Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 144: Lựa chọn




Sau cơn mưa, hoa đào được gột rửa lộ ra quang sắc sáng bóng càng thêm mê người, từng cánh hoa mảnh mai lẻ loi theo gió bay xuống.

Trong gian phòng thanh lãnh, một ngọc diện thiếu niên dựa lưng trên thạch trụ, gương mặt vốn ẩn ẩn mị khí đã không còn tiếu ý bất cần như xưa. Hắn lẳng lặng nhìn yêu tà nam tử, song mâu nhuốm vài phần ảm đạm.

“Ta đầu hàng, loại kỳ độc này thật sự là lần đầu tiên ta gặp phải.” Nam Phong Ẩn nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí vô lực.

Thâm tử sắc phượng mâu hơi khép lại, dung nhan yêu dị phiếm vẻ tái nhợt.

Nhìn thấy trên bạch bào thánh tuyết nhiễm vài vệt đỏ sẫm, Nam Phong Ẩn khẽ thở dài. Hắn đến trước mặt Lộng Nguyệt, lấy ra dược bình trong ngực đặt lên mặt bàn bằng gỗ đàn hương, “Nếu thân thể ngươi cũng không khỏe, sao có thể chiếu cố Hách Liên cung chủ?”

Lộng Nguyệt không trả lời, đầu mi yêu dã lạnh lùng trầm tĩnh, tựa như hồ tiên rời xa trần thế, tự chìm đắm trong thế giới của riêng hắn.

Nam Phong Ẩn dõi mắt hướng về dãy núi xanh bát ngát nơi phương xa, thản nhiên nói, “Thiên Địa Minh đã bị hủy diệt, Tư Đồ Không Thành không rõ tung tích. Bạch đạo nhân sĩ hiện tại như rắn mất đầu, phân liệt thành nhiều phe phái, sĩ khí suy sút. Hiện tại có thể xưng bá võ lâm chỉ Nhật Nguyệt Giáo, Ngạo Thần Cung, còn có. . .” Ngọc diện thiếu niên ngưng một chút, thanh âm mờ ảo bất định, “Đại Ám Hà.”

Nam Phong Ẩn xoay người, nhìn yêu tà nam tử không có nửa điểm phản ứng, mục quang lấp lóe, “Lúc này mọi người đều cho rằng ngươi cùng Hách Liên cung chủ hủy đi Thiên Địa Minh, võ lâm chính đạo sẽ không bỏ qua cơ hội báo thù, trong lòng ngươi hẳn là đã sớm hiểu rõ.”

“Ta biết.” Thanh âm mềm nhẹ tràn ra từ hai phiến môi mỏng, tử mâu tà mị sâu thẳm như biển mây.

“Ngươi biết?” Nam Phong Ẩn có chút tức giận, “Kẻ giết Sở Vân Sương, tạc hủy Thiên Địa Minh rõ ràng là người của Đại Ám Hà Cung! Hai ngươi trong lòng đều minh bạch, vì sao không giải thích?”

“Không cần thiết!”

“Cái gì gọi là không cần thiết?!” Nam Phong Ẩn càng thêm phẫn nộ, hắn đi đến trước mặt Lộng Nguyệt, thần tình buồn bực bất cam, “Võ lâm hiện tại đã loạn thành một đoàn, mỗi ngày giết chóc không ngừng. Người của Đại Ám Hà Cung lấy danh nghĩa của ngươi và Hách Liên Cô Tuyết gây bao sóng gió trong chốn giang hồ, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không để ý?”

Lộng Nguyệt đứng dậy, khóe môi gợi lên một mạt tiếu ý tà mị, tử mâu thâm thúy u tĩnh, “Thì sao? Ẩn xuyên quỷ y ngươi dường như nóng lòng còn hơn cả ta?”

Nam Phong Ẩn vừa muốn mở miệng phản bác, nhưng vẫn ngạnh sinh nuốt trở về, lập tức châm chọc khiêu khích nói, “Đúng a, dù sao hai tên yêu nghiệt các ngươi làm nhiều việc ác, hiện tại người ta tìm không ra hung thủ đều muốn đem tội lỗi đổ lên đầu các ngươi. Đợi đến lúc mọi người tìm tới tận cửa báo cừu, ta xem hai ngươi làm thế nào!”

