Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 173: Đoạt ái




Thất Sắc Thiên Đường. . .

Minh Tà hơi rũ mâu, khóe môi thoáng hiện tiếu ý châm chọc.

Thiên không phía trên Kiếm Thần Thai, quang sắc bảy màu rực rỡ tràn ngập tầm mắt chúng nhân. Mấy trăm chiếc đèn màu từ không trung rơi xuống nền đất nhiễm đầy huyết tinh rồi ầm ầm nổ tung.

Đèn màu vỡ tan tản ra độc khí khiến người ta hít thở không thông, đám người đang bối rối trong khoảnh khắc giống như đàn kiến sôi trào, vội vàng giẫm đạp lên nhau bỏ chạy. Trọng Hoa nhìn quang ảnh thất thải lưu ly đầy trời, sát khí cùng phẫn nộ thiêu đốt tầm mắt !

“Là bọn hắn. . . Là Thất Sắc Thiên Đường hủy diệt Thần Kiếm sơn trang !” Đám thị vệ rống giận, “Tất cả binh khí bên trong sơn trang chúng ta đều bị đám tặc nhân Thất Sắc Thiên Đường kia phá hoại !”

Trọng Hoa bắt lấy ba thanh bảo kiếm Lệ Ngân, Trục Vân, Phi Hoa còn sót lại. Hắn giơ cao tay, ba thanh bảo kiếm tựa hồ nhận lệnh, vẽ nên một đường cong hoa mỹ giữa không trung, nhằm hướng Âm linh sứ giả lao tới !

“Bệ hạ ────” Lúc này Phó Thiện đã lâm vào kinh hoảng, Thất Sắc Thiên Đường và triều đình vốn đối địch, hôm nay đột nhiên không kiêng nể gì hiện thân, nhất định sẽ không bỏ qua cho Đông Phương Tuyệt.

Chỉ thấy đế vương vẫn bảo trì tư thái thong dong, kiếm mi bức nhân. Hắn giương cao lợi kiếm, giao đấu với Âm linh sứ giả. Khí thế ung dung cùng kiếm khí sắc bén khiến người ta sợ hãi hòa thành một thể. Mũi kiếm lướt qua, đầu người rơi xuống, sát ý ngoan tuyệt tản khắp bốn phía.

Minh Tà lẳng lặng nhìn quân vương xông pha giữa đám sát thủ, tử mâu thâm trầm lạnh lùng nheo lại ──── Hắn quả thực đã xem thường Đông Phương Tuyệt.

Võ công của đế vương này không ngờ thâm sâu khó lường đến như vậy.

Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm vang lên từ sau tuyết y nam tử. Minh Tà liền quay đầu, chỉ thấy thân mình Trọng Hoa bị ba thanh bảo kiếm xuyên thủng, máu tươi đỏ thẫm trào ra, văng khắp Kiếm Thần Thai!

Ba thanh kiếm Lệ Ngân, Trục Vân, Phi Hoa đã thoát ly khỏi khống chế của Trọng Hoa, bay theo hướng ngược lại đem Trọng Hoa giết chết !

Thượng cổ Thần Khí trong truyền thuyết vốn thông linh, mà ba thanh bảo kiếm Lệ Ngân, Trục Vân, Phi Hoa sớm đã hấp thu thần linh chi khí, chỉ chủ nhân Thần Khí mới có thể nắm trong tay.

Giờ khắc này, kẻ chân chính nắm giữ ba thanh bảo kiếm, chẳng lẽ là. . .

Yêu mang hỏa hồng giống như điện lưu, ẩn hiện trong thân kiếm.

Tử quang yêu dã ngưng tụ trong tay Minh Tà, ba thanh bảo kiếm Lệ Ngân, Trục Vân, Phi Hoa tựa hồ bị triệu hoán. Bảo kiếm nguyên bản đang điên cuồng chém giết thuộc hạ Thánh Tuyết vương thành đột nhiên đình trệ giữa không trung, bị hai cỗ lực lượng đồng thời khống chế.

Minh Tà cảm nhận cỗ khí tức đối kháng với hắn càng lúc càng mạnh, áp lực tăng cao khiến huyết dịch sôi trào.

Trọng Hoa ngã gục trong vũng máu, ánh mắt lộ ra một tia sắc thái cuối cùng, dùng hết khí lực nói, “Ta không vi phạm lời hứa của mình, Minh Tà, ba thanh bảo kiếm này về sau. . . sẽ là của ngươi. . .”

Hắc sa theo gió tung bay, phượng mâu thâm tử hờ hững thản nhiên, “Trọng Hoa. . .”

