Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 168: Thánh Tuyết vương thành • Túy tình đăng dạ




Thánh Tuyết vương thành chìm trong màn sương trắng lượn lờ, tọa lạc tại vùng Giang Nam, chiếm cứ phía Nam võ lâm.

Núi non nhấp nhô kéo dài bát ngát, trời xanh rộng lớn thi thoảng hiện lên vài cánh nhạn bay về phương xa.

Phù dung điêu bích ngọc, phiến phiến phi hoa theo gió phiêu tán khắp nơi.

Không trung mờ mịt, mưa rơi lác đác. Thành trì trù phú hoa lệ bị sương mờ che phủ tản mát khí tức  thánh khiết mờ ảo. Thuyền hoa trên mặt sông kéo dài ngàn dặm qua lại tấp nập như ngày hội, phong cảnh đẹp đẽ tựa một bức tranh thủy mặc.

Thiên Sơn mộ tuyết, thịnh thế yên hoa[1].

Tất cả thành dân đều minh bạch, Thánh Tuyết vương thành là tòa thành mà thành chủ của bọn hắn tu kiến vì người tâm ái.

Lấy ‘Tuyết’ ám chỉ, nhìn ‘Tuyết’ rơi gợi nỗi tương tư.

Phóng mắt nhìn lại, cả tòa vương thành giống như phiêu tuyết ngàn năm không tan, thuần túy mà thần thánh. (phiêu tuyết: tuyết bay)

Sương khói tiêu tan, thành dân mong mỏi ngóng trông, chỉ vì hôm nay, hai đầu cự long trong chốn võ lâm là Thần Nguyệt cung chủ và Thánh Tuyết thành chủ sẽ thực hiện một khoản giao dịch !

.

Trong đại điện hàn sương mờ ảo, Thương Lạc cung kính hành lễ, “Thành chủ, thuộc hạ đã đến bờ sông cung nghênh Thần Nguyệt cung chủ !”

Bỗng nhiên, hai ngọn ngân châm phá gió lao vào !

Băng phách thần đạn !

Thương Lạc rũ mâu mỉm cười, thần tình khiêm hòa, biểu tình không có nửa điểm ngạc nhiên!

Vân Khuynh. . .

Ngân châm lướt qua hai bên tóc mai của Thương Lạc, đâm thẳng vào cột trụ cuối cùng trong điện, một phong thư buông xuống, từng hàng chữ nhỏ tiêu sái hiện ra:

──── Giờ Hợi tối nay, ba dặm Túy hồ, tương tư thuần tửu, cùng ngươi cộng ẩm. Hách Liên Cô Tuyết thượng !(Nguyên văn: “Kim dạ hợi thì, tam lý túy hồ, tương tư thuần tửu, dữ nhĩ cộng ẩm. Hách Liên Cô Tuyết thượng!”)

.

Trăng rằm mờ ảo lơ lửng treo trên không, Túy Tình Hồ rực rỡ yên hồng. (yên hồng: khói sóng trên mặt hồ)

Đèn đuốc giăng chằng chịt khắp chốn, hoa đăng rực rỡ thắp sáng cả một phiến trời sao.

Hôm nay là tiết Hoa Đăng[2], mỗi năm vào ngày này, các đôi tình lữ đều đến Túy Tình Hồ, đốt một ngọn hoa đăng mang theo nguyện ước rồi đẩy về phương xa, tượng trưng cho tình yêu thiên trường địa cửu. (thiên trường địa cửu: tình yêu kéo dài mãi mãi, tồn tại vĩnh hằng cùng trời đất)

.

Hoa đăng lộng lẫy tràn đầy màu sắc, lững lờ trôi trên Túy Tình Hồ lấp lánh từng điểm sáng ngời.