Lộng Nguyệt đạm mạc cười khẽ, thần tình căn bản không có nửa điểm xúc động, “Ta không quan tâm.”

Thân ảnh yêu tử giống như mây mù theo gió phiêu tán, lướt qua trước mặt ngọc diện thiếu niên, lưu lại hương sen mơ hồ.

“Nam Cung Lộng Nguyệt!” Nam Phong Ẩn gọi hắn, muốn giữ lại mạt tử ảnh cô thương sắp sửa đi xa, “Ta chỉ là không muốn chứng kiến bộ dáng Thánh thủ độc tiên ngươi như vậy.”

Cước bộ của yêu tà nam tử chốc lát thoáng ngừng, tử phát tản ra ở trong gió lưu luyến, che giấu biểu tình lúc này của hắn.

“Nếu ngươi hận Ám Hà Thiên tôn, vì sao không đi giết hắn?” Nam Phong Ẩn lộ ra thần sắc khó hiểu, “Nếu như ngươi muốn đoạt lấy giải dược Huyết dạ yêu la, không phải chỉ cần giết Ám Dạ Minh là có thể chiếm được hay sao!”

“Ngươi cho rằng ta không muốn giết hắn?!” Lộng Nguyệt đột nhiên xoay người, gần như điên cuồng rống lớn, thâm tử phượng mâu dấy lên thị huyết tinh hồng. Phẫn nộ cực hạn tác động đến thương thế trên người làm cho dung nhan yêu dị thêm vài phần tái nhợt.

Nam Phong Ẩn ngưng mắt nhìn Lộng Nguyệt, bỗng chốc minh bạch, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, “Chẳng lẽ Hách Liên Cô Tuyết và Ám Dạ Minh khiên chế lẫn nhau?”

Yêu quang mặc tử tản mát dị mang âm độc, Lộng Nguyệt khẽ nhắm hai mắt, như thể không muốn nhớ lại sự đã qua.

Tâm của Nam Phong Ẩn ngày càng lạnh lẽo, “Vậy giải dược đâu? Không lẽ ở trên người Ám Dạ Minh?”

Gió lạnh thê lương phất qua, tử phát trong gió hỗn độn bay múa, một thoáng bối rối nổi lên không thể khống chế.

Nam Phong Ẩn thản nhiên nói, “ Ngươi không phải không biết, hiện giờ độc của Huyết dạ yêu la đã xâm thực vào thất kinh bát mạch toàn thân Hách Liên Cô Tuyết. Độc chất quá mức kịch liệt, nếu là người thường chỉ cần ba ngày đã bị độc vật nhập thân khiến huyết tẫn nhân vong, cho dù Hách Liên Cô Tuyết có thần công hộ thể cũng sẽ không sống qua được một tháng, ngươi muốn nhìn hắn suy kiệt không chút máu mà chết sao?”

“Ngươi thì biết cái gì?!” Ngữ khí Lộng Nguyệt chưa bao giờ trở nên run rẩy kinh hoảng như lúc này.

Tử phát không gió tự động, sát khí lan tràn khắp khoảng không. Trong chớp mắt, toàn bộ vật bài trí trong phòng vì không thể thừa nhận được nộ ý phóng thích mà đều vỡ tan. . .

Lộng Nguyệt hung hăng bóp chặt cổ Nam Phong Ẩn, nỗi bi thống bên trong tử mâu không cách nào che giấu, “Ta sẽ không đưa hắn cho bất kỳ ai khác, hắn là của ta, vĩnh viễn là của một mình Nam Cung Lộng Nguyệt ta, ai cũng đừng mơ tưởng nhúng chàm hắn! Ta không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào hắn!”

Nam Phong Ẩn bất khả tư nghị nhìn nhãn mâu gần như điên cuồng của yêu tà nam tử.

