Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 130: Ám ẩn phù sát




Bên trong lương đình, một bạch y nam tử chắp tay mà đứng, dáng người thanh nhã như làn mây chảy xuôi giữa đồi núi, lơ đãng xẹt qua nơi trần thế.

Như cảm ứng được phía sau có người đi tới, Mộ Vân Khuynh xoay người, trên mặt vẫn một nụ cười nhẹ như gió xuân, phiêu dật xuất trần.

“Phụ thân ngươi thế nào rồi?”

Tư Đồ Không Thành mày kiếm nhíu chặt, tinh mâu lóe lên vẻ lãnh đạm, “Trong vòng một tháng, nếu không tìm ra phương pháp giải độc. . .”

Thanh âm chợt đình chỉ, tiếng gió thu cùng lá xanh sàn sạt ma sát quanh quẩn không ngớt, khí tức băng lãnh tản ra chung quanh hai người.

“Ta và ngươi đều biết kẻ hạ độc là ai. . .” Tư Đồ Không Thành gắt gao nhìn vào biểu tình bình tĩnh của bạch y nam tử, “Kết quả như vậy ngươi có vừa lòng?”

Hắc mâu đột nhiên nâng lên, chân mày Mộ Vân Khuynh nhiễm một tia ảm đạm.

“Vân Khuynh, ta với ngươi từ nhỏ đã quen biết, vậy mà đến nay ta vẫn không rõ ngươi là người thế nào?”

Vẻ mặt Tư Đồ Không Thành bỗng trở nên mờ mịt, nhãn thần sắc bén như kim châm không cách nào tổn hại đến bạch y nam tử vô dục vô cầu trước mắt.

Không có dục niệm, không có hỉ nộ ái ố, vĩnh viễn đều là vân đạm phong khinh, mỉm cười nhìn thế nhân, thậm chí ngay cả huyết ô cũng sẽ không lây dính. . . Một nam nhân như vậy, rốt cuộc che giấu sau lưng bao nhiêu bí ẩn? Ẩn tàng một trái tim không muốn người biết ra sao?

“Huyền Vũ Môn thảm diệt, Đại Ám Hà quật khởi, thánh vật bị cướp, độc khí bố trí, dị biến khi tế thiên. . . Vân Khuynh, những việc đó đến tột cùng ngươi đã tham dự bao nhiêu?”

Mộ Vân Khuynh nhìn sâu vào con ngươi đang dõi theo hắn, đôi mắt trầm tĩnh dần hiện lên vẻ u ám.

“Những chuyện đó với ngươi không thoát khỏi quan hệ!” Tư Đồ Không Thành nguyên bản không muốn thừa nhận, nhưng lúc này hắn không thể tiếp tục tự thuyết phục bản thân để che giấu chân tướng cùng sự thật.

Tư Đồ Không Thành đến gần bạch y nam tử như muốn nhìn ra một tia né tránh trong mắt hắn, “Ngươi nói cho ta Đại Ám Hà quật khởi, khi Lộng Nguyệt ở trước mặt mọi người chỉ ra trong rượu có độc, lại từ ta ra mặt giúp Lộng Nguyệt che lấp, làm cho võ lâm nhân sĩ tin tưởng chuyện này là thật, cha ta tự nhiên cũng giảm bớt đề phòng với hắn, sau đó. . .”

Đột nhiên tóm chặt vạt áo Mộ Vân Khuynh, phẫn nộ trong lòng Tư Đồ Không Thành đã lên tới tột đỉnh, “Lộng Nguyệt thần không biết quỷ không hay ám toán cha ta. . .”

Mộ Vân Khuynh nhìn cặp hắc đồng phủ kín huyết sắc, gương mặt như trước không một tia biểu tình, ngay cả một câu phản bác cũng không có.

“A a. . . Thật sự là một kế hoạch thiên y vô phùng, Vân Khuynh, ta nói có chỗ nào không đúng sao?” Ngữ khí châm chọc trở thành âm thanh duy nhất vang lên giữa hai người.

Tư Đồ Không Thành làm thiếu minh chủ của Thiên Địa Minh sao có thể không nhìn rõ? Chỉ là hắn quá mức tin tưởng tâm địa của người khác giản đơn thuần khiết, tin tưởng hảo hữu tri kỷ từ nhỏ cùng lớn lên sẽ không phản bội.

Nhưng mà, hắn sai lầm rồi. . .

Hiện tại, rốt cuộc hắn mới ngộ ra, trong thế gian này thứ không thể tin tưởng nhất chính là lòng người.

“Là ta nhìn lầm ngươi, Mộ Vân Khuynh.”

Bạch y nam tử nhẹ buông ra bàn tay nắm chặt, khóe môi giật giật nhếch lên đầy chua xót tự giễu, “Xin lỗi. . .”