Nam tử một thân tuyết y, đai lưng tuyết trắng bên hông bay múa trong gió, mềm mại tựa huyễn điệp. Đôi giày tuyết trắng thêu tơ vàng viền quanh, vũ nhung khẽ rung động. Hắc sa phía sau đấu lạp trút xuống như nước nhẹ nhàng đong đưa. Từng nhành dương liễu phiêu dật phất qua thân hình hắn, cuốn theo mùi trầm hương mê ly. (vũ nhung: tua rua đính quanh chiếc giày)

Bạch ngọc địch truyền ra âm luật du dương tựa như ảo mộng. Ngón tay thon dài vuốt ve ngọc cầm, sinh hồn giao thác. Đó là khúc hợp tấu thâm nhập vào sâu tận linh hồn, cầm thanh hòa vào địch âm réo rắt, gọi vầng minh nguyệt chiếu sáng lầu tây[3].

Trong lương đình, từng nốt nhạc từ Hồng ngọc phượng vĩ cầm ngân nga vang vọng, đào hoa nhược tuyết rơi xuống trên ngân phát tung bay của hồng y nam tử. Ngoài lương đình, tuyết y nam tử tấu một khúc ‘Si tâm thương’. Nhẫn tiêu tác, vị sầu miên, cô phương lãnh, tình nan đoạn! (Nhẫn tiêu tác, vị sầu miên, cô phương lãnh, tình nan đoạn -忍萧索, 未愁眠, 孤芳冷, 情难断! tạm dịch: nhẫn nại nỗi quạnh hiu, giấc ngủ không cách nào làm vơi nỗi sầu, lẻ loi mùi hương thanh lãnh, tình này khó dứt)

Hai người cách nhau ba thước, không xa cũng chẳng gần !

Đạm mạc xuất trần, tương tư tĩnh mặc, hai khúc nhạc mờ ảo hòa hợp vang lên bên bờ Túy Tình Hồ, phảng phất thầm thì thuật lại một đoạn ca dao vĩnh hằng trong thiên địa.

“Giờ Hợi chưa tới, Thánh Tuyết thành chủ không muốn chờ thêm một lát hay sao?” Thanh âm lạnh nhạt truyền ra từ trong lương đình, ngón tay hồng y nam tử rời khỏi cầm huyền, bóng lưng vẫn thẳng tắp, tựa hồ mất đi  dũng khí xoay người đối diện với tuyết y nam tử.

“Đúng vậy !”

Tuyết nhi của ta, ta không muốn tiếp tục chờ đợi. . .

Không muốn. . .

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, hiện giờ nỗi cô tịch cùng tương tư giống như thủy triều cuồn cuộn, có làm thế nào cũng vô pháp áp chế cơn xúc động lẫn bức thiết không ngừng dũng mãnh gào thét tràn vào tâm can. . .

Dù cho chưa hề bộc lộ thân phận, dù cho hai người chỉ cách xa ba thước, dù cho lần gặp gỡ này chỉ vì đạt thành một giao dịch. . .

Song, tương tư độc ẩn vô pháp hóa giải !

Hồng y nam tử đứng dậy, nhãn mâu băng hồng yêu mị hoặc nhân. Tuyết y nam tử xoay người, hắc sa tung bay phiêu dật.

Bọn họ cứ như vậy, lẳng lặng đứng nhìn.

Nhìn lẫn nhau.

Đoạn tuyệt hết thảy phồn hoa chốn hồng trần, trải qua năm tháng phủ đầy bụi mờ, hai người cách xa ba thước chăm chú nhìn đối phương !

Hồng mâu thê diễm, nhộn nhạo quang hoa lóng lánh.

Khí tức lẫn mùi hương gần trong gang tấc khiến Hách Liên Cô Tuyết thiếu chút nữa không thể khống chế cơn cuồng dã cùng tâm động !

Muốn gắt gao ôm chặt lấy người trước mặt, hung hăng hôn hắn quyến luyến dây dưa !

Nhưng lý trí lại nói cho hắn, kẻ này là Minh Tà !

Không phải Nguyệt của hắn. . .

“Ngươi là Minh Tà !” Cô Tuyết đột nhiên bật thốt, cố gắng kìm nén huyết dịch đang xao động.

“Đúng vậy. . .” Tuyết y nam tử chậm rãi đến gần hồng y nam tử, thanh âm khàn khàn mang theo một tia run rẩy, “Ta là. . . Minh Tà.”

Cô Tuyết, ta chính là Nguyệt của ngươi.

Nhưng hiện giờ, ta chỉ có thể làm Minh Tà !

