Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 177: Hôn sự




Bên trong gian phòng thanh nhã, Lam Vân đang nằm trên nhuyễn tháp, gương mặt khuynh thành phiếm vẻ tái nhợt.

Tuyết y nam tử đứng bên cạnh nhuyễn tháp, hắc sa che mặt như ẩn như hiện, không ai có thể nhìn ra biểu tình lúc này của hắn. Thân ảnh tuyết bạch yêu dã tản ra phong tư cao quý mà uy nhiếp hoặc nhân.

“Hẳn thành chủ đã biết Nhược Vân là ai.” Hai hàng mi của Lam Vân thoáng mở, đập vào mi mắt là thân ảnh thánh khiết như tuyết, hương sen thoang thoảng vờn quanh, thấm vào hơi thở của nữ tử. Bị một nam nhân không chút e dè nhìn chòng chọc như vậy, hai bên gò má Lam Vân không khỏi nổi lên một mạt hồng nhuận nhàn nhạt.

“Thân phận của ngươi với ta mà nói không có ý nghĩa.” Minh Tà mở miệng đáp, ngữ khí không có nửa điểm động dung.

Nghe thanh âm bình thản hờ hững của Minh Tà, Lam Vân không khỏi có chút không thể tưởng tượng, “Ngươi. . . chưa từng hoài nghi ta? Vì sao không hỏi ta đến Thánh Tuyết vương thành của ngươi rốt cuộc có mục đích gì ?”

Minh Tà chắp tay đứng thẳng, thanh âm vẫn thản nhiên như trước, “Vậy mục đích của Lam Vân công chúa đã đạt tới chưa ?”

Không quan tâm đến mục đích là gì, chỉ hỏi mục đích đó có đạt được hay không ?

Thành chủ này quả thật không tầm thường.

Lam Vân vừa định đứng dậy, nhưng hàn khí trong cơ thể giống như sóng cuộn mãnh liệt quay cuồng, quấy nhiễu nội lực của nàng. Máu tươi trào ra khỏi miệng, nữ tử vô lực ngã xuống giường.

Tử mâu hơi nheo lại, Minh Tà mỉm cười có chút bất đắc dĩ ──── Yêu nghiệt kia hạ thủ thật ác độc a !

Lam Vân không phải loại nữ tử yểu điệu nhược tiểu, tuy nàng là công chúa, song lúc này cũng không vì bị thương nặng mà khóc lóc sướt mướt, ngược lại vẫn bảo trì biểu tình thản nhiên, “Nếu ta nói cho thành chủ, mục đích của ta đã hoàn thành thì sao ?”

“Vậy chúc mừng công chúa.” Tình tự Minh Tà không hề biến hóa, Lam Vân ngưng mắt nhìn tuyết y nam tử đứng bên cạnh mình, bất chợt cảm giác nam nhân này giống như đám mây hư vô mờ ảo, thần bí khó lường lại biến hóa đa đoan. Cho dù hiện tại hắn đột nhiên phóng một mũi đao âm độc đâm thẳng đến trái tim nàng, chỉ e nàng cũng không thể tránh né hay phản kháng.

Bởi vì nàng đã triệt triệt để để đắm chìm vào trong loại cảm giác này.

Minh Tà giơ cao tay, lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn quang mang tử sắc. Chưởng phong phá tan y phục trên thân nữ tử, chỉ còn một lớp ti y mỏng manh che lấp những phần trọng yếu.

“Ngươi muốn làm gì ?” Lam Vân đỏ bừng mặt, mắt thấy thân mình gần như hoàn toàn bại lộ trước tuyết y nam tử, trong lòng không khỏi có chút thất kinh.

“Chữa thương.”

Lúc này, Lam Vân chợt nhớ đến một đêm phong hoa hôm đó, tuy rằng nàng biết rõ bản thân trúng độc, mà thành chủ chỉ vì mình giải độc. Nhưng dù sao hắn và nàng đã có quan hệ hoan ái, thậm chí còn làm ra loại sự tình tổn hại danh tiết nữ nhân. . .

