Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 131: Diệc mộng Liên Hoàng túy




“Hách Liên Cô Tuyết cắt đứt kinh mạch toàn thân của ngươi, mà Lộng Nguyệt cư nhiên đem Ám hồn chi lực đánh tan. . .” Phong Trần Diệt cười lạnh, “Thủ đoạn của hai người kia quả thực không đơn giản, làm cho đại tôn chủ thiếu chút nữa hồn phi phá thể, không được siêu sinh.”

Hắc y nam nhân mở mắt, trong khoảnh khắc, cả địa quật phảng phất tràn ngập máu tươi.

“Vẫn là Giáo vương bản lĩnh cao cường a, có thể giúp linh hồn đã thoát phá của đại tôn chủ trọng tổ. . .” (trọng tổ: lần nữa hình thành)

Đi đến phía trước khỏa mây mù hỏa hồng, cẩn thận cảm nhận lực lượng huyết tinh tà ác bên trong, tiếu ý của Phong Trần Diệt càng khiến người ta đoán không ra, “Ngươi nói rốt cuộc Giáo vương là người thế nào? Qua nhiều năm như vậy, vì sao không có một ai gặp qua chân thân của hắn?”

“Nếu ngươi đã nhìn thấy nhất định không còn mạng mà đứng ở chỗ này nói chuyện với bản tôn.”

“Ha hả. . . Đúng a, Giáo vương đích xác không thể diện kiến.” Phong Trần Diệt nhìn hắc y nam nhân vẫn đang tĩnh tọa trên thạch thai, bích mâu nheo lại, “Chẳng hay đại tôn chủ mang mặt nạ là vì sao?”

Hắc y nam nhân đột nhiên nắm chặt quyền đầu. Cương trảo thủ sáo ma sát lấp lóe đốm lửa li ti, sát khí nổi lên khó có thể khống chế. (thủ sáo: bao tay – cương trảo thủ sáo ở chương trước đã minh họa img)

Phong Trần Diệt chợt giật mình sửng sốt, nỗi oán hận tản ra ẩn chứa nồng đậm huyết khí làm cho hắn có chút run rẩy.

Trong thế gian này, rốt cuộc là một loại hận thù cường liệt đến mức nào mới có thể xâm nhập đến tận cốt tủy vô pháp xóa nhòa?

Phong Trần Diệt vẫn nhớ rõ nhiều năm về trước, nam nhân này được Tà Hoàng mang về Đại Ám Hà lúc đó nằm trong tình trạng ra sao.

Máu tươi ướt đẫm che lấp dung mạo nhìn không rõ bộ dạng, tứ chi bị đánh gãy, chỉ có thể nhận ra được phần thân trên huyết nhục mơ hồ.

Nhưng dù vậy cũng không che giấu được phong tư tuấn nghị phía sau những vết huyết ô.

Không ai biết Tà Hoàng rốt cuộc đã dùng phương pháp gì, đem người sớm đã tàn phế không chịu nổi đó cứu trị thành công. Một tháng sau, Ám Hà đại tôn chủ xuất hiện, thống lĩnh Âm Dương nhị giới.

“Ngươi muốn đối phó với Hách Liên Cô Tuyết, Lộng Nguyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Hắc y nam nhân lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, “Lộng Nguyệt hắn không thể. . . A a a. . . Lúc này đây, cho dù là Lộng Nguyệt cũng không thể làm thế nào. . .”

Khóe môi Phong Trần Diệt hiện lên một tia đùa cợt.

Bỗng nhiên, khối sương mù hỏa hồng bắt đầu bạo động. Một trận gió lạnh thổi qua, hắc sắc độc mạn điên cuồng uốn quanh, tản mát ánh huỳnh quang tà ác quỷ dị.

Độc đằng quỷ mị dây dưa, tựa hồ muốn nương nhờ máu tươi sống lại.

