa mấy trăm thước.

Lửa tắt, cả Toái Anh thành nhất thời an tĩnh như một tòa tử thành, trên nhai đạo trống trải nhìn không thấy một bóng người.

Đây là lần đầu tiên Nam Phong Ẩn chứng kiến hai đại yêu ma ra tay, hắn nhìn ra được, một chưởng vừa rồi căn bản không hao phí chút nội lực nào của Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết.

“Uy, hai người các ngươi cũng quá nặng tay đi, người đều biến mất cả rồi, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?” Nam Phong Ẩn tuy rằng ngoài miệng không quan tâm, nhưng một màn kia quả thực làm cho hắn khiếp sợ tột đỉnh.

“Phía trước không phải có một căn nhà sao.” Cô Tuyết không chút để ý, dùng khinh sa che khuất gương mặt, sau đó liền xoay người hướng nơi phát ra ánh sáng duy nhất cách đó không xa đi tới.

.

Không khí lưu động hỗn loạn tiêu điều, Lộng Nguyệt vừa muốn bước vào khách ***, Cô Tuyết thình lình ôm lấy thắt lưng hắn, kéo Lộng Nguyệt kề sát ***g ngực mình.

Hách Liên Cô Tuyết căn bản không để tâm đến ánh mắt những người chung quanh, ngón tay hắn gẩy nhẹ, đem chiếc đấu bồng thuần bạch của Vô Nhai trích xuống mang lên đầu Lộng Nguyệt. Thẳng đến khi trương dung nhan yêu dị phong hoa kia hoàn toàn che lấp, hắn mới vừa lòng buông tay.

Lộng Nguyệt cười khẽ, tuy rằng cách một lớp lụa mờ, hắn vẫn có thể nhìn rõ mục quang cảnh cáo từ đôi mị nhãn thâm hồng đối diện.

Lão bản xem thấy khí tức không tầm thường cùng y phục của mấy người mới đến, nhất thời có chút kinh ngạc.

Đám khách nhân đều quay đầu lại, chỉ thấy hai người đi ở phía trước. Tuy không nhìn rõ dung mạo nhưng toàn thân lộ ra phong tư cao quý căn bản không cho phép người khác tới gần nửa bước.

Bọn họ chưa từng thấy qua hai kẻ yêu dị như vậy, phảng phất thiên thần không thuộc về trần thế, lại như ác ma độc hành trong huyết vực. Trường phát thâm tử tà mị, đồng tử băng hồng ngưng lãnh, đó là vẻ đẹp lẫn tà ác giao hòa gây nên rung động, mê hoặc tâm thần con người, lại ẩn ẩn nguy hiểm dồn người ta vào chỗ chết.

Điệp Triệt cùng Nguyệt Hồn sau khi phân phó ổn thỏa, mọi người tìm một góc phòng trong đại sảnh ngồi xuống. Lúc này Mạt nhi nằm trong lòng Dạ Phi Yến đã thanh tỉnh, đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy ủy khuất.

Từ ánh mắt của Mạt nhi, Dạ Phi Yến hiểu được nàng đang nhìn hai tên yêu ma ngồi ở đối diện.

Mạt nhi ngậm lấy đầu ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhất thời hiện lên một tia vui sướng, “Đã biết Nguyệt ca ca và Tuyết ca ca sẽ không bỏ rơi Mạt nhi.”

Hách Liên Cô Tuyết biểu tình hờ hững, chỉ lẳng lặng uống trà, phảng phất nữ hài trước mặt trong mắt hắn căn bản không hề tồn tại.

Dạ Phi Yến sau khi vươn tay ngắt niết gương mặt nhỏ nhắn của Mạt nhi, bất khả tư nghị nói, “Uy, tiểu phì cầu ngươi đừng có không biết tốt xấu, bọn họ vốn dĩ không muốn cứu ngươi, là ca ca đem ngươi cứu tới biết không?”

“Ngươi gạt người, Nguyệt ca ca Tuyết ca ca sẽ không làm như vậy.” Mạt nhi mặt đỏ lên, tràn đầy tự tin, “Ta không cần ngươi ôm, ta chỉ muốn Nguyệt ca ca và Tuyết ca ca ôm.”

Dạ Phi Yến phẫn nộ đến thiếu chút nữa giận sôi lên, tiểu nha đầu không biết chết sống này, rõ ràng là tự tìm chết.

Mạt nhi vươn cánh tay ngó sen tròn mập, làm như đang nhớ lại khoảng thời gian ở Ngọc Phong Trai, cười khanh khách ra tiếng: “Tuyết ca ca trước kia còn ôm Mạt nhi ngủ nga.”

Hồng đồng nhất thời có phản ứng, Hách Liên Cô Tuyết đột nhiên nâng mâu, đáy mắt xẹt qua một tia hào quang sắc bén người bên ngoài không thể nhận ra. Một khắc trầm tĩnh, lập tức lại hồi phục lạnh lùng, nhìn không ra cảm xúc.

Dạ Phi Yến bị kinh hách thiếu chút nữa hộc máu, “Ngươi mới vừa nói cái gì? Ma đầu kia ôm. . .”

Hách Liên Cô Tuyết chợt trừng mắt liếc hắn một cái, ngăn trở lời Dạ Phi Yến vừa định thốt ra.

“Được rồi, trước đưa nàng đi thu thập sạch sẽ.” Ngữ khí bình thản theo đấu bồng thuần bạch vang lên, cơ hồ không nghe ra cảm tình.