Chỉ có thể làm Minh Tà đối địch với ngươi !

“Ngươi có thể. . . cùng ta thả một chiếc hoa đăng ?” Hắc sa mờ ảo, một đôi yêu mâu thâm tử xuyên qua lớp màn chăm chú nhìn cặp hồng đồng lấp lánh phía đối diện.

“Ta chỉ đến để giao dịch với ngươi !” Thanh âm kiên định vang lên từ miệng Cô Tuyết, tựa hồ sợ hãi nội tâm sau một khắc chần chờ sẽ vì tuyết y nam tử mà dao động !

Đôi mắt Hách Liên Cô Tuyết có chút mơ hồ, khiến hắn phân không rõ rốt cuộc là sương mù hay là lệ ngân chua xót.

“Thả hoa đăng xong, ta sẽ đưa Huyễn thủy hàn cho ngươi !”

Phù dung hương lãnh, đào hoa túy lúy, rơi xuống trên y bào của hai nam tử, khiến cảnh tượng lúc này đẹp như mộng ảo.

“Nếu ngươi là Nam Cung Lộng Nguyệt, ta sẽ nguyện ý bồi ngươi !”

“Ta không phải !”

Hách Liên Cô Tuyết vô pháp kìm nén, hắn vừa muốn vươn tay ra xốc lên đấu lạp của tuyết y nam tử, lại bị Minh Tà gắt gao chế trụ cổ tay.

Hai người giằng co tại đó, cách một màn hắc sa bốn mắt nhìn nhau !

“Vì sao ngươi phải che mặt ?”

“Ta có nguyên nhân của ta !”

Hách Liên Cô Tuyết hơi rũ mâu, trào phúng nhếch môi, cố gắng bình ổn tâm tình của bản thân, “Ta đã quên, chúng ta là địch nhân !”

“Đúng vậy !” Ngữ khí của Minh Tà cũng kiên định như thế.

Nhưng Hách Liên Cô Tuyết ngươi cũng là người của Nam Cung Lộng Nguyệt ta!

Cảnh tượng quen thuộc, cũng một lời nói ấy hiện lên trước mắt hai người.

Năm đó, hai song yêu mâu thâm tử cùng hoặc hồng tản ra quang mang sáng rọi.

──── Chúng ta là địch nhân !

──── Không sai, nhưng ngươi cũng là người của ta !

Có lẽ, từ một khắc bọn họ gặp lại kia đã âm thầm chú định.

Chú định là địch nhân cả đời, cũng là ái nhân cả đời.

.

Hoa đăng chậm rãi trôi trên mặt hồ, quang diễm thiêu đốt tựa hồng liên bung cánh nở rộ.

Ánh sao sáng rực, hệt như bông tuyết vỡ vụn rải trên nền trời.

Tuyết y nam tử cùng hồng y nam tử bước đến bên bờ Túy Tình Hồ.

Minh Tà nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm hoa đăng trong tay đưa cho Hách Liên Cô Tuyết, thanh âm bình tĩnh thản nhiên, “Hứa nguyện đi.”

“Ta không tin thứ này !”

“Đây là tập tục của Thánh Tuyết vương thành, mong rằng Thần Nguyệt cung chủ có thể nhập gia tùy tục.”

Cô Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Minh Tà đã nhanh chóng nhét hoa đăng vào tay hắn.

Khí tức của tuyết y nam tử khiến hắn căn bản không thể kháng cự, thậm chí ngay cả tâm tính đề phòng nên có cũng bị chôn vùi triệt để !

Nam tử này, dường như trời sinh là để khiến hắn trầm luân !

Cô Tuyết khẽ buông tay, hoa đăng rơi xuống mặt nước.

Hoa đăng trong tay Minh Tà cũng đồng thời hạ xuống trong hồ.

Gió đêm thổi qua, ngân phát cùng hắc sa rũ xuống đan vào cùng một chỗ, hai chiếc hoa đăng trôi trên mặt nước theo gió lướt ra xa.

Đẹp đến mức khiến lòng người say.

Ngọn đèn yếu ớt lấp lóe trong gió, bóng ảnh chớp động hư huyễn như mộng.

