Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 182: Hoàng triều Khánh điển • Yêu ma kế (tam)




“Cung chủ, Lăng Tiêu đã chết. Đông Phương Tuyệt vì đề phòng hậu hoạn đã tiêu diệt toàn bộ đệ tử của Ảnh Phù Môn. Từ đây Ảnh Phù Môn triệt để bị xóa tên khỏi giang hồ !”

Hồng y nam tử tựa hồ không để ý đến lời của Tập Phong, hồng bào chấm đất nương theo cơn gió phần phật lay động tạo nên từng đường cong mị nhiên. Hàn khí băng lãnh lướt qua khuôn mặt Tập Phong, yêu độc phệ hàn.

“Cung chủ. . .”

“Cút.” Theo sau thanh âm lãnh liệt, cánh cửa Mộc Tuyết Các ‘Ầm ────’ một tiếng đóng chặt lại. Mạt hồng ảnh yêu lãnh biến mất khỏi tầm mắt Tập Phong.

Tập Phong còn chưa bẩm báo xong đã bị Hách Liên Cô Tuyết đuổi ra ngoài. Gần đây cung chủ hỉ nộ vô thường, làm cho Tập Phong chợt có cảm giác vị thiếu cung chủ trước đây tựa hồ đã trở lại.

Cô Tuyết vừa mới bước vào Mộc Tuyết Các liền bị một cánh tay hữu lực nháy mắt kéo vào trong ngực. Không chờ hắn kịp phản kháng, thân mình mềm nhũn như không có nửa điểm khí lực bị ném lên nhuyễn tháp.

Hắn giận, nhưng yêu tinh kia lúc này so với hắn còn phẫn nộ hơn gấp trăm lần !

Cô Tuyết vừa định đứng dậy lại bị hung hăng đè xuống. Tử mâu khẽ nhướn hàm chứa dị quang tà mị, nhìn chăm chú vào trương dung nhan yêu mị trước mắt.

Khóe môi cong lên thành một nụ cười tàn khốc, tử mâu yêu dã lưu chuyển gợn sóng tàn nhẫn bá đạo cùng dục vọng độc chiếm.

“Thánh Tuyết thành chủ không ở bên vị hôn thê của ngươi sao, chạy đến chỗ ta làm gì ?” Hồng mâu hoặc nhân ngả ngớn châm chọc, lấp lóe mị sắc câu nhân.

“Đến trừng phạt ngươi !” Thanh âm trầm thấp từ tính tràn ra từ hai phiến môi mỏng, mang theo mị lực không cho phép kháng cự.

“Những lời này hẳn là phải để ta nói mới đúng !” Cô Tuyết gắt gao chế trụ eo lưng Lộng Nguyệt, chuẩn bị xoay người phản khách vi chủ song vẫn bị đè ép như trước.

“Muốn phản kháng ta sao? Yêu nghiệt không biết nặng nhẹ nhà ngươi !” Dung nhan yêu dị vì tức giận mà càng thêm tà mị, khí tức như ma quỷ chậm rãi tản ra bốn phía, hung hăng giam cầm nam tử dưới thân.

Lộng Nguyệt mạnh mẽ xé bỏ y bào hỏa hồng, từng mảnh lụa đỏ rực như lê hoa toái vũ lác đác rơi xuống nền đất tô điểm cho tình sắc lửa nóng.

Trên làn da trắng nõn, vết thương nơi vai phải trở nên dị thường bắt mắt, còn đang rỉ ra máu tươi. Cảnh tượng phía trước đâm buốt nhói hai mắt yêu tà nam tử.

Bàn tay Lộng Nguyệt niết chặt cằm của Cô Tuyết, phượng mâu thâm tử ngưng đầy băng hàn độc lãnh, “Đông Phương Tuyệt là cái gì? Hắn xứng để ngươi vì hắn mà thụ thương sao ?”

Vai phải nhiễm đỏ máu tươi khiến hắn phẫn nộ đến tột đỉnh.

Cho dù biết yêu nghiệt này cố tình làm vậy, hắn vẫn vô pháp khống chế lửa giận của mình.