Hắc y nam nhân kinh sợ, bỗng nhiên cười to, “Ha ha ha. . . Chúng nó đã kìm nén không được, đây là trời giúp ta. . . Trời giúp ta a. . .”

Phong Trần Diệt bất khả tư nghị nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy hắc y nam nhân rạch ngang cổ tay, đem dòng máu màu hắc hồng dẫn lên dây leo, dung nhập tinh hoa chi khí vào bên trong. Hoa căn mỹ lệ tản mát dụ hoặc trí mạng, hấp thu lấy máu tươi tẩm bổ.

Giống như hoa yêu nhẹ nhàng bay múa, từng chút một phá tan tầng vụ khí băng hồng chung quanh, tà ác chi hỏa bùng lên lan tràn khắp địa quật.

“Dạ La. . . Dạ La của ta. . .”

Máu đỏ tươi tưới lên đám dây leo của độc hoa, tuyệt sắc mà diễm lệ.

Nụ hoa ngậm nhụy nộ phóng chậm rãi khai mở, yêu mị như huyết. Ngay tại khoảnh khắc yêu hoa hoàn toàn nở rộ, hắc y nam nhân từ trên thạch thai nhảy vọt lên không trung, một tay chém đứt hắc sắc độc mạn, đem vật tâm ái gắt gao nắm chặt trong tay.

Mất đi yêu hoa để ký túc, hắc sắc độc mạn nháy mắt không còn được chống đỡ, giống như độc xà hư nhuyễn vô lực trượt xuống. Hắc y nam nhân nhìn thành quả của mình sau năm năm, nụ cười càng thêm tà tứ cuồng dã.

“Không nghĩ tới hôm nay có thể đại công cáo thành. . .”

“Ngươi nên suy xét rõ ràng.” Phong Trần Diệt như hảo tâm nhắc nhở.

“Hắn vốn không nên tồn tại trên thế gian này!” Gương mặt tái nhợt của hắc y nam nhân bởi vì oán hận  mà trở nên vặn vẹo, “Cho dù là xuống địa ngục cũng có ta bồi hắn. . . Mà Lộng Nguyệt đừng mơ tưởng có được cơ hội này. . .”

Yêu hoa trong tay không ngừng đong đưa, tựa hồ đang khát cầu thứ gì.

“Đừng nóng vội, rất nhanh. . . Ngươi sẽ có tân chủ nhân. . .”

Tiếng cười phóng túng càn rỡ như trút được gánh nặng, hai tay hắc y nam nhân đều run lên nhè nhẹ, tâm tình cấp thiết phập phồng liên tục như muốn trùng phá da thịt thoát ra bên ngoài.

Dung nhập thân thể của chính mình, liền có thể kiềm chế vĩnh hằng!

Đến lúc đó ai cũng vô pháp ngăn cản.

Cho dù là chết, cũng muốn cùng nhau nhận hết tra tấn. . .

Bước đường cùng, Hách Liên Cô Tuyết, đây là ngươi bức ta.

Cuối cùng nắm chặt song quyền, hắc y nam nhân run rẩy chậm rãi nghiền nát đóa hoa trong lòng bàn tay, hút lấy mật dịch cam thuần.

Oán hận của ta, đau đớn của ta, bi ai của ta. . .

Hách Liên Cô Tuyết, đã đến lúc ngươi nên hoàn lại.

Phong Trần Diệt nhìn hành động tự hủy của hắc y nam nhân, rốt cuộc nở nụ cười bất đắc dĩ.

Rất lâu sau này, hắn cuối cùng đã minh bạch, nguyên lai vì yêu mà sinh hận mới chính là tình yêu tuyệt vọng nhất thế gian. . .

~*~

Khi Lộng Nguyệt trở lại tẩm điện, xuyên qua lớp sa trướng loáng thoáng ẩn hiện một mạt yêu hồng.

