Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 136: Kinh bí dự ngôn




Hách Liên Cô Tuyết xuyên qua địa đạo âm trầm đến tòa cung lâu bao phủ trong màn sương ẩm ướt, đây là địa phương được xưng danh ‘Hàn Thiên địa ngục’, nơi khủng bố nhất của Ngạo Thần Cung.

Tú bào hỏa hồng trở thành quang huy yêu dã duy nhất trong Hàn Thiên Lâu. Tầng tầng lưới sắt mở ra, theo đó, từng tiếng rền rĩ thê lương vang lên trong đêm tối tịch mịch, những đốm lửa mỏng manh bốc cháy in thành từng vệt bóng mờ trên vách tường tựa như vong linh phiêu đãng.

“Ở ngoài canh chừng.” Hách Liên Cô Tuyết phân phó,  sau đó chuyển động cơ quan cửa đá rồi dung nhập vào hắc ám.

Đây là một địa lao bị phong tỏa bốn phía, tiếng nước chảy tí tách trở thành âm phù duy nhất vang lên làm bạn với một nam nhân bị giam cầm trong bóng tối ròng rã suốt năm năm.

Nam nhân đầy đầu tóc bạc tựa vào  vách đá, mái tóc dài rối tung che kín gương mặt tang thương chằng chịt nếp nhăn. Kinh mạch bị đánh gãy khiến hắn không thể di chuyển thân thể cứng nhắc, nhãn thần trống rỗng gắt gao nhìn chằm chằm vào mớ cỏ dại ô bẩn.

Hách Liên Cô Tuyết đến gần nam nhân đang ngồi trong đám cỏ, hồng mâu băng lãnh như Thiên Sơn hàn tuyết.

“Là. . . Thiếu cung chủ đến đây sao?”

Thanh âm khàn khàn khiến Hách Liên Cô Tuyết phút chốc chấn kinh. Đôi mắt không có nửa điểm ánh sáng bình tĩnh vô ba, tựa hồ sớm đã biết trước mọi chuyện bỗng nhiên hiện lên thần sắc bi thương đau lòng.

“Bắc Thần Mặc.”

“A a. . . Thiếu cung chủ còn nhớ rõ tên của lão phu.” Đôi mắt xám trắng vẫn như trước, thê lương đầy chết chóc, nhưng đáy mắt lại lộ ra tiếu ý nhàn nhạt tự giễu.

“Ngươi là bộ hạ mà Hách Liên Thiên khi còn sống tín nhiệm nhất, đồng thời cũng là người duy nhất năm năm trước không bị bản cung giết chết.” Nhãn mâu băng hồng thoáng hiện quang mang âm lãnh.

Năm năm trước, Ngạo Thần Cung trong một đêm tẩm đầy huyết quang, Hách Liên Cô Tuyết tự tay móc  trái tim của Hách Liên Thiên. Cơn phẫn nộ cùng cừu hận quyết tuyệt ngày đó làm cho Bắc Thần Mặc trọn đời cũng không quên.

Thiếu cung chủ mười tám tuổi đi lên cung chủ vị của Ngạo Thần Cung, từ đó về sau bắt đầu điên cuồng thị huyết giết chóc. Ngạo Thần Cung nguyên bản không hề có địa vị sau một đêm trở thành võ lâm ma thủ, máu nhiễm đỏ một nửa thiên hạ.

“Hôm nay thiếu cung chủ tới đây chính là vì vạch trần nghi ngờ trong lòng?”

Hách Liên Cô Tuyết cả kinh, chẳng lẽ Bắc Thần Mặc biết trước mình sẽ đến nơi này?

“Xem ra lão cung chủ nói không sai.” Bắc Thần Mặc cười gượng hai tiếng, “Mệnh kiếp của thiếu cung chủ chung quy vẫn chạy không thoát.”

Đôi mắt băng hồng nheo lại, tình tự nơi đáy mắt càng thêm âm lãnh.

“Lão gia hỏa kia còn nói với ngươi những gì?”

Bắc Thần Mặc hơi ngẩng đầu, kéo theo xiềng xích nơi cổ, phát ra từng tiếng vang thanh thúy, “Thiếu cung chủ nhất định là đã yêu người có Liên Hoàng đồ đằng.”