Hai từ đơn giản, lại không biết có bao nhiêu trầm trọng. Hắn càng không biết nên làm thế nào đối mặt với sự thật đột nhiên bị vạch trần.

“Một câu xin lỗi sao có thể vãn hội mệnh của cha ta? Ngươi vì cái gì phải giúp Lộng Nguyệt?! Tên ma đầu người người muốn tru diệt kia, ngươi vì cái gì phải giúp hắn?!” Cho dù sự tình đã như thế, Tư Đồ Không Thành vẫn không thể chấp nhận, nhất phương chi long của bạch đạo cư nhiên có dính líu với thiên hạ đệ nhất ma giáo.

Nếu tiếp tục che giấu cũng đã không còn ý nghĩa. . .

Mộ Vân Khuynh rũ mâu, sóng mắt bình tĩnh không chút dấu vết, “Bởi vì mạng của ta thuộc về Mộ gia, trừ bỏ trung thành với Lộng Nguyệt, ta không còn lựa chọn nào khác.”

Tư Đồ Không Thành chấn động giây lát, con ngươi chậm rãi nheo lại, khóe môi bỗng nhiên gợi lên một nụ cười tróc đoán không ra ý tứ, “Vậy Mộ gia các ngươi trung thành với dạng gia tộc gì?”

Phảng phất không nghĩ tới Tư Đồ Không Thành lại nói ra những lời như vậy, Mộ Vân Khuynh chợt kinh ngạc, vẫn như trước dùng nhãn thần mơ hồ mây bay che giấu nỗi bất an, “Một ngày nào đó ngươi sẽ biết.”

Trận trận u ám xẹt qua nơi đáy lòng, những bí mật giấu diếm chưa bao giờ trở nên nặng nề như vậy. Quá nhiều những thứ chưa biết quanh quẩn trong tâm trí, quá nhiều những việc khó có thể giải quyết.

“Ngươi giúp hắn ám toán cha ta, giúp hắn hủy diệt Thiên Địa Minh, Mộ Vân Khuynh ngươi thật tốt! Ngươi làm thật tốt. . .”

Tư Đồ Không Thành bỗng nhiên cười to, ngay hôm nay, hảo hữu ngày xưa biến thành tử địch. Loại bi thương khó nói nên lời này như sóng cồn mạnh mẽ đánh tới, khiến hắn tạm thời không thể chấp nhận.

“Ta không biết nên làm thế nào với ngươi, Vân Khuynh, ta và ngươi chung quy. . . duyên phận đã hết.”

Hai tay Mộ Vân Khuynh chắp sau lưng nắm chặt thành quyền, thanh âm bình tĩnh giống như lợi kiếm sắc bén cắt đứt mười mấy năm hảo hữu giao tình. Tâm, như tro tàn.

Tại một khắc hắn nhận lấy sứ mệnh của gia tộc kia, vận mệnh cuộc đời này của hắn đã được chú định vô pháp thay đổi.

Bởi vì có nhiều lắm những việc không thể nề hà, nhiều lắm thân bất do kỷ, tiêu dao công tử làm thế nào có thể tiếp tục tiêu sái như trước?

Lời nói bình tĩnh lại không biết chứa đựng bao nhiêu phẫn nộ cùng kiên quyết, “Ta sẽ không bỏ qua cho Lộng Nguyệt và. . .”

Tư Đồ Không Thành chợt ngưng, cái tên hắn căn bản không muốn đề cập kia tựa như một thứ cấm kỵ, không muốn lưu lại trong đầu nửa điểm dấu vết.

“Thiếu minh chủ lời này là thật sao?” Thanh âm biếng nhác truyền vào lương đình, không biết từ khi nào, dưới gốc lê hoa thụ cách đó không xa xuất hiện một yêu tà nam tử đang đứng. Cánh hoa phiêu đãng chung quanh tô điểm cho suối tóc dài như tử la lan, tản ra tà khí ma dã, thần tình cuồng ngạo mà tà mị.

Tư Đồ Không Thành lạnh lùng nhìn hắn, biểu tình lãnh liệt hung hăng áp chế phẫn nộ bên trong nội tâm.

“Muốn cứu phụ thân ngươi sao?” Lộng Nguyệt khóe môi khẽ nhếch, thâm tử sắc phượng mâu lóe lên một tia tính toán.

“Điều kiện?”

Lộng Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp u đồng tràn ngập phẫn hận. Bầu không khí căng thẳng như hai kẻ đang giao tranh trong vô hình, nụ cười yêu dị thêm vài phần nguy hiểm.

“Mạng của ngươi.”