Hắn để yêu nghiệt này chờ hắn trong tẩm cung, không nghĩ tới mình lại bị sự vụ quấn thân chậm trễ thời gian.

Hỏa hồng trường phát xõa tung trên tháp trải lông hồ ly, lạc ấn hoa đào trên xương quai xanh rực rỡ yêu mị.

Dung nhan tuyệt mị có chút tái nhợt, nhìn qua thập phần mỏi mệt đến mức khiến yêu nghiệt say ngủ hồi lâu.

“Yêu tinh chết tiệt, ngươi cho rằng bản cung dư thừa rất nhiều thời gian có phải không?” Hách Liên Cô Tuyết ngay cả mắt cũng không mở, thanh âm khàn khàn từ cổ họng khô khốc tràn ra.

Nhìn bộ dáng uể oải của yêu mị nam tử, thần tình Lộng Nguyệt nháy mắt chuyển sang lạnh lẽo, lập tức chế trụ cổ tay Hách Liên Cô Tuyết thử thăm dò mạch đập của hắn, tử mâu chợt trở nên âm trầm, “Ngươi lại đi luyện tà công kia?”

“Đừng nói khó nghe như vậy.” Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi mở mắt, cười khẽ, “Công phu của Lộng Nguyệt ngươi so với ta càng tà!”

Vươn tay ôm lấy cổ yêu tà nam tử, nhanh nhẹn đặt hắn dưới thân, Cô Tuyết khẩn cấp ngậm lấy cánh môi Lộng Nguyệt, “Nói, ngươi đi đâu?”

Lộng Nguyệt lờ đi không đáp, “Ngươi không được tiếp tục luyện Sáng Thần Cửu Thức.”

Cô Tuyết giật mình, thập phần bất mãn nhướn mi, “Ngươi có phải quản quá nhiều chuyện rồi?”

“Số lần ngươi cãi lời ta còn nhiều hơn, Tuyết nhi của ta. . .” Lộng Nguyệt nâng lên cằm yêu mị nam tử, “Ngươi sẽ ăn đau khổ.”

Cô Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Trước mặt ngươi, ta chịu thiệt còn ít sao?”

Lộng Nguyệt tà tà nhướn mắt, khí tức ma dã từ tử mâu tản ra, một phen chế trụ thân thể Cô Tuyết, không cho hắn có cơ hội giãy dụa liền ôm ngang lấy, xoay người bước ra đại điện đi đến Liên Hoa Trì. . .

.

Hoa sen màu hỏa hồng rực rỡ diễm lệ, khói sóng mênh mang, đan vào thành một mảnh sương mù.

Hồ nước tĩnh lặng lan tỏa hương thơm nhàn nhạt, theo cơn gió phiêu tán, gợi lên gợn sóng nhộn nhạo trên mặt hồ.

Hoa sen nở rộ đắm mình trong làn nước, Lộng Nguyệt phất tay, bột phấn li ti rơi lả tả xuống nước hồ, nương theo gợn sóng nhấp nhô nhanh chóng lan tỏa khắp Liên Hoa Trì.

“Ngươi rắc loại độc gì vậy?”

Màu sắc của hoa sen giống như lưu ly trong suốt, ngay cả nước cũng dần biến thành màu hổ phách.

“Giúp ngươi khôi phục thể lực.” Lộng Nguyệt rũ mâu cười tà, “Nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội này, nếu ta thấy ngươi lại tu luyện Sáng Thần Cửu Thức, ta nhất định sẽ phế bỏ tà công của ngươi!”

Không cho Cô Tuyết kịp phản bác, tú bào hỏa hồng đã bị kéo xuống. Lộng Nguyệt ôm Hách Liên Cô Tuyết, chuyển thân bước vào Liên Hoa Trì. (tú bào: y phục thêu thủ công)

Tử sam đồng dạng bị Cô Tuyết không chút lưu tình lột bỏ, làn nước trong suốt ẩn hiện trong màn sương  lặng yên bất động bỗng dấy lên gợn sóng tràn bờ, thấm ướt vài đóa hoa sen còn đang ngậm nụ.

