Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 122: Mạt này không phải Mạt




Nam Phong Ẩn đột nhiên nâng mâu, dừng ở cặp băng đồng tà lãnh yêu mỵ của Hách Liên Cô Tuyết, phảng phất từ trong đáy mắt không chút độ ấm kia nhận ra điều gì.

Hắn xoay người nhìn về phía Lộng Nguyệt, tử mâu tà mị thoáng hiện quang mang thấu suốt.

.

Đêm âm lãnh, Toái Anh thành đã không còn bóng người, chờ đến khi tìm được một gian khách sạn khác đã là canh ba.

Một thân tê dại vẫn như trước không thối lui, Dạ Phi Yến nhìn Nam Phong Ẩn tâm thần bất định, nhẹ giọng nói, “Đem Tỏa băng châm của ngươi lấy ra cho ta.”

Vừa rồi khi cùng Huyết ma giằng co, bởi công hiệu của Tỏa băng châm mới khiến Dạ Phi Yến mất đi công lực. Mấy căn ngân châm phong tỏa nội lực của hắn vô pháp sử xuất.

Nam Phong Ẩn đầu mi nhíu chặt, tựa hồ không nghe đến lời của Dạ Phi Yến, gương mặt tràn đầy mị khí bao phủ một tầng ám trầm nghiêm túc. Bộ dáng ngàn năm khó gặp đó khiến Dạ Phi Yến không khỏi suy ngẫm vài phần.

“Trước tạm phong bế.” Nam Phong Ẩn không muốn nhiều lời, tông cửa xông ra.

.

Hoa anh đào phiêu linh rơi xuống một phiến tĩnh mịch hoang phế, từng cánh hoa vụn phất qua tử phát yêu dã, nhẹ nhàng như sương mù nhanh chóng tiêu tán.

“Ngươi yên tâm để hắn ôm hài tử kia?” Nam Phong Ẩn lười biếng dựa vào một gốc cây hoa đào, ngưng mắt nhìn yêu tà nam tử. Kỳ thực trong lòng hai người đều rõ ràng, chỉ là không nói ra mà thôi.

“Giáo chủ. . .” Nam Phong Ẩn quay đầu lại, chỉ thấy Nguyệt Hồn đứng cách đó không xa. Một thân hắc y tố trang không che được dáng người thướt tha lả lướt, dung nhan khuynh thành thối lui sát khí, mỗi cử chỉ đều lộ ra tao nhã cùng kiều mị.

Gặp bộ dáng của Nguyệt Hồn một trong ‘Đoạt mệnh song hồn’ ôn nhu dịu dàng như thế, Nam Phong Ẩn không khỏi lặng yên thở dài.

“Chuyện gì?” Ngữ khí thanh lãnh tràn đầy ngạo mạn, yêu tà nam tử không quay đầu lại, thâm tử sắc mâu quang như kiểu nguyệt ngưng sương. (kiểu nguyệt: trăng sáng)

Nguyệt Hồn nở nụ cười vạn phần quyến rũ, chậm rãi tới gần Lộng Nguyệt. Hạnh mâu mỹ lệ thoáng hiện quang mang ẩn chứa ý vị bất minh, không phải sát khí, mà là phong tao mị cốt, nhược liễu tiêu hồn chưa bao giờ có.

Hàng lông mày thanh tuấn bỗng nhiên nhíu chặt, Lộng Nguyệt dường như cảm thấy khí tức ái muội bất minh của nữ tử phía sau, đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào phong thái kiều mỹ thực cốt của Nguyệt Hồn. Phượng mâu tà mị lóe lên một tia nghi hoặc.

Nghi hoặc không chỉ riêng Lộng Nguyệt, còn có Nam Phong Ẩn đang đứng một bên.

Đây căn bản không phải tư thái Nguyệt Hồn nên có!

“Giáo chủ, Nguyệt Hồn thích ngươi đã lâu rồi. . .” Thanh âm nhu nhược không còn cung kính như ngày xưa, nghiễm nhiên là một bộ *** phụ lưu luyến chốn hồng trần. Nguyệt Hồn luôn cao ngạo lãnh diễm từ khi nào lại có bộ dáng như vậy?

Lớp lụa mỏng mềm nhẵn từ trên vai Nguyệt Hồn rơi xuống, chậm rãi lộ ra làn da mềm mại của nữ tử. Nguyệt Hồn tiến thêm một bước tiếp cận Lộng Nguyệt, phong tình trêu tức lưu chuyển nơi đáy mắt, ẩn ẩn trống rỗng không có thần thái.