Đó rốt cuộc là một loại chua xót đến mức nào, có thể khiến bá chủ khí phách lộ ra vẻ mặt khó có thể tin như vậy. . .?

Lộng Nguyệt cắn chặt môi, ngay cả hô hấp cũng đều phát run, “Dù là hắn chết, ta cũng không muốn. . . trao cho Ám Dạ Minh cơ hội có được hắn!”

Ngay lúc đó, một mạt lãnh khí kéo tới, nháy mắt làm cho nhiệt độ gian phòng cấp tốc giảm xuống.

Nam Phong Ẩn cả kinh, đột nhiên nâng mâu, thân ảnh hỏa hồng tuyệt diễm yêu hoặc trong khoảnh khắc chiếm cứ toàn bộ tầm mắt hắn.

Nhãn mâu băng hồng, cô ngạo yêu hàn cơ hồ vĩnh viễn không thể xâm phạm.

Lộng Nguyệt buông Nam Phong Ẩn, cố gắng kiềm chế tình tự. Một mạt tiếu ý tà mị gợi lên, cơn phẫn nộ vừa rồi tiêu tán không lưu lại dấu vết.

Nam Phong Ẩn cũng khôi phục bình thường, nở nụ cười ẩn ẩn mị khí, “Hách Liên cung chủ. . .”

“Sao ngươi lại ở đây?” Cô Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, nhưng tia sáng lãnh liệt bên trong hồng mâu vẫn chưa thối lui.

“Ta. . .”

Vừa nhìn đến cặp băng mâu mị hoặc kia, Nam Phong Ẩn vốn miệng lưỡi nhanh nhạy lại không nói nên lời.

Nếu không phải Nam Phong Ẩn biết rõ Hách Liên Cô Tuyết đã hôn mê suốt một ngày một đêm, chỉ nhìn vào đôi mắt kia căn bản không thể tìm ra bất kỳ dấu hiệu suy yếu nào.

Hắn vẫn giống như trước là Hách Liên cung chủ cao cao tại thượng không thể với tới, kiệt ngạo vô pháp chiến thắng.

Bỗng nhiên, khi hồng mâu lướt qua vài vết máu đã khô nhiễm đỏ lớp bạch bào khoác trên người yêu tà nam tử, nhãn thần băng lãnh nháy mắt trở nên hỗn loạn bất định.

Cô Tuyết lạnh lùng nhìn về phía ngọc diện thiếu niên, “Nếu bây giờ ngươi còn không lăn đi, ta sẽ khiến ngươi thực sự vĩnh viễn biến mất!”

Nam Phong Ẩn khẽ mỉm cười, có chút chua xót tự giễu, lại mang theo ý vị thâm trầm liếc nhìn Lộng Nguyệt, lập tức xoay người rời đi.

“Ta để ngươi đi dưỡng thương, ngươi lại không nghe ta.”

Cô Tuyết vỗ nhẹ gương mặt Lộng Nguyệt, vừa định phong bế huyệt đạo của hắn. Nhưng ngay lúc đó, Lộng Nguyệt lại giành trước hắn một bước.

Hồng mâu lộ ra thần sắc tràn ngập bất mãn.

Lộng Nguyệt ôm Cô Tuyết đến bên nhuyễn tháp, thâm tử phượng mâu chồng chất vô tận khổ tâm.

Hắn đặt một bàn tay lên lưng hồng y nam tử, mâu quang quyết tuyệt trấn định không gì sánh được.

Vô luận dùng phương pháp nào, hắn cũng phải thử một lần!

Dù chỉ có một tia hi vọng. . .

Chỉ có một tia hi vọng. . .

~*~

Tử mang rực rỡ yêu dã vờn quanh cả tòa tẩm cung, hàn khí băng lãnh cùng yêu mang hoặc nhân trùng điệp đan xen. Vầng sáng hỏa hồng tỏa ra quang mang xích hắc ma dã, lẩn trong tử phát hồng phát có chút tán loạn.

Yêu la đằng mạn tựa hồ nhuộm đẫm huyết tinh quấn sát quanh cánh tay, từng chút một sinh trưởng lan tràn, tản mát vẻ đẹp yêu mị cổ hoặc trên thân thể hồng y nam tử.