“Kỳ thực, ta vốn muốn tặng cho ngươi. . .” Trọng Hoa thoải mái mỉm cười, “Từ rất lâu ta đã muốn đem tất cả những gì mình có. . . cho ngươi. . .” Hắc mâu chăm chú nhìn bầu trời rực rỡ thất thải lưu ly, lời lẽ ẩn giấu thật sâu nơi đáy lòng chợt tràn ra khỏi miệng, “Minh Tà, ta phản bội triều đình, đi theo ngươi, là phúc khí của Trọng Hoa ta. . .”

Thanh âm của Minh Tà vẫn bình thản, tựa hồ không có nửa điểm động dung, “Nhưng ta không hề đem lại phúc khí cho Thần Kiếm sơn trang các ngươi.”

“A a. . .” Thân thể Trọng Hoa bị lưỡi kiếm xuyên thủng đến mức huyết nhục mơ hồ, hắn vừa định nói một câu sau cùng, không ngờ một đạo hồng mang ngoan độc nháy mắt đâm qua yết hầu của hắn, đánh nát vài âm thanh sắp sửa trào ra từ cổ họng.

Ba thanh bảo kiếm nặng nề rơi xuống đất, giống như một đám sắt vụn vô dụng. Thân ảnh yêu hồng lẳng lặng đứng bên thi thể của Trọng Hoa, yêu dung lãnh mị thoáng hiện vẻ trào phúng.

“Thế nào? Đau lòng ?”

Với cái chết của Trọng Hoa, Minh Tà tựa hồ không chút động dung, hắn nhìn về phía hồng y nam tử, “Giết đủ chưa ?”

“Không đủ.” Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, “Nếu Thần Kiếm sơn trang đã bị hủy, ba thanh bảo kiếm này cũng không còn tác dụng.”

Hồng trù từ trong tay hồng y nam tử mãnh liệt bắn ra, ngay khi sắp sửa đánh nát ba thanh kiếm, ngàn sợi ngân tuyến lấy tốc độ cực hạn cuốn lấy bảo kiếm, đối kháng với hồng trù.

Ngân tuyến quấn quanh tay Minh Tà, tản ra quang mang yêu diễm, “Ngươi vẫn. . . ngoan độc như vậy.”

“Ta ngoan độc ?” Cô Tuyết lạnh lùng nói, “Ta có ngoan độc cũng không bằng ngươi !”

“Ta Hách Liên Cô Tuyết cho tới bây giờ chưa từng thay đổi. . .”

Thừa dịp cảm xúc của hồng y nam tử dao động, Minh Tà khẽ chuyển cổ tay, ngân tuyến như giao long xuyên qua dải lụa hỏa hồng. Hồng trù rách nát bay tán loạn khắp nơi, tô điểm cho sắc trời rực rỡ.

Vô số đèn màu nổ tung giữa không trung, từ đó lao ra ngàn thanh lợi kiếm. Tuyết y nam tử phi thân lên cao, thân ảnh ẩn hiện tử quang tản mát yêu sắc tà mị.

Cô Tuyết, kế hoạch của ngươi xác thực thiên y vô phùng, nhưng hôm nay ta sẽ không theo ngươi đi !

Lúc này, tướng lãnh Thánh Tuyết vương thành đều rút kiếm bạt đao, xông vào triền đấu với sát thủ của Thất Sắc Thiên Đường.

“Thành chủ ────” Một nữ tử khuynh thành kinh hô ra tiếng, bỗng chốc làm cho Hách Liên Cô Tuyết chúý.

Là nàng. . .

Hồng y nam tử nở nụ cười tà lãnh, hỏa mang trong tay dấy lên quang sắc thị huyết, nhằm hướng tuyết y nam tử bắn tới.

“Thành chủ cẩn thận !” Lam Vân mũi chân khẽ điểm, muốn dùng chưởng phong ngăn cản hỏa mang.

Mắt thấy hỏa mang sắp sửa thiêu đốt thân thể Minh Tà, nhung kỳ quái là tuyết y nam tử căn bản không nhúc nhích nửa bước.

Chưởng phong của Lam Vân vốn dĩ không thể chống đỡ trước hỏa mang công kích, nữ tử nghiêng người sang một bên, chắn trước mặt Minh Tà. Hỏa mang nặng nề đánh lên ngực nữ tử, một ngụm máu tươi trào ra từ miệng nàng.

“Vân nhi !” Đông Phương Tuyệt nhất thời thất kinh, thần tình hoảng sợ.

Nữ nhi của hắn, không ngờ lại dùng thân mình bảo hộ một nam nhân ?!

Nữ nhân ngu xuẩn. . . Hồng y nam tử lạnh lùng nheo mắt, mục quang tràn đầy tiếu ý thị huyết.

Minh Tà phất tay áo, đem thân mình mềm nhũn của Lam Vân ném cho Thương Lạc, căn bản không hề nhìn nàng lấy một cái, thanh âm băng hàn vang lên, “Mang nàng trở về !”