“Nguyệt Hồn cô nương, ngươi có phải. . .” Nam Phong Ẩn nhìn nữ tử trước mặt hành vi có chút dị thường, trong mắt lưu chuyển thần sắc khó hiểu.

Tử mâu chợt hiện lên vẻ sắc bén xuyên thấu hết thảy, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm, “Nguyệt Hồn, thanh tỉnh một chút, đừng khiến bổn tọa động thủ.”

“Giáo chủ, thỏa mãn Nguyệt Hồn một lần được chứ?”

Thần tình mê hoặc, nhất tiếu khuynh thành.

Sát ý thanh lãnh đến nhập cốt xâm chiếm mỗi một tấc không gian, thị huyết chi khí khiến người ta hít thở không thông như một đạo hồng lưu tuôn ra ào ạt, lãnh khốc mà quyết tuyệt làm cho Nam Phong Ẩn đáy lòng chấn động.

Không biết khi nào, bàn tay Hách Liên Cô Tuyết như độc xà nháy mắt bóp chặt cổ Nguyệt Hồn, hồng mâu lãnh liệt pha lẫn dị hỏa phẫn nộ.

Bỗng nhiên, ngay khi Cô Tuyết muốn niết đoạn chiếc cổ mảnh khảnh của nữ tử, nhãn thần Nguyệt Hồn nhộn nhạo gợn sóng đỏ tươi, dung nhan kiều mỵ trong khoảnh khắc thoáng hiện thị huyết cuồng ý, thoát thai hoán cốt giống như dã thú.

Tử mâu lãnh mang chợt hiện, Lộng Nguyệt một phen chế trụ cổ tay Cô Tuyết, ngăn trở hắn chạm vào nữ tử đang xảy ra dị biến. Thừa dịp Nguyệt Hồn còn chưa phát tác, Lộng Nguyệt bổ ra một chưởng đánh về phía ngực Nguyệt Hồn. Độc chưởng âm ngoan xuyên qua da thịt, thân thể yếu đuối bị hung hăng đẩy ngã trên mặt đất.

Đây là. . .

Nhìn Nguyệt Hồn hành vi cử chỉ phá lệ quỷ dị, Nam Phong Ẩn kinh ngạc dõi theo nữ tử phảng phất bị trớ chú phụ thân, trong con ngươi tràn ngập bất khả tư nghị.

Một tiếng hét điên cuồng không thuộc về nữ tử vang lên xé rách tầng mây, Nguyệt Hồn xoay người bật dậy, sát khí hung mãnh phủ kín toàn thân, máu tươi trên ngực không ngừng tuôn ra, lại không chút nào giảm bớt cử chỉ cuồng loạn của nàng. Nụ cười âm hàn khẽ động khóe môi, ánh mắt trống rỗng, hệt như quỷ thú bị giam cầm ngàn năm đạt được cơ hội trọng sinh, tiếp tục hướng Hách Liên Cô Tuyết đánh tới.

“Mê hồn nhiếp phách!” Nam Phong Ẩn nháy mắt phản ứng, “Mau ngăn cản nàng! Nàng trúng Mê hồn nhiếp phách!”

“A ────!!” Lại một tiếng hét thảm vang vọng, Nguyệt Hồn thống khổ nâng đầu. Chỉ thấy bàn tay Lộng Nguyệt đã xâm nhập huyệt Bách Hội của Nguyệt Hồn. Thanh âm gào thét cuồng loạn từ thô hào biến thành mềm nhũn, một tầng sương mù vẩn đục quanh thân bạo phát ra, đem dã tính cùng khí tức cuồng lệ của nàng toàn bộ thôn phệ!

Dã tính thô cuồng biến mất hầu như không còn, giống như túi da bị rò khí, mất đi khống chế chống đỡ, hư nhuyễn vô lực.

Mê hồn nhiếp phách. . . Nhãn mâu băng hồng nguy hiểm nheo lại, sương hàn lạnh lẽo ngưng trệ nơi đáy mắt.

Nam Phong Ẩn vội vàng bước tới gần, bàn tay phủ lên gương mặt Nguyệt Hồn, thần sắc tràn ngập băng lãnh nghiêm túc.

“Nếu nàng thanh tỉnh, có thể một lần nữa nổi điên.”

“Tuyết ca ca. . .” Không biết khi nào, Mạt nhi trốn ở sau một gốc cây hoa đào, cái đầu tròn nhỏ dò xét thò ra, lập tức đảo về phía Nguyệt Hồn nằm trên mặt đất, thần tình kinh khủng tràn ngập khuôn mặt, “Nguyệt Hồn tỷ tỷ thế nào lại. . .”