Hách Liên Cô Tuyết trầm mặc không nói.

“Xem ra lão phu hẳn là đoán đúng, nếu không thiếu cung chủ cũng sẽ không rảnh rỗi mà tới đây.”

“Có liên quan đến chú ngôn ‘Yêu thế Liên Hoàng’, ngươi biết bao nhiêu?”

Thần sắc Bắc Thần Mặc tối sầm lại, hắn nhìn không rõ biểu tình lúc này của Hách Liên Cô Tuyết, nhưng ngữ khí băng lãnh không có cảm tình vang lên bên tai khiến hắn cảm thấy một trận hỗn loạn.

“Một Liên, một Hoàng. . .” Bắc Thần Mặc hít vào một hơi thật sâu, “Cô tinh Hoàng huyết, Nghiệt hỏa Hồng Liên, đây đều là thiên kiếp chú định. Nếu Yêu thế Liên Hoàng có thể phục sinh, cần phải hao hết toàn bộ sinh mệnh lực của Cô Hoàng.”

Dự cảm bất an cùng kinh hoảng nảy lên từ đáy lòng, hô hấp của Hách Liên Cô Tuyết có chút phát run.

“Hoàng tinh vẫn lạc, đó là vì thiêu đốt ám tinh tội ác . Vĩnh sinh chi chủ dựng dục Hồng Liên chi hỏa, lật đổ sinh linh chúng sinh, cải biến thiên hạ càn khôn. Đây là linh hồn thần chú trăm ngàn năm qua không thể thay đổi, tứ linh hội tụ hướng về Cô Hoàng linh huyết, mở ra Bất tử chi môn. . .”

Hai tay Hách Liên Cô Tuyết không ngừng run rẩy.

Hắn rốt cuộc đã hiểu những lời cuồng ngạo của Tà Hoàng tại Đế La Cung có ý nghĩa thế nào.

Nguyên lai Cô tinh Hoàng huyết là vì kéo dài sinh mệnh lực cho Nghiệt hỏa Hồng Liên nở rộ, lại cũng vì thế mà tiêu hao sinh mệnh của chính mình. . .

Huyết sát cô tinh. . . Cô tinh Hoàng huyết. . .

Thật là một trò khôi hài nhất thế gian này.

Đã sớm mơ hồ biết trước một chút nguyên do tàn khốc, lại không dám truy tìm đến cùng.

Lông mi rũ xuống, che khuất nhãn mâu thâm hồng nhiễm đầy thê lương, mục quang mờ mịt bất định ẩn ẩn niềm bi thống trong suốt.

Không cảm nhận được khí tức của người trước mặt, giọng nói của Bắc Thần Mặc trở nên nặng nề như dồn ép ngàn cân cự thiết, “Liên Hoàng đồ đằng được phong ấn sau lưng, nếu đã xuất thế, vậy chứng minh. . .”

Thanh âm Hách Liên Cô Tuyết mang theo một tia run rẩy, “Chứng minh Cô Hoàng đã yêu Hồng Liên bên trong nghiệt hỏa, mệnh kiếp đã không thể nghịch chuyển.”

Thần sắc Bắc Thần Mặc tràn đầy lo lắng nhìn hắn, nỗi đau lòng tản ra, dung nhập vào bóng đêm, cơ hồ khiến cho đôi mắt trống rỗng của hắn đau đớn nhức nhối. Hắn đã từng hi vọng bản thân chết già tại Hàn Thiên Lâu tối tăm u ám này biết bao nhiêu.  Vì khi hắn chết, hắn có thể vĩnh viễn bảo hộ bí mật này, mà thiếu cung chủ của hắn cũng vĩnh viễn không phải chịu đựng mệnh kiếp buông xuống.

Nhưng năm năm, khoảng thời gian đó giống như nước chảy vội vàng trôi qua. Trong những năm cuối đời, Bắc Thần Mặc lại phải chứng kiến sự thật tối tàn nhẫn trên thế gian.