Dù rằng đêm ấy chỉ có hai người bọn họ, song Lam Vân vẫn vô pháp lãng quên.

Nàng đường đường là công chúa của một nước, nếu bị người khác biết được nàng thất thân với Minh Tà, chính nàng sao có thể chịu đựng ?

Nếu là nam nhân khác, nàng nhất định sẽ tự sát để rửa sạch mối nhục nhã, nhưng đây lại là Minh Tà.

Lam Vân không có nửa điểm cảm thấy mình bị *** ô, ngược lại trong lòng nảy sinh cảm giác ái mộ. Sau đêm đó, chỉ cần một khắc không nhìn thấy Minh Tà, nàng liền cảm thấy buồn phiền bối rối. Thậm chí ngay tại Kiếm Thần đại hội, trước khi kịp suy nghĩ, thân thể của nàng đã làm ra phản ứng liều mình vì nam nhân kia.

Mà nay, Minh Tà lại không chút kiêng dè trị thương cho nàng. . .

Lam Vân khẽ nhắm mắt, dường như có một dòng nước ấm lưu chuyển khắp toàn thân. Khóe môi nàng hơi cong lên, cảm giác hạnh phúc cứ thế kéo đến tràn ngập trái tim.

Bỗng nhiên, bên tai nàng vang lên tiếng xôn xao ngoài cửa.

Tiếng bước chân cường thế mà kiên định chậm rãi tới gần, nương theo đó là từng tiếng ‘Bệ hạ an khang’ cùng thanh âm đầu gối va chạm với mặt đất.

Minh Tà thoáng nhíu mi, khóe môi vạch nên một đường cong quỷ dị ────Đông Phương Tuyệt !

Cửa bị mở ra, phóng mắt nhìn lại, hơn ngàn danh hộ vệ hoàng cung sắp hàng mà đứng, tinh thần phấn chấn, đội ngũ kéo dài đến tận bờ sông. Tràng cảnh đồ sộ không khỏi khiến thành dân nổi lên lòng sợ hãi.

Thánh Tuyết vương thành giống như một tòa thành trì chìm trong sương khói mờ mịt, phong hòa thái bình, hôm nay không ngờ lại xuất hiện nhiều hộ quân đến vậy. Bách tính trong thành chưa kịp hiểu được chuyện gì xảy ra đã phải phủ phục quỳ xuống, cung nghênh thánh thượng !

Đông Phương Tuyệt căn bản không nghe khuyên bảo, đẩy mạnh đám người tiến đến cản trở, sải bước vào phòng. Khi nhìn thấy nữ nhi của mình gần như trần trụi nằm ở trước mặt Minh Tà, lửa giận điên cuồng bốc lên ồ ạt.

“Làm càn !”

Đông Phương Tuyệt tung một chưởng đánh về phía tuyết y nam tử. Lam Vân kinh hoảng thất sắc, “Phụ hoàng, đừng !”

Song Minh Tà vẫn bất động như trước, vạt áo tuyết bạch phiêu nhiên bay lên. Ngay lúc chưởng phong sắp sửa chạm đến hắn, một đạo tử quang chợt hiện tán ra chung quanh Minh Tà như muốn bảo hộ chủ nhân, ngăn cản thế công của đối phương.

Đông Phương Tuyệt bị lực đạo mạnh mẽ đẩy lui vài bước, Minh Tà thu hồi chưởng lực. Gió mát phất qua, hắc sa nhẹ nhàng lay động tạo nên từng đường cong uốn lượn mờ ảo.

Lúc này, Thương Lạc, Phó Thiện cùng với Thất vệ của hoàng triều nháy mắt xông vào gian phòng. Thất vệ nhanh chóng rút kiếm, đồng loạt chỉ hướng Minh Tà.