Quang mang tử hồng quỷ dị chậm rãi tán ra trên một khỏa ngọc châu trong suốt màu băng lam ẩn chứa khí tức hàn băng âm lãnh, huyền phù nơi ngực hồng y nam tử, ngưng kết sương lộ hồi lâu vẫn chưa tan. . .

Lộng Nguyệt khẽ chuyển cổ tay, muốn đem một tia nội lực cuối cùng truyền vào trong cơ thể Cô Tuyết nhưng lại bị hàn khí cường đại cản trở. Nội lực của hắn chỉ có thể từ từ suy yếu, căn bản không thể dung nhập. Bỗng nhiên, nội lực phản phệ trùng kích, hai nam tử tuấn mỹ đồng thời phun ra một ngụm máu lớn. Ngọc châu đang huyền phù giữa khoảng không cũng vô pháp thừa nhận nội lực cường đại tàn phá, hóa thành bụi bặm biến mất trong hỏa mang lấp lóe. . .

Lộng Nguyệt vươn một tay kéo Cô Tuyết vào trong ngực, thâm tử phượng mâu chất chứa không biết bao nhiêu đau lòng cùng hoang mang.

“Nguyệt, sinh tử do mệnh, không cần lãng phí nội lực của ngươi. . .” Cô Tuyết đưa tay lên, ôn nhu lau nhẹ vệt máu đỏ sẫm lưu lại trên khóe môi yêu tà nam tử, hồng mâu trấn định tràn đầy nhu ngân.

Lộng Nguyệt miễn cưỡng nở một nụ cười trấn an, đầu ngón tay hắn thoáng trào ra một lớp sương mờ, nhẹ nhàng phất qua vết sẹo trên gương mặt yêu mị. Dấu vết như chu sa lệ dưới băng vụ bao trùm dần dần nhạt đi, không còn dữ tợn như trước. . .

Mi mắt hơi rũ xuống che khuất nhãn mâu thâm tử, Lộng Nguyệt khẽ hôn lên dấu vết đang chậm rãi phai mờ nơi gò má, lòng lại đau đến mức không thể hô hấp, “Không được tự thương tổn chính mình!”

“Ngươi cũng vậy!” Cô Tuyết ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, xoay người đặt hắn dưới thân, đột nhiên xả ra vạt y bào đơn bạc. Thân thể rắn chắc yêu dã mà thánh khiết như hoa sen lưu lại vết đao rất sâu làm cho hai mắt Cô Tuyết nhói lên đau đớn.

Hắn lúc này ngay cả dũng khí vuốt lên vết thương của Lộng Nguyệt cũng không có. . .

“Nguyệt, ngươi tự hại một lần, ta liền đau một lần, ngươi muốn khiến ta khổ sở đến chết có phải không. . .?” Cô Tuyết thoáng nâng gương mặt yêu dị của Lộng Nguyệt, hôn thật mạnh lên cánh môi hắn. Lọn tóc hỏa hồng buông xuống, che khuất đủ loại cảm xúc không ngừng khuấy động bên trong hồng mâu.

Trời thu tĩnh lặng, tàn diệp tán loạn giữa không trung, mưa phùn rả rích ngoài cửa sổ hóa thành một tấm màn che, chỉ thấy từng đạo ảo ảnh nhàn nhạt mông lung.

Thủy nguyệt tĩnh như thương.

Suối tóc hỏa hồng kiều diễm khiến ánh sáng chung quanh trở nên mờ nhạt, nụ hôn nồng nhiệt trao nhau trong không gian trống trải không ngừng châm lên lửa tình nóng bỏng.

Huyết dạ yêu la nở rộ trong đêm tối, quấn quanh thân thể tái nhợt mà điên cuồng tàn phá.

Nỗi thống khổ như bị trăm vạn mũi gai độc xuyên thấu quét ngang khắp toàn thân hồng y nam tử, huyết dịch trong cơ thể nương theo một hồi cuồng nhiệt ôm hôn giữa hai người chậm rãi biến mất.