Mấy canh giờ trước, Lộng Nguyệt thậm chí còn muốn ngay lập tức vặn gãy cổ Đông Phương Tuyệt.

“Vậy Lam Vân kia là gì ?!” Cô Tuyết cũng nổi giận, ngữ khí lạnh băng không chút lưu tình đáp trả, “Ngươi còn dám thành thân với ả? Ta cho ngươi biết, vào ngày cử hành hôn lễ, ta nhất định sẽ để ngươi mang một cỗ thi thể trở về mà động phòng !”

“Ngươi dám !” Lộng Nguyệt ghé sát vào đôi nhãn mâu thâm hồng, lông mi thoáng chớp động, đảo qua hai hàng lông mày, “Không cho ngươi phá hỏng kế hoạch của ta !”

Cô Tuyết khẽ hất chiếc cằm tinh xảo, hoặc mâu nheo lại, lưu chuyển gợn sóng đầy tà khí khó lường, “Ta chính là muốn phá đám, yêu tinh ngươi có thể làm gì được ta ?”

Tử mâu nguy hiểm nhướn lên, gương mặt tà tứ tuấn mỹ tăng thêm vài phần yêu diễm. Làn tóc tím sẫm men theo bả vai của Lộng Nguyệt trượt xuống, tràn đầy ma dã cực hạn.

“Đừng tưởng rằng ta không trừng trị được ngươi !” Ngón tay thon dài lặng lẽ lướt xuống, cư nhiên không chút dự triệu tham nhập vào nơi tư mật của Cô Tuyết, càn rỡ đùa nghịch, “Thả cho ngươi rong chơi lâu quá, khiến ngươi quên mất cách nghe lời.”

Cô Tuyết cắn chặt môi, hắn vô pháp kháng cự kiểu tra tấn này của Lộng Nguyệt, rõ là muốn tiến vào lại còn chậm chạp kéo dài thời gian. Tình niệm dâng trào phủ lên hai gò má một mạt đỏ ửng đầy yêu mị, khơi gợi dục vọng lửa nóng.

Khẽ liếm phần cổ cùng vết thương trên vai của người dưới thân, Lộng Nguyệt đặt một tay trên eo Cô Tuyết, tay còn lại đùa nghịch phân thân của hắn, nụ cười càng thêm tà tứ, “Xem ra phương thức này luôn thực dụng nhất, Tuyết bảo bối của ta, thân thể ngươi vẫn mẫn cảm như vậy, mới chạm vài lần đã không chịu nổi.”

Kích thích nóng bỏng khi có khi không khiến huyết mạch Cô Tuyết sôi trào, thân thể căng thẳng cứng đờ nháy mắt trở nên mềm nhũn như tơ. Đôi mắt băng hồng nhiễm đậm tình niệm long lanh quang hoa càng thêm câu nhân.

“Ta hiểu rõ ngươi nhất, không phải sao ?” Thanh âm của Lộng Nguyệt dần trở nên nhu hòa, chậm rãi mở rộng nơi u mật, “Lúc trước Tuyết nhi tự nguyện trao thân cho ta, bộ dáng khi ấy, ta vĩnh viễn cũng không quên.”

Ngữ thanh từ tính ẩn ẩn tà khí thì thầm bên tai khiến lửa giận của Cô Tuyết bỗng chốc bị dập tắt. Trong đầu lưu chuyển ký ức của một đêm hôm đó, khuynh thành mị sắc, quyến luyến kết hợp.

Đột nhiên, cảm giác đau đớn như bị xé rách chợt dấy lên, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân Cô Tuyết. Lộng Nguyệt ngốn ngấu cánh môi của hắn, nuốt lấy tiếng chửi bới chuẩn bị thốt ra vào trong miệng. Hai chiếc lưỡi khí phách dây dưa loạn vũ, khiêu khích lẫn nhau trong không gian nóng bỏng chật hẹp.

Tối nay, Lộng Nguyệt hôn cuồng dã mà ngoan tuyệt, làm cho Cô Tuyết không thể thừa nhận. Lửa nóng dưới thân hừng hực thiêu đốt cơ hồ muốn đem toàn thân hắn đốt cháy không cách nào chống đỡ.