Thiếu cung chủ đến hỏi hắn, như vậy báo hiệu vở kịch vận mệnh mà hắn không hi vọng chứng kiến đã chính thức kéo màn.

Liên và Hoàng trọn đời dây dưa, lại không cách nào thoát khỏi thiên mệnh nguyền rủa. Nếu đã sớm chú định yêu nhau, vì sao chỉ có được kết cục không thể gần nhau?

.

Giá treo nến lóe lên điểm điểm hỏa hoa, nở rộ ánh lửa bi thương.

Thân mình Hách Liên Cô Tuyết khẽ run lên nhè nhẹ.

Kể từ thời điểm đồ đằng yêu dị kia tản ra quang mang kỳ dị, hắn đã nảy sinh dự cảm mơ hồ.

Sương lạnh buốt giá chợt phong bế trái tim, có một câu hắn vẫn muốn hỏi, rồi lại sợ chân tướng sẽ vạch ra thêm một vết nứt trong lòng.

“Người có được Liên Hoàng đồ đằng rốt cuộc mang thân phận gì?”

Cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp toàn thân Hách Liên Cô Tuyết, dòng máu lưu chuyển chưa đến một khắc đồng hồ đã ngưng kết thành sương.

Bắc Thần Mặc chợt có cảm giác ánh mắt bi ai kia đâm vào da thịt hắn đau nhói, “Thiếu cung chủ muốn biết?”

Lồng ngực Hách Liên Cô Tuyết đột ngột nảy lên một trận kích động từ trước đến nay chưa bao giờ có.

“Năm đó trên đỉnh Tử Cấm Phong, huyết nhiễm hồng vân, thị sát Thương Thiên, thiên địa huyền biến, hai đại Thần Khí xuất thế, phong vân hỗn loạn trọn bảy ngày bảy đêm. . .”

Hách Liên Cô Tuyết chợt hoảng hốt, thần sắc cấp bách, “Hách Liên Thiên cùng Nam Cung Liệt không phải đang quyết đấu sao?”

“Đúng vậy!” Đôi mắt trống rỗng của Bắc Thần Mặc phóng ra một tia oán hận, “Lúc đó bọn họ đang thay đổi quỹ tích tinh tú!”

Hách Liên Cô Tuyết đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

“Họ muốn dung hợp tinh tượng của hai hài tử còn chưa xuất thế để phục sinh Yêu thế Liên Hoàng, cùng chưởng quản thiên hạ càn khôn. Nhưng tại thời điểm tinh tượng hợp nhất lại không biết bị kẻ nào phá rối, tinh tượng của một trong hai hài tử bị ngắt đoạn vỡ vụn vào đúng lúc trăng tròn, quỹ đạo lệch hướng, số mệnh cũng không thể nghịch chuyển!”

Tinh tượng vỡ tan vào đêm trăng tròn. . .

Một lần nữa tâm trí trở nên hỗn loạn như mây khói.

Đôi tà mâu thâm tử sắc phát ra mục quang ôn nhu dịu dàng.

“Không chỉ vậy, vận mệnh của một hài tử khác không ngờ lại rơi vào đỉnh cung của Huyết Sát Tinh, từ đó nhận được mệnh số một đời Huyết sát cô tinh. . .”

Bắc Thần Mặc nheo đôi mắt lại, giống như nhìn thấu buồn vui ly biệt trong chốn hồng trần, lạnh nhạt nói, “Thiên mệnh chú định, tinh tượng của hai hài tử không thể khế hợp, cũng có nghĩa cho dù bọn họ vốn yêu nhau, chung quy sẽ rơi vào nỗi tiếc nuối bởi không được gần nhau.”

“Hồng Liên cùng Cô Hoàng yêu nhau. . .” Hách Liên Cô Tuyết khẽ nhắm hai mắt, âm thanh vọng lại tràn ngập sâu trong đáy lòng hồi lâu vẫn không tiêu tan.

“Huyết sát cô tinh cả đời nhất định độc hành trong tội ác giết chóc khắp mọi nơi, bởi vậy cũng có mệnh kiếp, ‘Cô tinh Hoàng huyết vì Liên mà vẫn lạc’. . .”