Dạ Phi Yến đương nhiên hiểu được ‘thu thập’ là có ý gì, một đại nam nhân như hắn không làm được mấy chuyện hầu hạ hài tử thay y phục tắm rửa, liền thuận tay đem Mạt nhi đưa cho Nguyệt Hồn.

Nguyệt Hồn cùng Điệp Triệt vừa ly khai đại sảnh sau lập tức nghe thấy tiếng thì thầm nói nhỏ của đám người:

“Hài tử vừa rồi được ôm ra ngoài kia không phải nữ đồng cho hỏa tế đêm nay sao?”

“Đúng a, ta nhìn rất giống, hài tử kia mấy ngày trước vừa tới thành chúng ta không phải sao? Chẳng rõ là hài tử nhà ai, trước kia chưa từng thấy qua.”

“Hiện tại có ai nguyện ý đem hài tử nhà mình làm tế phẩm, nữ hài đó không cha không mẹ, ở bên ngoài ăn xin vài ngày, nàng không làm tế phẩm còn ai vào đây?”

“Ta đối với hỏa tế không có hứng thú, chỉ hy vọng Huyết ma kia nhanh chóng rời khỏi thành chúng ta.”

“Nghe nói Huyết ma thường xuất hiện vào buổi tối, hắn vừa đến là thây ngã khắp nơi, máu tươi đầm đìa, bây giờ ai dám xuất môn ban đêm? Nếu không phải bởi Huyết ma quá mức càn rỡ, hài tử kia sẽ không lưu lạc đến nông nỗi thành tế phẩm, cầu khẩn thiên thần tiêu tai.”

“Huyết ma đúng là quái vật, chẳng những võ công cao thâm mạt trắc, hơn nữa mỗi khi hắn giết người xong sẽ cắn xé thi thể, còn uống tươi máu người. . .”

Nghe được lời này, trà trong miệng Dạ Phi Yến thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, “Vậy đó có phải người hay không, chuyện ghê tởm như thế cũng làm được!”

“Hắn vốn dĩ không phải người!” Người nọ đáp lại: “Nghe nói Huyết ma kia một đầu bạch phát, mỗi lần giết người đều mang theo mặt nạ, chẳng những không có hô hấp, chậm chí không đổ máu.”

Không hô hấp, không đổ máu, ăn thịt người, uống nhân huyết. . . Quả thực không phải người, Dạ Phi Yến thầm than.

“Đừng nhắc đến Huyết ma, ngươi chẳng lẽ không biết, hiện tại chính đạo nhân sĩ đều đang quan tâm đến an nguy của Tư Đồ minh chủ. Ngày tế thiên hôm đó, Tư Đồ minh chủ bị ám toán, thiếu minh chủ tìm khắp thiên hạ danh y đều không giải được độc trong cơ thể Tư Đồ Phách.”

“Nếu Tư Đồ Phách chết, thiên hạ nhất định sẽ đại loạn.”

“Hắc, vốn đã rối loạn, Đại Ám Hà trọng sinh, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết hai ma đầu kia trong võ lâm gây sóng gió. Nếu muốn bình ổn trừ phi bọn họ đều chết.”

“Vậy cũng chưa chắc, nghe nói ngày đó, Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết liên thủ giết Ám Hà Thiên tôn, còn ở trước mặt mọi người hôn đối phương, cảnh tượng kia thật sự là. . . Chậc chậc chậc. . .”

“Cái gì? Hai ma đầu đó. . .”

Bỗng nhiên, một tiếng tiếp một tiếng kêu thảm thiết cắt ngang qua đêm tối, nhất thời ngắt lời đám người đang sôi nổi bàn luận.

Gió thu đột nhiên trở nên âm hàn lạnh lẽo.

“Đây. . . Thanh âm này. . .” Khách nhân trong đại sảnh chợt kinh hách đứng dậy: “Là. . . Là thực nhân ma kia!”

Đám khách nhân kinh sợ vội vàng chạy trốn, cả đại sảnh ồn ào nháy mắt vắng lặng.

Lão bản cùng tiểu nhị nhanh chóng dập tắt ngọn đèn trong khách ***, sát khí âm lãnh phiêu tán theo gió, mùi máu tươi quỷ dị như đọng lại trong không khí.

Bên trong khách *** tối đen một mảnh, Lộng Nguyệt và Hách Liên Cô Tuyết một chút cũng không động, mị tử yêu hồng trở thành quang mang duy nhất trong hắc ám. Hai người lẳng lặng uống trà, giống như quang cảnh thê thảm đẫm máu ở ngoại giới đều không quan hệ đến bọn họ.

Tiếng kêu bi thảm chậm rãi tới gần, mùi máu tươi ngày càng nồng đậm.

Dạ Phi Yến đi đến bên cánh cửa sổ đóng chặt, mùi tanh sềnh sệch xông vào khoang mũi. Hắn vừa muốn mở ra song cửa, một thi thể tàn phá bỗng nhiên phá cửa sổ xông vào. Máu tươi tung tóe đầy đất, một cái đầu dữ tợn lăn đến bên chân Lộng Nguyệt.

Song cửa vỡ vụn, làn gió tanh tưởi thị huyết ùa đến phả vào mặt, một tiếng gào thét như dã thú vang vọng bên tai mỗi người. . .