Tử mâu lưu chuyển quang hoa yêu dị, Lộng Nguyệt liên tục tiến nhập thân thể ấm nóng dưới thân, mang theo lực đạo mạnh mẽ như trừng phạt càn rỡ khiêu khích. Khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong tà nhiên.

“Nhớ kỹ! Đừng có chọc giận ta, bằng không ngươi sẽ không dễ chịu !” Thanh âm nhu hòa chợt trở nên ngoan tuyệt, Lộng Nguyệt luật động không chút lưu tình, căn bản không để cho người dưới thân có cơ hội thở dốc buông lỏng.

Cô Tuyết bị Lộng Nguyệt kịch liệt xỏ xuyên qua khiến thần trí đã mơ hồ không rõ, sắc mặt thoáng tái nhợt, lông mi như cánh bướm trải rộng khẽ chớp, phiếm gợn sóng mê ly.

Nhuyễn liêm theo gió nhè nhẹ lay động, đêm nay, Lộng Nguyệt chiếm đoạt cùng tác cầu đã là cực hạn lớn nhất mà Cô Tuyết có thể thừa nhận.(kinzie3012.wordpress.com)

.

Làn gió ấm áp thổi qua Mộc Tuyết Các, Lộng Nguyệt cúi đầu ngậm lấy cánh môi của người dưới thân, liếm duyện mồ hôi trên trán Cô Tuyết. Tử mâu đã thối lui tất cả thô bạo ngoan độc, lại chứa đầy ôn nhuận nhu tình. (ăn no mà chẳng không thế =3=)

“Tuyết nhi của ta, ngươi có biết hay không. . .” Lộng Nguyệt cầm ngón tay Cô Tuyết hung hăng nhấn mạnh vào vị trí trái tim trong ngực, “ Mỗi lần ngươi bị thương, chỗ này của ta không biết sẽ phải đau đớn bao lâu. . .”

“Là ta tự chuốc lấy, ngươi không cần để ý đến ta !” Cô Tuyết trở thân, thậm chí không muốn đối diện với đôi tử mâu tràn ngập nhu tình kia. Trong lòng sóng triều quay cuồng, huyết dịch sôi trào vẫn chưa ngừng nghỉ.

Lộng Nguyệt khẽ nhếch môi, nhìn bộ dáng có chút hối hận lại không muốn thẳng thắn thừa nhận của yêu nghiệt, cảm thấy vô cùng thú vị.

Hắn đem Cô Tuyết ôm vào lòng, hạ xuống một nụ hôn nhẹ. Tử mâu hẹp dài ngưng đầy tiếu ý.

Lộng Nguyệt thoáng nâng chiếc cằm của người trong lòng, bật cười khẽ, “Thành thân chỉ là diễn trò mà thôi, ngươi cũng biết rồi.”

Cô Tuyết ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, dồn hết khí tức toàn thân gắt gao đè nặng lên người hắn, ngữ khí băng lãnh mà tàn nhẫn, “Ta không quản đó có đúng là diễn trò hay không, nữ nhân kia nhất định phải chết !”

Tử mâu khẽ nhướn, ngón tay thon dài phất qua ngân phát tựa tuyết, “Cũng giống Lăng Tiêu, chúng ta việc gì phải tự mình động thủ ?”

Cô Tuyết đột nhiên nhớ ra điều gì, yêu mị nhếch môi, “Lão hồ ly Lăng Tiêu kia chết là đáng tội, chẳng qua. . .” Nhãn mâu băng hồng hơi nheo lại, “Tay của hắn làm sao mà biến thành màu xanh vậy ?”

Lộng Nguyệt cười khẽ, “Ngươi cho rằng chỉ Thất thải mê sa mới có thể làm cho màu da biến thành xanh lục hay sao ?”

“Ta sớm biết là ngươi hạ độc.” Cô Tuyết ái muội hôn lên cánh môi yêu dị của yêu tà nam tử, “Khiếu Nguyên Lệnh của đặc sứ Thất Sắc Thiên Đường làm thế nào lại rơi vào tay ngươi ?”