Ba từ bình tĩnh không có nửa điểm phập phồng, giống như mũi kiếm sắc nhọn đâm vào mặt hồ, ẩn dưới từng gợn sóng nhộn nhạo thản nhiên vạch qua miệng vết thương trí mạng.

Biểu tình của Mộ Vân Khuynh nhất thời tối tăm không chút ánh sáng. . .

Hắn không phải không biết Lộng Nguyệt âm hiểm tàn nhẫn ra sao. Yêu tà nam nhân này chẳng những muốn cho Tư Đồ Phách nhận hết thống khổ, ngay cả Tư Đồ Không Thành cũng đồng dạng không bỏ qua.

Đến tột cùng là đau thương vì mất đi người chí thân hay lấy mạng của mình ra đánh đổi, vô luận quyết định thế nào, đối với Tư Đồ Không Thành mà nói đều là lựa chọn gian nan dày vò bản thân không chút nghi ngờ.

Mộ Vân Khuynh nhìn yêu tà nam tử toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm trước mắt, trong lòng trầm trọng đến tột đỉnh:

Lộng Nguyệt, phàm là người từng có dính líu với Hách Liên Cô Tuyết, ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình, có phải không?

Tư Đồ Không Thành nửa điểm kinh ngạc cũng không có, nụ cười đồng dạng cao ngạo bất khuất: “Cho dù ngươi hôm nay không đến, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Nhật Nguyệt giáo chủ. . .”

“Thiếu minh chủ tính toán khiêu chiến tại hạ?”

“Ngươi diệt Huyền Vũ Môn, cướp đoạt thánh đồ, ám toán cha ta. . . Lộng Nguyệt, những sổ sách đó chúng ta sớm muộn gì cũng phải thanh toán đầy đủ!”

Lộng Nguyệt cười khẽ, “Thiếu minh chủ, người diệt Huyền Vũ Môn, đoạt đi thánh đồ hình như không phải chỉ có mình ta. . .” Ngữ khí thản nhiên tràn ngập mỉa mai cùng nụ cười lạnh lùng tà mị tàn nhẫn vạch trần vết sẹo mà Tư Đồ Không Thành không muốn nhớ lại.

Bầu không khí ngưng trệ đầy áp lực, một câu duy nhất cướp đi biểu tình lạnh nhạt của Tư Đồ Không Thành, làm cho trái tim hắn thế nào cũng vô pháp bình ổn.

Mỗi lần nhắc tới người kia, khí độ cùng trấn tĩnh của Tư Đồ Không Thành đều không cách nào tiếp tục duy trì, nồng đậm bi thống cùng mất mát không thể áp chế lướt qua đáy mắt.

Một lần bỏ qua, một lần thương tổn, quá khứ đã vô pháp vãn hồi.

Đó căn bản là một đoạn luyến ái không thuộc về hắn.

Một lần gặp gỡ sai lầm dẫn đến kết cục khiến mỗi khi nhớ lại tâm đều đau như đao cắt. Qũy đạo đã lệch đi quá xa, cho dù lòng chìm trong tiếc nuối chỉ có thể chậm rãi tìm cách giải thoát.

Hiện tại, chung quy chỉ là hai người xa lạ. . .

“Người trong tà giáo ta sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào, vô luận là ngươi hay Hách Liên Cô Tuyết đều giống nhau!”

Lộng Nguyệt tà nghễ liếc mắt, tiếu ý tà mị mang theo vẻ bất đắc dĩ, “Một khi đã như vậy, bổn tọa không thể mềm lòng lưu lại ngươi, thiếu minh chủ.”

Giao phong trong nháy mắt khơi lên hương vị huyết tinh.

“Như nhau, nếu đời này ta không giết được Lộng Nguyệt ngươi, đó mới thật sự là tiếc nuối. . .” Tư Đồ Không Thành ngẩng cao đầu, ánh mắt kiệt ngạo mà ngay thẳng tràn ngập chính khí, “Thiên hạ này nếu không có ngươi sẽ bình tĩnh đi rất nhiều.”

“Thiên hạ sẽ không bình tĩnh nhanh như vậy, thiếu minh chủ. . .”

Không ai có thể nhìn ra tâm tình giờ phút này của Tư Đồ Không Thành, dung mạo anh tuấn vẫn trấn định như trước, “Vào ngày trăng tròn, thế nào?”

Lộng Nguyệt rũ mâu mỉm cười, thần sắc có chút khó hiểu, thanh âm trầm thấp đáp lời, “Trăng tròn là thời khắc tương phùng, không thích hợp đổ máu.”

Tư Đồ Không Thành ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi. Bầu trời xanh lam không một tia tạp chất, lại ẩn giấu không rõ bao nhiêu huyết sắc phong vân.