Mắt thấy nữ nhi của mình bị Thánh Tuyết vương thành nhân mã đưa đi, cũng vì Minh Tà mà trọng thương, Đông Phương Tuyệt nổi cơn tức giận. Đúng lúc này, vô số sát thủ mặc y phục rực rỡ xông tới  muốn ám sát quân vương !

Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên chuyển thân nhảy lên, độc mang sắc bén nhanh như tia chớp xuyên thủng ***g ngực sát thủ. Ngân phát tán loạn tràn vào tầm mắt của Đông Phương Tuyệt, tuyệt nhan yêu mị chói mắt làm cho hắn run sợ.

“A a a. . .” Thân thể đám sát thủ bị Hách Liên Cô Tuyết đánh bay. Cô Tuyết nắm lấy Đông Phương Tuyệt, đưa hắn thoát khỏi vòng vây !

Độc khí lan tràn bốn phía, Đông Phương Tuyệt chợt cảm thấy một trận mê muội. Hách Liên Cô Tuyết ổn định thân thể quân vương, đem một khỏa dược hoàn bỏ vào trong miệng hắn.

Tuyết nhan băng lãnh gần trong gang tấc, Đông Phương Tuyệt kinh ngạc nhìn hồng y nam tử trước mắt, song mâu như tinh huy thoáng hiện thần tình nóng bỏng cuồng nhiệt.

“Vì sao phải cứu. . . ta ?”

Thần Nguyệt cung chủ nổi danh lãnh khốc vô tình, vậy mà lại cứu chính mình, quả thật làm cho Đông Phương Tuyệt tràn đầy bất khả tư nghị.

Chẳng lẽ Hách Liên Cô Tuyết biết thân phận của hắn ?

Không thể nào, hôm nay hắn cải trang xuất hành, hơn nữa chưa bao giờ trực tiếp liên hệ với Thần Nguyệt Cung, Hách Liên Cô Tuyết không có khả năng biết được thân phận của hắn !

“Ta thích !” Hách Liên Cô Tuyết lạnh lùng đáp, căn bản không hề nâng mâu đáp lại ánh mắt nóng rực của đế vương.

“A a. . .” Đông Phương Tuyệt cười ra tiếng, đáy mắt chứa đầy ôn nhu.

Một màn kia hoàn toàn rơi vào trong mắt Minh Tà, huyết khi tinh hồng phút chốc lan tràn khắp tử mâu.

Bởi vì Ma huyết trong cơ thể còn chưa biến mất, chỉ có giảm bớt giết chóc mới có thể nhanh chóng áp chế tốc độ lưu chuyển của Ma huyết. Song vào lúc này, sát khí thị huyết vô pháp kìm nén sôi trào trong máu Minh Tà.

Đông Phương Tuyệt. . .

Chỉ bằng ngươi mà cũng dám chạm vào hắn ?

Bỗng nhiên, tử mâu nháy mắt đảo qua rừng cây, một đạo bạch mang chói mắt từ cành lá lao ra. Phương hướng mà độc tiễn nhắm đến đúng là Hách Liên Cô Tuyết và Đông Phương Tuyệt !

Cô Tuyết. . .

Ngay khi Minh Tà phi thân xông đến, độc tiễn xẹt qua không trung giống như lãnh nhận rít gào, Hách Liên Cô Tuyết tựa hồ ý thức được điều gì. Dư quang trong mắt phát hiện độc tiễn đang bay tới, cũng thấy được thân ảnh tuyết bạch vì hắn mà lo lắng thất kinh.

Tiếu dung quỷ dị nở rộ trên khóe môi hồng y nam tử, hắn chợt đẩy Đông Phương Tuyệt ra chỗ khác. Mắt thấy độc tiễn sắp sửa xuyên thủng ***g ngực, đúng lúc chỉ mành treo chuông, một cánh tay hữu lực chế trụ eo lưng hắn, độc tiễn bị tử mang yêu dã nháy mắt đốt thành tro tàn !

Lúc này Minh Tà tựa hồ đã quên tất cả những gì chung quanh, hắn lấy góc độ người ngoài không thể nhìn ra phút chốc lật chưởng. Tử mang ngưng tụ thành quầng sáng vây quanh Đông Phương Tuyệt, đánh hắn ra xa.

Đông Phương Tuyệt không được chạm vào người của hắn !

Tuyệt không cho phép. . .

Sau khi đế vương biến mất khỏi tầm mắt, Minh Tà rốt cuộc không thể nhẫn nại nội tâm sôi trào. Ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt huyết dịch toàn thân, hắn ôm chặt eo lưng Cô Tuyết, chế trụ phía sau đầu, không để người trong lòng có cơ hội tránh né, lập tức cúi đầu hạ xuống một nụ hôn khí phách không cho phép kháng cự !