Bắc Thần Mặc nói tiếp, “Năm đó lão cung chủ và Nam Cung Liệt bày ra ước định, vô luận thế nào cũng phải ngăn cản hai hài tử có quỹ tích của tinh tượng lệch hướng yêu nhau. Nếu không, chắc chắn sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục! Cho dù Yêu thế Liên Hoàng có thể phục sinh, chung quy sẽ không thoát khỏi bi kịch bị thiên mệnh trừng phạt!”

“Đừng nói nữa. . .” Hách Liên Cô Tuyết cắn chặt bờ môi rướm máu, ***g ngực đau đớn khiến hắn hít thở không thông. Quang mang trong hồng mâu lạnh lẽo lay động, giống như lưu ly vỡ nát, bàng hoàng vô thố.

“Thiếu cung chủ. . .”

Bắc Thần Mặc bỗng nhiên muốn đứng lên, lại ngã nhào trên mặt đất. Hắn liều mạng khua xiềng xích giãy dụa, chậm rãi hướng mạt băng hồng yêu dã lết tới.

“Thiếu cung chủ, ngươi nhất định phải tha thứ cho lão cung chủ, hắn là bất đắc dĩ mới phải làm ra loại chuyện đó với ngươi, thiếu cung chủ. . .”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Hỏa quang phẫn nộ ngưng tràn trong đáy mắt, chưởng phong lãnh liệt xuyên thấu bờ ngực Bắc Thần Mặc, đóa đóa huyết hoa phun ra đầy đất. . .

Bắc Thần Mặc ngã quỵ, máu tươi tràn ra như suối, đôi mắt trống rỗng đọng lại lệ nóng bi thương, tựa hồ than thở những bất hòa si oán khó giải nơi trần thế. Tính mạng của hắn rốt cuộc không chống đỡ nổi gánh nặng đè ép trọn một đời mà đi tới điểm cuối dần tắt lụi.

Hách Liên Cô Tuyết chậm rãi đẩy mở cánh cửa đá của mật thất, toàn thân trống rỗng giống như sinh khí bị hút ra sạch sẽ, không một chút dư thừa. Gió thu lạnh lẽo phất qua thân thể, lòng lại tê tái không cảm thụ được cơn rét lạnh.

Cảnh chiều tàn đầy thê lương, cành lá khẽ lay động trong làn gió yếu ớt. Gió hiu quạnh thổi khô đôi mắt băng hồng, ngay cả khói lửa nhân gian còn sót lại cũng bị thổi tan không lưu được nửa phần dấu vết.

Hảo cho một ‘Cô tinh Hoàng huyết vì Liên mà vẫn lạc’. . .

Hách Liên Cô Tuyết thản nhiên nhếch môi, nụ cười mơ hồ mang theo sự trào phúng đối với vận mệnh.

Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao nỗi ưu thương trong cặp tử mâu kia lại thâm trầm như thế, vì sao mỗi lần hắn nhìn đến ánh mắt đó lại dấy lên một trận xúc động cùng đau lòng, nguyên lai trong tử mâu sâu thẳm đã lắng đọng chồng chất bao nhiêu bất lực. . .

“Cung chủ.” Một thanh âm cung kính bối rối đột nhiên vang lên.

“Chuyện gì?”

“Nhật Nguyệt Giáo đang tấn công Thiên Địa Minh, bát đại môn phái liên hợp,  phần đông võ lâm nhân sĩ ra sức phản kích. Lúc này Thiên Địa Minh sớm đã nơi nơi chém giết máu tưới đầy đất, nhưng chung quy lại không thấy thân ảnh của Nhật Nguyệt Giáo chủ và thiếu minh chủ.”

“Không phải nói là ngày mai sao?!” Hách Liên Cô Tuyết phẫn nộ gần như điên cuồng hét lớn một tiếng.

Yêu tinh chết tiệt, cư nhiên dám lừa hắn!

“Báo cho Tứ đại tòa sử, khiến bọn họ dẫn người nhanh chóng đuổi tới Thiên Địa Minh, chỉ cần không phải là người của Nhật Nguyệt Giáo, hết thảy giết không tha!”