Lộng Nguyệt biểu tình lạnh nhạt, thản nhiên đáp, “Giết vài tên đặc sứ là có thể đoạt được Khiếu Nguyên Lệnh, không phải rất dễ hay sao ?”

“Nga? Thật không ?” Cô Tuyết nheo mắt trầm tư, ngữ khí mang theo ý vị châm chọc, “Xem ra Khiếu Nguyên Lệnh rất dễ đắc thủ, chỉ trong một ngày đã bị yêu tinh ngươi thu vào tay, bản cung vô cùng kính nể.”

“Hách Liên cung chủ quá khiêm tốn rồi.” Lộng Nguyệt ôm chặt thân thể Cô Tuyết, nghiêng đầu hôn lên xương quai xanh của hắn.

Hồng mâu cùng tử mâu giao hội.

Kỳ thật Lăng Tiêu nói đúng một chuyện: tràng diễn ‘Trừ gian ký’ tại hoàng triều Khánh điển đúng là một màn kịch do hai người bọn họ phối hợp diễn xuất.

Lợi dụng Thất Sắc Thiên Đường nhiễu loạn ánh mắt chúng nhân; bố trí Khiếu Nguyên Lệnh bên trong Long Thiền Trượng mà chỉ đặc sứ của Thất Sắc Thiên Đường mới có; âm thầm hạ độc lên người Lăng Tiêu, lộ ra màu da mà giống hệt với người phục dụng Thất thải mê sa; lừa gạt Xích Phong, khiến Đông Phương Tuyệt mê hoặc, thần không biết quỷ không hay đẩy Lăng Tiêu vào chỗ chết.

Mượn nhờ bàn tay của Đông Phương Tuyệt để trừ đi Lăng Tiêu, nhổ tận gốc Ảnh Phù Môn. Thế nhân chỉ thấy được tất cả mọi việc chẳng qua là Đông Phương Tuyệt vì tiêu diệt phản đảng mà áp dụng thủ đoạn, hợp với lẽ thường. Song trên thực tế, đó chỉ là hai đại yêu ma lợi dụng Đông Phương Tuyệt trảm thảo trừ căn mà thôi.

Cô Tuyết vùi đầu khẽ hôn lên cổ Lộng Nguyệt, “Ta cảnh cáo ngươi, thật vất vả lắm ta mới lấy được tín nhiệm của Đông Phương Tuyệt, ngươi cũng không được phá hỏng hảo sự của ta !”

“Đúng a. . .” Lộng Nguyệt hung hăng niết chặt chiếc cằm của yêu mị nam tử, tử mâu lóe lên quang mang tàn nhẫn, “Nhiều lần ra tay cứu gã hoàng đế kia, hắn sao có thể không cảm kích ngươi, nhất là lần này…”

Cô Tuyết nháy mắt hôn lên môi Lộng Nguyệt, đem những lời hắn định thốt ra đẩy trở về.

“Trọng Hoa đã chết, Lăng Tiêu đã chết, kẻ chịu tội kế tiếp sẽ là ai ?” Lộng Nguyệt nhướn mắt, mâu sắc u trầm lấp lóe ám hỏa.

“Ngươi cứ nói xem ?” Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi, yêu mang độc lãnh tản mát.

“Ta biết, yêu nghiệt ngươi muốn hoàn toàn trừ bỏ tứ đại gia tộc, có phải không ?”

Cô Tuyết cười khẽ ra tiếng, yêu dung mị diễm hoặc nhân, “Chẳng lẽ ngươi không có ý định như vậy sao ?” Cắn nhẹ cánh môi của người dưới thân, thở ra luồng khí ấm áp như lan, “Diệt trừ tứ đại gia tộc chính là phá hủy toàn bộ thế lực của Đông Phương Tuyệt trong võ lâm, thuận tiện thi hành kế hoạch thôn tính hoàng triều của ngươi.”

“Đừng tưởng rằng ngươi không nói là ta sẽ không biết.”

Yêu hỏa trong mắt Lộng Nguyệt nhanh chóng lan tràn, nhìn sâu vào đôi hồng đồng tà mỹ kia, tiếu ý nhàn nhạt nhu hòa như gió.