Một mạt hỏa hồng rực rỡ phất qua mi mắt Mạt nhi, Hách Liên Cô Tuyết từ đầu đến cuối không nói với Lộng Nguyệt nửa câu. Hắn ôm lấy Mạt nhi hướng gian phòng đi tới, cất giấu phù quang thần bí quỷ dị thoáng hiện trong mắt.

Thâm tử sắc phượng mâu nhìn theo thân ảnh yêu hồng dần trở nên mơ hồ, thần sắc âm lãnh lóe ra vẻ nguy hiểm, ngữ khí không chút phập phồng vang lên: “Nhanh bắt đầu đi.”

Lúc này Nam Phong Ẩn đã thông thấu, hắn không hề kéo dài thời gian, nâng lên thân mình Nguyệt Hồn, mười căn ngân châm nháy mắt đâm vào kinh mạch yếu huyệt, lực đạo chuẩn xác bình ổn kinh lạc đang nhấp nhô luật động.

Mê hồn nhiếp phách nếu trong vòng một canh giờ không được hóa giải, Nguyệt Hồn cả đời sẽ bị thuật này khống chế.

Huyết khí bốc lên trước ngực bắt đầu nhộn nhạo, để tránh cho Nguyệt Hồn vì chịu đựng không nổi đau đớn mà thét gào, bàn tay Lộng Nguyệt chế trụ huyệt Bách Hội của nữ tử. Tử mang cùng ngân mang giao nhau lóe lên, dung nhan yêu tà tuấn dị tràn ngập hờ hững.

Tử mâu thỉnh thoảng đảo qua gian phòng đã tắt đèn, âm thầm che giấu bất an nơi đáy mắt.

“Yên tâm đi, Hách Liên cung chủ của ngươi không có việc gì.”

Lộng Nguyệt nhướn mày, “Ngươi biết?”

Nam Phong Ẩn cười vui, “Nếu đến bây giờ còn không đoán được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không xứng làm Ẩn xuyên quỷ y.”

Mày kiếm tuấn lãng lại ngưng kết, “Bây giờ là lúc nào?”

“Vừa qua canh bốn.”

Thần sắc Lộng Nguyệt nháy mắt chuyển lãnh, phá giải Mê hồn nhiếp phách cần ít nhất ba canh giờ. . .

Lại nhìn về căn phòng không một tia động tĩnh, hôn ám giống như một loại trầm mặc tĩnh mịch, phong bế màn đêm vốn không an bình.

Đáy lòng Lộng Nguyệt đột nhiên nảy lên trận trận bất an. . .

Cô Tuyết, ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn.

.

Khi tia nắng đầu tiên phủ xuống đại địa, hồng y nam tử đã ôm Mạt nhi ly khai khách ***, không làm kinh động bất luận kẻ nào, độc kỵ một ngựa phi nhanh trên đường Bắc thượng.

Lộng Nguyệt, trước hãy để ta giúp ngươi tiêu diệt mầm họa này.

Lần hành tung bí mật nhằm tra xét Đại Ám Hà này, Hách Liên Cô Tuyết không muốn khiến Lộng Nguyệt liên lụy trong đó.

U ám chi thành giống như địa quỷ quật huyệt, vẫn là hắn một người giải quyết được rồi. . .

Yêu tinh kia gạt hắn rất nhiều chuyện, Hách Liên Cô Tuyết tuy rằng không truy vấn, nhưng không có nghĩa là hắn không biết.

Tử mâu cho dù che giấu tốt đến đâu chăng nữa, chung quy chạy không thoát khỏi lực quan sát mẫn tuệ của hồng mâu.

Không cho hắn tranh đoạt Tứ linh đồ, gạt hắn sự thật Đại Ám Hà quật khởi, một mình đối phó Ám Dạ Minh, không một lời đề cập đến huyền cơ trong thánh vật, dị tượng của Mặc Lân Đồ. . .

Hách Liên Cô Tuyết dần rõ ràng, vì cái gì cặp phượng mâu thâm tử sắc kia càng lúc càng sầu lo, càng lúc càng nặng nề không thể chịu đựng. . .

Nguyên lai tất cả đều liên quan đến hắn.

Huyền cơ trong Tứ linh đồ nhất định cùng hắn có quan hệ không thể tránh khỏi, mà Đại Ám Hà, có lẽ sẽ cởi bỏ được nỗi băn khoăn trong lòng hắn.

Lộng Nguyệt của hắn, thậm chí một lời nói dối cũng keo kiệt, ngay cả một câu giải thích đều không có.

Không muốn cho hắn tham gia, không muốn để hắn gặp nguy hiểm.

Thật là một yêu tinh duy ngã độc tôn, lại cam chịu ẩn nhẫn a. . .