Hắc sa rũ xuống, che khuất bóng dáng hai người đang ôm hôn, lại không một ai phát hiện.

Nguyệt, ngươi thua. . .

Nhãn mâu băng hồng thoáng hiện tiếu ý hài lòng tự đắc, mị hoặc động nhân.

Ngay khi nội tâm vốn bình tĩnh của Minh Tà bị đảo loạn cho rối bời, Hách Liên Cô Tuyết vươn tay ôm chặt tuyết y nam tử, nhanh chóng điểm tất cả đại huyệt quanh thân Minh Tà.

Tử mâu đột nhiên xẹt qua một đạo quang mang sắc bén, toàn thân bị giam cầm chặt chẽ, thậm chí hô hấp cũng chịu khống chế.

Hắn vậy mà. . . vậy mà lại thất khống !

Cho dù biết yêu nghiệt này cố ý dụ dỗ hắn, hắn vẫn không cách nào khống chế bản thân !

Cô Tuyết mỉm cười lãnh mị, nháy mắt xoay người ôm chặt tuyết y nam tử vào lòng, xốc lên hắc sa che mặt, trương dung nhan ngày đêm mong nhớ kia hoàn toàn bại lộ trước hồng mâu băng lãnh.

Cả thế gian trong khoảnh khắc cơ hồ ngưng đọng. . .

Tử mâu tà mị, yêu dung phong hoa tuyệt đại, tất cả đều đang điên cuồng khuấy động huyết dịch toàn thân hồng y nam tử !

Hắn thấy được, rốt cuộc hắn đã thấy được Nguyệt của hắn. . .

Không thay đổi! Nguyệt của hắn căn bản không hề thay đổi !

Vẫn tuấn mỹ như vậy, tuấn mỹ đến mức khiến hắn động tâm.

Tử mâu và hồng mâu giao hội, phảng phất trải qua ngàn năm chờ đợi, lúc này đạt được thượng thiên ân tứ, cuối cùng vào mùa xuân huyết hoa nở rộ có cơ hội gặp lại nhau !

Ngân phát cùng tử phát hệt như đằng mạn loạn vũ, dưới bầu trời thất thải lưu ly rực rỡ, quang cảnh chung quanh đẫm máu tươi, bụi bặm lẫn giết chóc tản mát vẻ yêu dã kinh tâm động phách !

“Nguyệt, rốt cuộc ta cũng bắt được ngươi !” Hồng mâu phủ lên một màn sương mờ, mị hoặc đến mức khiến tuyết y nam tử lâm vào run rẩy xúc động.

Vì huyệt đạo bị phong bế, Minh Tà vô pháp mở miệng nói nửa lời, hắn chỉ có thể chăm chú nhìn thật sâu vào đôi hồng đồng chứa chan tình ý. Ngàn vạn tình niệm, vô số tương tư như làn sóng cuộn trào, khiến tâm hắn cuồng loạn đến mức không dám tin tưởng !

Tuyết nhi của ta. . .

Ta quả thật vẫn thất bại. . .

Bại bởi ngươi. . .

Bại bởi chính mình. . .

Hách Liên Cô Tuyết ôm lấy tuyết y nam tử, thân ảnh như lửa chợt lóe, biến mất giữa không trung rực rỡ huyến lạn.

Ngay khi hắn rời khỏi nơi này, đám sát thủ của Thất Sắc Thiên Đường cơ hồ nháy mắt tiêu thất không còn bóng dáng.

Đột nhiên, hoàng thành hộ vệ đều chạy tới, vây quanh Thánh Tuyết vương thành. Quân hộ vệ đông đảo  như núi non trập trùng, khí thế uy chấn làm cho thành dân của Thánh Tuyết vương thành đều run rẩy sợ hãi.

“Bệ hạ, thần cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ trừng phạt !”

“Để bệ hạ thụ kinh, thần tội đáng chết vạn lần !”

“Bệ hạ. . .”

“Đều câm miệng cho trẫm !”

Quân vương vẫn ngẩng đầu nhìn theo thân ảnh hỏa hồng dần xa, qua hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Đôi hồng mâu tựa hàn tuyết kia giống như ngọn lửa mãnh liệt, khiến quân vương lần đầu tiên trong đời cảm thấy quyến luyến nuối tiếc đến như vậy.

Ngay lúc đó, một thanh âm khí phách vang vọng giữa không trung:

“Thánh Tuyết vương thành nghe rõ cho ta, hôm nay thành chủ của các ngươi phải thực hiện đổ ước. Đợi sau khi hoàn thành xong, ta Hách Liên Cô Tuyết nhất định sẽ thả người đúng hạn !”

Trong lòng yêu tinh nào đó nghe được những lời này nhất thời ngầm gào thét:

Tuyết nhi của ta, kỳ hạn của trận đổ ước này, chỉ sợ là cả đời cũng không đủ. . .