Bọn họ nhìn hai chiếc hoa đăng dựa sát vào nhau dần dần trôi đi, giống như đang hứa hẹn một lời thề thiên trường địa cửu.

Hai ngươi đều trầm mặc không nói.

Hoa đăng trôi càng lúc càng xa, đến cuối cùng chỉ còn loáng thoáng một điểm mơ hồ.

.

Bờ hồ tịch liêu, nhất túy tiêu sầu, tháng năm cô tịch.

“Ngươi hiểu về lang không ?” (mạn phép để nguyên là “lang”, ta không thích dùng “sói” ở đây)

Cô Tuyết khép hai mắt, ngân phát phất qua gò má, trong đêm trăng nhiễm vẻ cô tịch, “Lang là động vật trung trinh nhất thế gian, cả đời chỉ nhận định một bạn lữ duy nhất.”

Minh Tà nhìn về phương hướng hoa đăng trôi xa, tựa hồ hoàn thành tâm nguyện hồi lâu, “Nếu bạn lữ của nó chết thì sao ?”

“Vậy lang sẽ tịch mịch trông coi hang ổ, chịu đựng cô độc cả đời.”

Minh Tà toàn thân chấn động, hô hấp thoáng bình tĩnh trong khoảnh khắc lại bất ổn xao động.

Cô Tuyết không nhìn tuyết y nam tử bên cạnh, hồng mâu băng lãnh giống như mơ hồ phiêu hốt không nhìn thấy thiên địa vạn vật, “Ta vốn không muốn làm lang, nhưng hôm nay, ta thật sự không còn lựa chọn nào khác !”

Gió đêm thổi qua, dấy lên từng đợt sóng gợn trên Túy Tình Hồ, thấp thoáng đâu đó có thanh âm của một người vang lên bình thản:

“Lộng Nguyệt không cho ta đi tìm hắn, ta sẽ không đi !”

“Mệnh của Hách Liên Cô Tuyết ta thuộc về Nam Cung Lộng Nguyệt, ta phải hảo hảo quý trọng.”

“Thật ra ta nguyện ý bản thân bị mù cả đời, còn hơn phải trơ mắt bất lực nhìn hắn rời ta mà đi. Cho dù là tự mình gạt mình cũng tốt, ta nguyện lừa gạt chính mình cả đời, gạt mình rằng Lộng Nguyệt vẫn ở bên cạnh ta, chỉ vì hắc ám nên ta không nhìn thấy thân ảnh của hắn mà thôi.”

“Minh Tà, ngươi có biết sự tình thống khổ tàn nhẫn nhất trên thế gian này là gì không ?”

Tuyết y nam tử lặng im không đáp, thân ảnh của hắn lúc này chỉ có tịch mịch, băng lãnh, cùng cô thương.

“Chính là. . . ái nhân ngay tại trước mặt, lại không thể nhận nhau !”

“Cạch  ────” Bạch ngọc địch từ trong tay tuyết y nam tử vô lực rơi xuống, lăn đến kẽ đá trên nền đất, lấp lóe quang mang thê hàn tuyệt vọng.

Thanh âm thanh thúy khiến tâm hồng y nam tử cũng theo đó chấn động, dường như địa phương mềm mại yếu ớt nhất trong lòng vì bạch ngọc địch mà co rút đau đớn.

“Vì cái gì ta lại phải nói những chuyện này với người như ngươi ?!” Hách Liên Cô Tuyết có chút tự giễu đứng dậy, khôi phục tư thái cao ngạo tà lãnh. Hắn đưa mắt nhìn tuyết y nam tử lặng thinh không một tiếng động, thanh âm cũng trở nên nhu hòa, “Huyễn thủy hàn với ta rất trọng yếu, mong rằng Thánh Tuyết thành chủ có thể trả lại cho ta.”

“Ta chỉ muốn cho ngươi biết. . .” Minh Tà vẫn nhìn điểm điểm hoa đăng trên hồ, nhập thần đến mức không nghe được lời nói của hồng y nam tử, “Ngươi làm lang, có thể, nhưng ta, không được !”

“Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao !”