Hồng y nam tử cười lãnh mị, Nguyệt. . . Vì sao cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa nghĩ tới, ta Hách Liên Cô Tuyết sẽ càng không nhẫn tâm nhìn ngươi một mình gánh vác, một mình thiệp hiểm. . .

“Tuyết ca ca, chúng ta đây là muốn đi đâu?”

Con ngươi hỏa hồng vạch nên một đường cong đầy khinh miệt, tiếu ý tà lãnh gợi lên, Minh hỏa trong lòng bàn tay dần dần tàn lụi, duy chỉ thừa lại một luồng khói nhẹ lượn lờ trong mây mù.

Đã đến giờ. . .

Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mâu, nhìn nữ hài trong ngực một bộ biểu tình thiên chân vô tà, sát lãnh thị huyết cuộn trào ẩn tàng trong mắt, giọng nói không mang theo chút cảm tình vang lên, “Đến nơi ngươi nên đi.”

Mạt nhi đột nhiên mở to hai mắt, hoảng sợ kêu to, “Tuyết ca ca!”

Nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn treo bên khóe môi, giống như một đóa mạn đà la muốn nở rộ, hưng phấn thiêu đốt huyết sắc nơi đáy mắt, “Còn giả vờ sao? Hài tử vô tri. . .”

Thừa dịp nữ hài giật mình ngây người, Hách Liên Cô Tuyết một phen bóp chặt chiếc cổ nhỏ nhắn. Chưởng lực âm độc xuyên thấu ***g ngực người trong lòng, thân mình nhỏ bé của Mạt nhi tựa hồ bị xé rách, nặng nề quăng mình ngã trên mặt đất.

Cùng lúc đó, nương theo một tiếng nổ vang, vùng hoang dã chung quanh phảng phất nhận được mệnh lệnh ầm ầm sụt xuống, vực sâu không đáy hắc ám giống như triệu hoán chi cảnh mà địa ngục tà ác gọi về. Dưới bầu trời xanh hồn nhiên thiên thành, từng trận lốc xoáy màu đen phun ra nuốt vào u linh oán khí dày đặc quỷ lãnh tràn ngập vị tanh thối, bắn ra âm ngưng huyết khí muốn nuốt sống thân ảnh yêu hồng. . .

Một tay đem thân ảnh yêu hồng sắp rơi xuống U ám chi cảnh kéo vào trong ngực, Lộng Nguyệt ôm chặt Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt nhảy lên. Phong tư bất khả xâm phạm ngăn cách u ám dơ bẩn, như thiên thần hàng lâm tại một địa phương khác vững vàng đáp xuống.

Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, nhìn người đáng lẽ không nên nhanh như vậy xuất hiện ở đây, biểu tình có chút bối rối.

Thâm tử sắc phượng mâu bỗng nhiên trở nên thâm trầm, mang theo bất mãn cùng phẫn nộ, làm như muốn đem người trong lòng ngực nhấn chìm trong đó.

Lộng Nguyệt lui đi tiếu ý tà mị, đáy mắt âm lãnh lại ẩn ẩn lộ ra một tia nhu tình không dễ phát hiện, “Chọc giận ta, ngươi cảm thấy thật có ý tứ có phải không?”

Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mâu, hồng mâu không chút gợn sóng xao động, chỉ là không đành nhìn vào cặp tử mâu đang đợi hắn giải thích.

Một trận ho khan yếu ớt truyền đến, ánh mắt hai người nhất thời chuyển đến nữ hài ở một bên gần như hấp hối.

Thân hình nhỏ xinh đã khôi phục nguyên trạng, bởi vì trúng một chưởng âm độc của Hách Liên Cô Tuyết mà đánh tan nguyên hình, kinh mạch toàn bộ cấm đoạn. Lúc này, nữ hài ngã trên mặt đất đã biến ảo thành một nữ tử suy yếu không chịu nổi.

Nữ tử bỗng nhiên điên cuồng phá lên cười, mang theo vẻ khó hiểu cùng không thể tin tưởng, “Không hổ là ‘Nhân gian song ma’. . . Nhanh như vậy liền xem thấu. . .” Huyết khí cuồn cuộn, máu tươi trong miệng lại trào ra khiến lời của nàng vốn yếu ớt càng trở nên mơ hồ, “Có thể cho ta biết, các ngươi làm thế nào. . . biết được sao. . .?”

Lộng Nguyệt cười tà mị, “Mạt này, không phải Mạt.”

Hồng mâu của Hách Liên Cô Tuyết nhìn thẳng nữ tử, lập tức bổ sung, “Nếu bản cung không đoán sai, ngươi chính là đệ ngũ thần sử của Đại Ám Hà, Mị Âm!”