“Nếu không phải Lăng Tiêu còn muốn buông lời sàm ngôn trước mặt Đông Phương Tuyệt, ta thật sự không định giết hắn ngay lúc đó.” Nhãn mâu băng hồng nheo lại đầy nguy hiểm, “Trong bốn người kia, hắn vẫn có giá trị lợi dụng cao nhất.”

“Vậy cũng không hẳn là xấu.” Nụ cười của Lộng Nguyệt thêm vài phần tà tứ, “Lão hồ ly đó tâm địa nham hiểm khó đoán, nhìn sự việc quá mức thấu triệt, hiện tại diệt hắn cũng không tính là bất lợi.”

“Đoạn Lãng và Liễu Phi Yên thập phần ngoan cố, tận trung với Đông Phương Tuyệt, cơ hồ không có nhược điểm. Nếu muốn diệt trừ bọn hắn mà không bị phát giác cũng không phải chuyện dễ dàng.”

“Yên tâm.” Đầu lưỡi của Lộng Nguyệt đảo qua vành tai Cô Tuyết, “Thời cơ sẽ đến rất nhanh.”

“Lại định lợi dụng Thất Sắc Thiên Đường ?”

Tử mâu thoáng cong lên, “Lúc nào cũng núp bóng đám sát thủ kia, ngươi không thấy chán sao ?”

Cô Tuyết cười lạnh, mang theo vài phần trào phúng, “Ngươi có từng tra xét nội tình của Phong Lưu Ảnh bao giờ chưa ?”

Lộng Nguyệt vẫn lạnh nhạt như trước, “Hắn rất thần bí, lại không hề hiện thân, ta cũng vô pháp biết được.”

“Nga? Thật không ?” Thần sắc trong hồng mâu ngày càng quỷ dị, “Năm trăm cánh tay của sát thủ Thất Sắc Thiên Đường đều có thể chặt bỏ, ngươi thật sự không thăm dò được tung tích của Phong Lưu Ảnh ?”

“Phong Lưu Ảnh và ta không có gì liên quan, biết hay không biết rất trọng yếu sao ?”

“Vậy vì sao đám thủ hạ của Phong Lưu Ảnh bị Thánh Tuyết thành chủ ngươi bắt giam, ngay cả nửa điểm phản ứng hắn cũng không có ?”

Thần sắc Lộng Nguyệt thoáng chốc cứng đờ, lập tức che giấu tình tự khó đoán trong mắt, “Ngươi muốn nói chuyện gì ?”

Cô Tuyết cười vô cùng yêu mị, nhẹ giọng phun ra thanh âm tà nhiên đầy khiêu khích, “Đừng để ta biết Phong Lưu Ảnh chính là ngươi !”

“Ngươi cho rằng điều đó có thể hay sao ?” Lộng Nguyệt nhướn mắt, “Hiện giờ Thất Sắc Thiên Đường đã bị diệt hai đường, tổn thất thảm trọng, phần đông sát thủ lại bị bắt giữ tại hoàng triều Khánh điển. Nếu ta là Phong Lưu Ảnh, vì cái gì phải giết đệ tử của mình ?”

“Với yêu tinh ngươi mà nói, không có gì là không thể !”

Lộng Nguyệt cười khẽ, đầu ngón tay phất qua cằm của Cô Tuyết, mỉa mai đáp trả, “Hách Liên cung chủ, ngươi xem hai người chúng ta, ai có khả năng là Phong Lưu Ảnh nhiều hơn ?!”

Cô Tuyết cười lạnh, “Phong Lưu Ảnh rốt cuộc là ai, trong lòng ngươi rất rõ !”

“Cung chủ ────”Đột nhiên, một thanh âm cung kính từ bên ngoài Mộc Tuyết Các truyền đến.

Lộng Nguyệt khẽ nhíu mi.

Hồng mâu yêu hoặc nổi lên một tia lạnh lùng pha lẫn bất mãn, “Chuyện gì ?”

“Bệ hạ phái Phó Thiện đến truyền lời, thỉnh cung chủ tiến cung !”