Tình tự phẫn nộ của Hách Liên Cô Tuyết đã vô pháp áp chế, giống như nỗi bi thống kìm nén suốt năm năm vào lúc này đồng loạt bùng nổ.

“Ngươi cho rằng ta nguyện ý lay lắt mà sống một cuộc đời cô độc trên thế gian này sao?! Ngươi cho rằng tư vị trải qua mỗi ngày sống không bằng chết rất dễ chịu sao ?!” Thanh âm của Hách Liên Cô Tuyết có chút run rẩy, “Nam Cung Lộng Nguyệt đem việc gian nan nhất, so với xuống địa ngục càng thêm thống khổ gấp ngàn vạn lần để lại cho ta! Ta hiện tại sống so với chết càng thêm thống khổ!”

“Ngươi có biết hay không. . . Nam Cung Lộng Nguyệt là một tên hỗn đản! Ta Hách Liên Cô Tuyết cả đời đều bại bởi hắn, thậm chí hắn có chết, ta vẫn bại bởi hắn! Trọn một kiếp này hắn đều tra tấn ta, khi sống hành hạ ta, đến chết vẫn còn giày vò ta!”

“Ngươi nói không sai !” Minh Tà đứng dậy, hắc sa không gió tự động, “Nam Cung Lộng Nguyệt chỉ là một tên hỗn đản tàn nhẫn vô tình, hắn chính là kẻ nhẫn tâm nhất thế giới này, đáng chết vô cùng, tội nghiệt chất chồng không thể tha thứ !”

“Ai cho ngươi mắng hắn !” Nhãn mâu băng hồng thoáng hiện quang mang thị huyết, Hách Liên Cô Tuyết chợt cảm giác lúc này bao nhiêu nhẫn nại của hắn đều hao kiệt hết sạch.

“Ta cứ muốn mắng !” Minh Tà chậm rãi đến bên hồng y nam tử, thanh âm trấn định quyết tuyệt, “Nam Cung Lộng Nguyệt, hắn đã làm cho người hắn yêu nhất thương tâm, làm cho người hắn yêu nhất thống khổ. Là vì hắn tàn nhẫn tuyệt tình mới khiến người mà hắn yêu nhất chịu đựng không biết bao nhiêu dày vò tra tấn, người như vậy cho dù có chết ngàn lần vạn lần cũng không hết tội !”

“Ngươi câm cho ta!” Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt phóng xuất hàn khí băng lãnh tiêu điều, “Chỉ ta mới có thể mắng hắn, ngươi không được nói về hắn dù chỉ một từ !”

“Nam Cung Lộng Nguyệt xứng đáng bị mắng !”

“Câm miệng !”

Lòng bàn tay Hách Liên Cô Tuyết ngưng tụ quang diễm như lửa, ngân phát xõa tung theo gió loạn vũ, chưởng phong âm độc lấy tốc độ cực hạn đánh tới tuyết y nam tử. . .

Tuyết y nam tử không cử động, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, thanh âm mềm nhẹ như nước từ sau màn hắc sa truyền ra:

“Tuyết nhi. . . của ta. . .”

Cái gì ?

Một khắc kia, chưởng phong của Cô Tuyết sắp sửa đánh vào ***g ngực Minh Tà đột nhiên dừng lại, suy nghĩ chợt trống rỗng. Chỉ một câu, thoáng chốc tước đoạt hết thảy lý trí, hết thảy điên cuồng của hắn !

Hắn đang. . . Gọi ta sao. . .

Trái tim ngừng đập trong chốc lát.

Bỗng nhiên, Minh Tà giơ tay lên, thừa dịp hồng y nam tử còn đang thất thần, phong tỏa huyệt đạo toàn thân hắn.

Mê hương nhàn nhạt ngấm vào hơi thở, khiến tầm mắt Cô Tuyết ngày càng trở nên mơ hồ, thân thể tê dại không còn cảm giác. Dư quang cuối cùng lưu lại trong mắt chỉ là một đôi phượng mâu thâm tử yêu diễm. . .

Minh Tà ôm Cô Tuyết vào lòng, thân ảnh chợt lóe, biến mất khỏi bờ Túy Tình Hồ. . .