Thân thể xích lõa dây dưa lẫn nhau, Cô Tuyết cảm nhận ***g ngực ấm nóng phập phồng của Lộng Nguyệt. Những nụ hôn lúc xa lúc gần phủ xuống dày đặc, bầu không khí trở nên nóng rực như muốn hâm nóng nước hồ mát rượi.

Tử phát hồng phát xõa tung tản ra trong làn nước, Cô Tuyết rõ ràng cảm thụ được xúc cảm ôn nhuận theo mỗi tấc da thịt cùng tiếp xúc, phảng phất cả thân thể đều say trong vòng ôm ấm áp ấy.

Cô Tuyết khẽ vén lên lọn tóc đẫm nước trên trán Lộng Nguyệt, hôn nhẹ cặp tử mâu thâm thúy như màn  đêm, cánh tay siết chặt đem thân thể hai người càng thêm thiếp hợp.

“Nguyệt, ngươi nói chúng ta có thể hay không trường tồn mãi mãi, có thể hay không thệ tử tương tùy?” (thệ tử tương tùy: sống chết có nhau, dịch ra nghe sến súa nên thôi = =)

Nhìn biểu tình Hách Liên Cô Tuyết thập phần chuyên chú, Lộng Nguyệt tà mị bật cười, hắn ôm sát thắt lưng của người trong lòng, “Ta không biết. . .”

Vẻ mặt Cô Tuyết có chút mất mát.

Lộng Nguyệt luồn tay qua sau cổ Cô Tuyết, hôn lên gương mặt yêu mị của hắn, thanh âm truyền vào tai như muốn khiến lòng người say, “Ta chỉ biết trừ ngươi ra, ta không có gì cả.”

Cô Tuyết ôm chặt cổ Lộng Nguyệt, hai cánh môi lại thiếp hợp, đem nóng bỏng trong tâm dung nhập vào nụ hôn triền miên phệ cốt.

Tiếu ý yêu mị hiện lên trong hồng mâu, mang theo vẻ tinh thuần như trẻ con, “Thật muốn giam cầm yêu tinh ngươi cả đời. . .”

Cô Tuyết gắt gao ôm lấy cổ yêu tà nam tử, làm cho hắn cảm giác được trái tim mình đang nhảy lên, “Chỉ thuộc về Hách Liên Cô Tuyết ta, bất luận kẻ nào cũng không có cơ hội tranh đoạt với ta, vĩnh viễn thuộc về một mình ta.”

Lộng Nguyệt chăm chú nhìn hồng mâu sóng mắt nhộn nhạo, nhẹ nhàng cười, mang theo một tia sủng nịch, “Tuyết bảo bối của ta, chúng ta sớm đã giam cầm lẫn nhau.”

Thần sắc Cô Tuyết bỗng nhiên trở nên ảm đạm, sóng nhiệt biến dần thành rét lạnh, biểu tình nhàn nhạt cô đơn dường như sợ hãi mất đi.

“Làm sao vậy?” Lộng Nguyệt nâng lên cằm Cô Tuyết, nhìn vào hồng mâu nhuốm vẻ ưu thương.

“Vừa rồi ta gặp một giấc mộng kỳ quái.” Cô Tuyết bỗng nhiên ôm chặt thân thể Lộng Nguyệt, tâm tình khẩn trương phảng phất người trước mặt ngay sau đó sẽ cách hắn mà đi.

“Chỉ là mộng mà thôi. . .”

“Một Liên, một Hoàng. . .” Cô Tuyết nháy mắt ngắt lời Lộng Nguyệt, hồng mâu ngày càng kích động, “Chúng nó nguyên bản vẫn dây dưa cùng một chỗ không thể phân cách, cũng như chúng ta.” (Liên: hoa sen, Hoàng: phượng hoàng)

Vẻ mặt Lộng Nguyệt chợt lạnh lẽo thấu xương.