Tuyết y nam tử cười khẽ một tiếng, căn bản không có ý cung nghênh thánh giá, ngữ khí bình thản vô ba, “Bệ hạ đại giá quang lâm, Minh Tà không thể tiếp đón từ xa, mong bệ hạ thứ lỗi.”

Đông Phương Tuyệt hừ lạnh, bước nhanh đến bên nhuyễn tháp đỡ Lam Vân ngồi dậy, vẻ mặt quan thiết, “Vân nhi. . .”

“Phụ hoàng.”

Đông Phương Tuyệt nhíu chặt mày kiếm, “Minh Tà có làm gì ngươi hay không ?”

“Phụ hoàng hiểu lầm, thành chủ đang giúp nữ nhi chữa thương.” Lam Vân hơi rũ mâu, gò má nổi lên một mạt hồng rực tựa hoa đào.

Đông Phương Tuyệt không có ý nhân nhượng, “Nếu không phải vì hắn, Vân nhi làm sao có thể bị thương ?!”

Lam Vân ngẩng đầu, “Phụ hoàng, đây là nữ nhi tự nguyện, không liên quan với Thánh Tuyết thành chủ.”

Đông Phương Tuyệt thần tình khiếp sợ, từ phản ứng của Lam Vân cơ hồ cảm giác được điều gì, “Ngươi thân là công chúa triều ta, vì Thánh Tuyết thành chủ mà bị thương vẫn không hối hận ?”

“Phụ hoàng, nữ nhi đã nói, chuyện đó là do nữ nhi tự nguyện, không có gì hối hận hay không !” Ngữ khí của Lam Vân thập phần kiên quyết.

Đông Phương Tuyệt đứng dậy, bước đến trước mặt tuyết y nam tử. Dung nhan tuấn dật vì thịnh nộ mà trở nên lạnh lẽo như có gió lạnh phất qua, “Đã quấy rầy Thánh Tuyết thành chủ nhiều ngày, khiến thành chủ bất tiện, mong thành chủ có thể. . .”

“Bệ hạ quá lời.” Tuyết y nam tử thong dong mở miệng, “Lam Vân công chúa đã không có gì đáng ngại, bệ hạ có thể đưa công chúa trở về.”

“Ta không đi !” Lam Vân chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, từng bước đi đến gần Minh Tà, “Ta sẽ ở lại Thánh Tuyết vương thành, không muốn đi đâu hết !”

“Ngươi cần phải về nhà.”

“Thành chủ chán ghét Lam Vân sao ?”

Minh Tà xoay người, xuyên qua màn hắc sa có thể rõ ràng thấy được một đôi mắt tràn ngập ái mộ, “Công chúa, đừng tùy hứng.”

Thanh âm từ tính du dương khiến nữ tử triệt để đắm mình, cho dù không rõ tướng mạo của Minh Tà nhưng Lam Vân có thể tưởng tượng phía sau hắc sa che giấu một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại đến nhường nào.

“Ta có thể theo phụ hoàng trở về, nhưng hy vọng thành chủ thỏa mãn một thỉnh cầu cuối cùng của Lam Vân.”

Minh Tà cười khẽ, nghiễm nhiên bày ra tư thái khiêm hòa nhã nhặn, “Công chúa thỉnh nói.”

“Ta muốn nhìn xem dung mạo của thành chủ.”

Minh Tà cả kinh, trầm mặc trong chốc lát rồi thản nhiên đáp, “Ta không thể thỏa mãn yêu cầu của  ngươi.”

Lam Vân lộ ra thần tình vui mừng, “Thành chủ đã không làm được, Lam Vân cũng sẽ không quay về.”

“Vậy ngươi gả cho hắn !”

Một thanh âm uy nghiêm vang lên, nháy mắt khiến bầu không khí trong phòng ngưng đọng. Đông Phương Tuyệt nhìn Lam Vân, đáy mắt tràn ngập ôn hòa, “Vân nhi thích Thánh Tuyết thành chủ ?”