Hách Liên Cô Tuyết phi thân rời đi, hồng bào yêu diễm cùng hồng vân đầy trời dung thành một thể, tản ra khí tức ma diễm mà tà ác.

.

Tiếng gió rít gào vang tận trời cao, vầng sáng chói mắt xuyên phá màn mây đỏ rực, chiếu sáng cuối chân trời.

Thi thể khắp nơi, máu tươi thấm đầy thánh địa của võ lâm. Tiếng chém giết bi thảm thê tuyệt tràn ngập dưới bầu trời bị huyết quang nhiễm đỏ. Trận giết chóc khiến người người bi phẫn cứ thế diễn ra dưới sự chứng kiến của thiên địa. Từng vệt đỏ thẫm chồng chất tưới khắp đại địa vô cùng thảm liệt, mùi máu tanh nồng đậm xông lên đến tận trời, khiến người ta trầm luân vào đêm tối tuyệt vọng, vĩnh viễn không có tận cùng.

Chân trời truyền đến tiếng hò hét nặng nề mà thê lương, một tòa lầu các cùng tường thành sụp đổ làm dấy lên vô số bụi bặm, theo gió vỡ tan, hủy diệt triệt để.

Trên bức tường thành ngoằn ngoèo, một mạt tử ảnh tuấn mỹ như mộng ảo đứng lặng hồi lâu.

Tử phát yêu dã ở trong gió có chút tán loạn, thâm tử sắc phượng mâu chứa đựng quang mang khiến người ta khó đoán, khóe miệng gợi lên một tia tiếu ngân tà mị. Đào hoa tung bay đầy trời phất qua y bào một màu tuyết bạch thần thánh, tựa tinh linh điên cuồng gào thét không muốn rời đi nam nhân giống như mỹ thần chấp chưởng thiên địa này.

Tiếu ý tà khí ma dã tựa hồ có thể đem đám người đang mải mê giết chóc nháy mắt hóa thành xương khô, yêu tà nam tử lẳng lặng nhìn nam nhân anh tuấn đứng ở phía đối diện, mười đầu móng tay dài mảnh lóe lên yêu mang tím sẫm.

Vô Ngã kiếm lãnh liệt sinh hàn, Tư Đồ Không Thành cũng đồng dạng trầm mặc không nói. Gió lạnh xuyên qua mái tóc đen nhánh, sát khí tản ra cuồn cuộn như sóng triều.

“Hôm nay thiếu minh chủ phái ra nhiều người như vậy chống chọi với Nhật Nguyệt Giáo ta, thật không rõ sẽ có bao nhiêu kẻ vô tội uổng mạng. . .” Lộng Nguyệt nở nụ cười phá lệ tà mị, ý vị châm chọc mười phần.

Tư Đồ Không Thành lạnh lùng nói, “Lộng Nguyệt, ngươi nghiệp chướng nặng nề, không biết đã tàn sát bao nhiêu người vô tội, hôm nay cũng là lúc ngươi nên vì hành vi của mình mà trả nợ máu!”

Thâm tử sắc phượng mâu nheo lại, sắc mặt Lộng Nguyệt có chút âm trầm, độc quang trên móng tay thêm vài phần ám lãnh, “Hôm nay ngươi đừng mơ tưởng sống sót mà rời đi nơi này, Tư Đồ Không Thành.”

“Lời đó phải là ta nói mới đúng.” Mày kiếm của Tư Đồ Không Thành nhíu chặt, “Võ lâm không thể lưu lại một kẻ tai họa như ngươi!”

Tầm mắt đảo qua chân trời tràn ngập hồng quang, đáy mắt Lộng Nguyệt hiện lên một tia quang mang huyết sắc, “Vậy ngươi hãy bồi táng cùng với Thiên Địa Minh luôn đi!”

Gió lạnh thổi qua, hai người bỗng nhiên nhảy lên không trung. Tử phát yêu dã cùng hắc phát như mực ở trong gió cuồng loạn phiêu động. Sát khí nổi lên bốn phía, lan tỏa phía trên tường thành lúc này đã mây khói rậm rạp. . .