“Nhưng Hoàng lại vùng thoát khỏi cánh hoa sen, để lại huyết lệ, một mình thiêu đốt trong máu và lửa, đôi cánh bị bẻ gãy, sau đó. . .”

“Đó là mộng! Không phải sự thật! Đừng nhớ lại nữa, ta không cho phép ngươi nghĩ về nó!”

Cánh môi Cô Tuyết trong khoảnh khắc bị chặn lại, Lộng Nguyệt chế trụ gương mặt người trong lòng, gắt gao hôn hắn, thậm chí như muốn cướp đoạt hô hấp của Cô Tuyết, lực đạo điên cuồng không cho hắn kháng cự.

Cô Tuyết bị cơn giận bất thình lình cùng nụ hôn sâu làm cho bối rối, nhưng vẫn phối hợp cùng đầu lưỡi đang dây dưa hoàn mỹ đáp trả.

Đây không phải sự thật, Cô Tuyết. . . Vĩnh viễn không có khả năng trở thành sự thật. . . Vĩnh viễn sẽ không trở thành sự thật!

Lộng Nguyệt ôm chặt thân thể Cô Tuyết, giống như muốn siết chết hắn. Tử mâu ẩn ẩn hiển lộ bi thương bị khói sóng mờ mịt che giấu, không biết là sương hay là lệ.

“Yêu tinh chết tiệt. . .” Một tiếng mắng phá vỡ sự yên lặng, lộ ra vẻ mỏi mệt lẫn mê man, “Không phải nói là khôi phục thể lực sao? Vì cái gì ta cảm thấy ngày càng. . .”

Tầm nhìn trong hồng mâu dần trở nên mơ hồ, Lộng Nguyệt ngả đầu Cô Tuyết chôn trên hõm vai, trấn an hắn đi vào giấc ngủ.

Nếu thời gian có thể đọng lại, Lộng Nguyệt tình nguyện nhìn thấy hắn vĩnh viễn ngủ say trong lòng ngực của mình cũng không muốn để hắn đối mặt với vận mệnh tàn nhẫn.

Vỗ nhẹ lên gương mặt yêu mị của người đang say ngủ, Lộng Nguyệt hơi rũ mâu, cúi đầu hôn lên mi tâm Cô Tuyết.

Nụ hôn phảng phất một giấc mộng đẹp, mang theo lưu luyến không nỡ, một chút nhàn nhạt u buồn cùng yêu thương sâu sắc.

Hai cỗ thân thể yêu dã trong Liên Hoa Trì như hoa tinh linh, thánh khiết mà thuần túy. Gió mát thổi tung cánh hoa anh đào, rơi rụng trên suối tóc dài trôi nổi trong làn nước, giống như lưu lại điểm điểm thanh lệ, vũ hóa thành ngân.

.

Mộng cảnh như thủy triều ào ạt kéo tới. . .

Khói mù tràn ngập, ánh lửa đỏ rực thiêu đốt thiên không, quyết tuyệt hủy diệt thiên địa, thôn phệ cả thế gian.

Thanh âm ồn ào lặp đi lặp lại một câu: yêu nghiệt diệt thế, Liên Hoàng muốn dùng máu của ngươi trọn đời bất tử. . .

Phượng Hoàng giãy dụa trong liệt hỏa, lưu lại từng giọt nước mắt sầu bi trên đỉnh núi không người.

Đôi cánh gãy bị lửa thiêu đốt, máu từ trái tim ứa ra nhỏ giọt cùng nước mắt dung hợp, rơi xuống trên cánh hoa sen tàn bại, nhanh chóng bị hỏa diễm thôn phệ. . .

Một trận tê minh bi thương phá không vang vọng, hòa cùng ngọn lửa hủy diệt cả đỉnh núi. . .

***