Tâm tư của nữ nhi, Đông Phương Tuyệt hắn sao có thể không rõ ?

Từ nhỏ đến lớn, hắn có khi nào chứng kiến nữ nhi vì một nam nhân mà trả giá đến mức này? Càng chưa bao giờ nhìn thấy Lam Vân vốn tính tình cương liệt lại ngượng ngùng đỏ mặt trước nam nhân.

Song tại đây, không đến nửa canh giờ, biến hóa của Lam Vân đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt Đông Phương Tuyệt.

“Đúng vậy.” Lam Vân ngẩng đầu, không chút e ngại bày tỏ tình cảm của mình, “Nữ nhi đã yêu thành chủ.”

Thanh âm mềm mại mang theo chút run rẩy truyền vào trong tai mỗi người, chúng nhân đều nghe rõ. Đường đường là công chúa Lam Vân không ngờ lại yêu Thánh Tuyết thành chủ ?!

Tử San nắm chặt ống tay áo, khóe miệng nhỏ nhắn nhếch lên đầy bất mãn.

Cả Thánh Tuyết vương thành, vô luận nam nữ, người ái mộ Thánh Tuyết thành chủ không phải ít, mà nay công chúa này cũng. . .

Lam Vân không ngu ngốc sợ đầu sợ đuôi, chẳng hề ngại ngùng e thẹn như nữ tử bình thường, lại càng không lừa gạt chính mình, thẳng thắn hào tình, một khi nhận định là sẽ không buông tay.

Hiện tại, nàng đã biết tình cảm của mình dành cho Thánh Tuyết thành chủ, sao có thể bỏ lỡ cơ hội ?

Ánh mắt mọi người đều hướng về tuyết y nam tử vẫn không có nửa điểm phản ứng. Hắn chắp tay đứng đó, thân hình tựa như ngọn núi vô kiên bất tồi, trấn định độc lập giữa thiên địa chẳng hề nao núng dao động.

Lam Vân ngơ ngẩn dõi theo Minh Tà, ánh mắt ẩn ẩn vài phần chờ mong.

Gương mặt tuấn lãng của Đông Phương Tuyệt trở nên nhu hòa, “Thánh Tuyết thành chủ, Vân nhi đối với ngươi một mảnh tình si, đừng khiến trẫm thất vọng.”

“Ý bệ hạ là. . . ?”

“Cưới nàng !” Ngữ khí của Đông Phương Tuyệt vô cùng kiên định, không cho phép lui bước từ chối.

Minh Tà chỉ trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

“Hay là Thánh Tuyết thành chủ cho rằng công chúa không xứng với ngươi ?”

Lam Vân thấy Minh Tà căn bản không có phản ứng, trong lòng không khỏi nổi lên nhàn nhạt cô đơn. Nàng vô pháp nhìn thấu Minh Tà rốt cuộc đang nghĩ gì. Dải hắc sa kia mờ ảo mà thần bí, phảng phất nam nhân này không hề tồn tại trên thế gian.

Nếu Minh Tà mở miệng khước từ ngay trước mặt bao người, công chúa một nước sao có thể ngẩng đầu đối diện với miệng lưỡi chê cười của thế nhân ?

Lam Vân cắn chặt môi, đôi mắt long lanh phiếm thủy quang trong suốt, “Nếu Thánh Tuyết thành chủ khó xử, có thể dành thời gian suy xét thêm, chẳng qua ta mong thành chủ không nên quên chuyện ngài đã làm với Lam Vân đêm đó.”

Đông Phương Tuyệt nhướn mày, dự cảm bất tường đột nhiên dũng mãnh tràn vào tâm trí khiến hắn lập tức quay đầu nhìn sang Lam Vân, “Minh Tà làm gì với ngươi ?!”

Lam Vân không đáp, gò má lại đỏ bừng như bị lửa thiêu.