Độc hoa được máu tươi tẩm bổ càng thêm mị hoặc, Cô Tuyết gắt gao ôm lấy ***g ngực như thể bị xé thành từng mảnh, cười khẽ ra tiếng.

Tâm thật đau. . .

Càng là đau đớn một phần, hắn lại yêu Lộng Nguyệt thêm một phần.

Lộng Nguyệt ôm chặt thân thể hồng y nam tử, thủy quang ngập tràn thương tiếc không ngừng lay động trong tử mâu. Hắn hôn lên làn tóc hoặc hồng của Cô Tuyết, né tránh ánh mắt ái nhân, đem hết thảy giày vò đau đớn chôn vùi dưới đáy lòng, một câu cũng không nói nên lời.

Hắn, Nam Cung Lộng Nguyệt, kiệt ngạo tự đại ngoạn chuyển thiên hạ, lần đầu tiên thống hận bản thân bất lực.

Đau thương trong lòng ẩn nhẫn đến cực hạn, gần như hoàn mỹ đáp lại nụ hôn mãnh liệt của hồng y nam tử, nhưng không còn khí phách sơ cuồng như xưa.

Cô Tuyết khẽ nâng gương mặt yêu tà nam tử, dung nhan tái nhợt thoáng hiện tiếu ý trầm tĩnh nhu hòa.

Nỗi thống khổ cùng cực điên cuồng tàn phá khắp nơi trong thân thể, Cô Tuyết cắn môi đến bật máu, gắt gao nắm chặt vạt áo của yêu tà nam tử, ngay cả hô hấp cũng run lên nhè nhẹ, nhưng nụ hôn của hắn không hề yếu đi nửa phần!

Đau có ra sao? Thương thì thế nào? Khổ hận trong lòng hắn vĩnh viễn không đáng nhắc tới.

Hôn đến đổ máu, hôn đến điên cuồng, hôn đến mức hắn đau đớn mà ngất đi.

Nguyệt, ta đã không biết còn có thể hôn ngươi như vậy bao nhiêu lần. . .

Nguyệt, ta càng không biết có thể ôm ngươi thế này bấy nhiêu lâu. . .

Nguyệt, hiện tại ta rốt cuộc đã minh bạch, loại người như ta không xứng được yêu, hạnh phúc lâu dài vượt xa ngoài tầm với, khiến ta dù cố gắng đến mức nào cũng không thể chạm tới được. . .

Nguyệt, có phải ta sắp sửa không được nhìn thấy ngươi. . .

Quang mang lấp lóe trong hồng mâu dần dần tan rã, trước mặt là một mảnh hắc ám.

Cô Tuyết ngã vào trong ngực yêu tà nam tử, không còn một tia khí lực, cũng từ nụ hôn cưỡng đoạt thị huyết kia chiếm lấy thỏa mãn.

Lộng Nguyệt ôm Cô Tuyết vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ lên yêu nhan tái nhợt, hốt nhiên có cảm giác gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Lộng Nguyệt hận không thể đem tất cả thống khổ mà Cô Tuyết phải thừa nhận chuyển dời đến trên người mình. . .

Cô Tuyết, ngươi rốt cuộc muốn tra tấn ta đến khi nào?

Ngươi giày vò ta nhiều năm như vậy, bao lâu mới có thể trả hết nợ?

Lệ nóng ẩn nhẫn bao ngày cuối cùng cũng vô pháp kìm nén mà ướt tràn khóe mi.

Sinh mệnh của ái nhân từng giây từng phút chậm rãi hao mòn, hắn lại không thể níu giữ.

Cảm tình của hắn dành cho Cô Tuyết hơn mười năm, hạnh phúc tưởng chừng đã nằm trong tay sắp sửa tan thành mây khói.

Cô Tuyết, tha thứ ta, tha thứ cho sự tàn nhẫn này có được không. . .

Ta thật sự, không thể đem ngươi giao cho kẻ khác. Ta thật sự, thật sự không làm được. . .

Cho dù là chết, ngươi cũng phải chết trong vòng tay của ta. . .

***