Thân tại giang hồ, không biết có bao nhiêu ngày mai, càng không biết có bao nhiêu ngày trăng tròn để mà chờ đợi. . .

“Mười ngày sau khi trăng tròn, Nhật Nguyệt giáo chủ. . .”

Tư Đồ Không Thành xoay người rời đi, thanh phật thủ ngọc trâm nạm vàng dưới ánh mặt trời ẩn ẩn lộ ra huyết tinh, tản mát sau bóng lưng khiến cảnh sắc chung quanh phủ một tầng tiêu điều suy bại.

“Ngươi không có được Băng thiên hỏa liên đúng không?” Mộ Vân Khuynh nhìn Lộng Nguyệt vẻ mặt thần bí, trong lòng thập phần rõ ràng nguyên nhân hắn cố ý tránh đi ngày trăng tròn.

Lộng Nguyệt không trả lời.

Thanh âm đạm mạc phất qua bên tai hắn: “Nếu vào ngày đó Tư Đồ Không Thành tìm ngươi quyết đấu, người chết nhất định sẽ là ngươi.”

Mộ Vân Khuynh than nhẹ một tiếng, “Hắn đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất có thể giết ngươi.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Mộ Vân Khuynh đi đến bên người Lộng Nguyệt, gương mặt vân đạm phong khinh khó nén đau xót trong lòng, “Đừng đuổi tận giết tuyệt.”

Thâm tử sắc phượng mâu lộ ra tà khí băng hàn, ngữ thanh âm lãnh vang lên:

“Không có khả năng.”

~*~

Hương vị huyết tinh ngập tràn khắp địa quật, vô số mảnh thi thể tàn đoạn rơi vãi trên nền đá tối đen, vài vũng nước đọng lạnh lẽo bị máu tươi nhiễm đỏ. . .

Phong Trần Diệt nhìn hắc y nam nhân đang tĩnh tọa phía trên thạch thai, khóe môi gợi lên một tia cười nhạt có chút mong chờ.

Mái tóc dài màu tuyết trắng lẫn tối đen vẫn như trước âm dương rõ ràng, nửa bên dung nhan phủ kín huyết văn so với trước kia càng thêm tái nhợt.

Toàn thân không thể kìm nén mà tản ra âm khí khắp bốn phía, giống như lệ quỷ cất bước hành tẩu trên đống xương khô, thần tình dữ tợn bao phủ khí tức tử vong.

Trước mặt hắc y nam nhân là một đoàn mây mù hỏa hồng sắc, bị dị diễm yêu mị bao vây, trở thành thứ duy nhất trong địa quật có vẻ như cất chứa sinh mệnh. Không khí tràn ngập sương mù mờ ảo thỉnh thoảng lóe lên hắc mang như huyết sắc địa ngục, phảng phất hoa mạn châu sa nở rộ trong hắc ám, diễm lệ mà tuyệt vọng.

Đám dây leo đen thẫm hung tợn vây quanh sương mù hỏa hồng chậm rãi tăng trưởng, đó giống như một đầu độc xà còn sống, nhúc nhích di động cơ lưng muốn đi thôn phệ toàn bộ máu tươi, như vậy mới có thể khiến nó thỏa mãn vô tận khát vọng.

Phong Trần Diệt nhìn động tác của hắc y nam tử, tiếu ý trên khóe môi khiến người ta khó có thể nắm lấy, “Còn bao lâu?”

Máu tươi dung nhập càng kéo dài, dây leo càng trở nên bóng loáng sống động, xúc tu quay quanh giao thác hỗn loạn, chậm rãi chiếm cứ mỗi một tấc không gian bên trong hồng vụ.

“Không quá ba ngày. . .”

Thanh âm khàn khàn so với lúc trước càng thêm khó nghe, “Ha ha ha ha. . . Không quá ba ngày. . . sẽ đại công cáo thành. . . Ha ha ha. . .”

“Ngươi thật sự muốn đi lên con đường này?” Phong Trần Diệt có thể nghe ra ẩn sâu bên trong tiếng cười kia có bao nhiêu oán hận khắc cốt muốn dồn người ta vào chỗ chết.

“Cùng rơi xuống địa ngục thì thế nào?” Trên mặt hắc y nam nhân hiện lên thần sắc âm lãnh, “Đó là hắn thiếu nợ ta! Phải dùng mạng của hắn đến hoàn lại!”

Hắc y nam nhân vỗ nhẹ lên khỏa vụ khí màu hỏa hồng, giống như có thể từ trong làn sương mù yêu diễm đó hấp thu chút ấm áp an ủi tâm linh.

Hách Liên Cô Tuyết, ngươi vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta. . .

Vĩnh viễn không thể trốn thoát. . .

***