Đúng lúc này, thanh âm mờ ảo không chân thực của Minh Tà rốt cuộc vang lên, phất qua bên tai mỗi người:

“Ta đồng ý !”

.

Mặt trời đỏ rực như lửa, trời trong nắng ấm, tuấn mã bôn ba lao vút trên con đường nhỏ.

Hoàng triều hộ vệ quất roi thúc ngựa chạy đến Kinh Sư thành, tin tức bất ngờ truyền đến khiến cố đô phồn hoa bỗng trở nên xôn xao.

Vào Khánh điển ba ngày sau, trước mặt đông đảo văn võ bá quan cùng võ lâm nhân sĩ, Đông Phương Tuyệt sẽ tự mình tuyên cáo hôn sự giữa Thánh Tuyết thành chủ và công chúa Lam Vân.

Một khi tuyên bố, đó có nghĩa kết cục đã định, vô pháp thay đổi !

.

Bên trong Thần Nguyệt Cung, Mộc Tuyết Các vốn băng lãnh chợt giảm độ ấm. Tuy rằng hôn sự vẫn chưa công bố trước thiên hạ, nhưng tin tức sớm đã lan truyền khắp võ lâm gây nên một trận ồn ào huyên náo.

Hồng y nam tử đứng trước cửa sổ, ngân phát theo gió loạn vũ. Hàn độc nhập cốt tản mát quanh thân hắn làm cho Vô Nhai và Tập Phong căn bản không dám tới gần.

Hồng mâu u lãnh phản chiếu ánh tà dương của buổi hoàng hôn, nhộn nhạo từng đợt sóng gợn. Thân ảnh xích hồng hệt như viêm hỏa chìm trong băng tuyết không cách nào bốc cháy.

Hôm nay cung chủ thật đáng sợ, chỉ một bóng lưng thôi cũng đã khiến hai vị tòa sử kiêng kị vạn phần.

“Minh Tà muốn cưới Lam Vân ?”

“Bẩm cung chủ, đúng là như vậy.”

Hồng y nam tử lãnh mị nhếch môi, đáy mắt xẹt qua dị sắc lạnh lẽo buốt giá ────

Yêu hồ ly chết tiệt, hắn rốt cuộc muốn giở trò gì ?!

Tuy rằng Hách Liên Cô Tuyết biết rõ yêu tinh nhất định có mục đích, nhưng khi nghe nói đến chuyện hai người sắp sửa thành thân, hắn vẫn vô pháp kiềm chế tâm tình, hận không thể đem tên hỗn đản mình đầy quỷ kế kia hung hăng giáo huấn một phen !

Bởi vì Cô Tuyết lúc này thật sự rất tức giận. . .

.

Đêm đến, gió mát thoáng bay, ngọn nến chỉ còn dư lại một giọt sáp cuối cùng lấp lóe hỏa quang mơ hồ.

Tuyết y nam tử biếng nhác nghiêng mình nằm trên nhuyễn tháp, tựa hồ đang chờ đợi một người nào đó, trong lòng thầm đếm:

Ba, hai, một. . .

Một trận gió thổi qua lạnh buốt.

Ánh nến trong phòng hoàn toàn tắt lụi.

Ngay lúc đó, thân ảnh hỏa hồng nương theo cơn gió phút chốc tiến vào gian phòng, so với thời gian mà  tuyết y nam tử tính toán không sai lệch chút nào.

Không đợi Minh Tà giải thích, hồng y nam tử đã xoay người hạ xuống bên cạnh hắn, lập tức bóp chặt yếu hầu Minh Tà, hung hăng ấn hắn vào nhuyễn tháp.

Bạch sa che mặt chỉ lộ ra một đôi nhãn mâu thâm hồng tràn ngập lửa giận thị huyết, giống như muốn đem nam tử dưới thân nháy mắt thiêu đốt thành tro tàn !

***