Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 191: Huyết sắc đại mạc




Lộng Nguyệt và Cô Tuyết đều không ra tay, chỉ lặng yên xem kỳ biến, dị sắc trong mắt càng thêm thâm trầm.

Phong Trần Diệt vung kiếm, thế công ào ạt như gió lạnh rít gào, hỗn loạn thiện biến. Sát ý cùng khí tức thị huyết cơ hồ hóa thành thực thể, mãnh liệt nhằm ngay mặt Tà Hoàng xuất kích !

Toàn thân Tư Đồ Không Thành bỗng chốc căng thẳng, chắn trước mặt Tà Hoàng, ngăn cản sát chiêu của Phong Trần Diệt !

Chỉ trong chớp mắt, bụi bặm cuồn cuộn bốc lên khắp hang đá, Tà Hoàng giống như mất đi lý trí vẫn ngồi trên thạch thai cười ngây ngô, không ngừng bứt mớ cỏ dại rối tung dưới chân đùa nghịch. Bộ dáng đần độn kia hệt như hài đồng non nớt vô hại, không hề nhận ra nguy hiểm đang kéo tới.

“Thành nhi. . . Thành nhi. . .” Tà Hoàng không ngừng gọi, lúc này hắn đã không còn phong tư cùng khí phách ngày trước, nghiễm nhiên một bộ lão nhân bất lực sa sút tang thương.

Một lão nhân gần đất xa trời, trên gương mặt hiện rõ vết dấu thời gian.

Có ai ngờ tới, Tư Đồ Phách từng oai phong một cõi thống lĩnh quần hùng kia giờ đây ngây dại thành kẻ điên. Có ai ngờ tới, Ám Hà Giáo vương không phải người cũng chẳng phải quỷ thần thông đầy mình hiện giờ lại rơi xuống kết cục lẻ loi cô độc.

Chỉ có nhi tử độc nhất của hắn, từng là thiếu minh chủ Thiên Địa Minh, tận tâm tận lực giữ gìn cho hắn một mạng tàn mà sống gượng đến cuối đời.

“Thiếu minh chủ, Phong Trần Diệt kính ngươi, nhưng mong ngươi đừng cản trở ta !” Thanh y nam tử tay niết kiếm quyết, bộ pháp phiêu dật nhẹ nhàng.

“Nếu muốn giết hắn, trừ phi phải giết ta trước !” Ngữ khí của Tư Đồ Không Thành vô cùng kiên định, không cho phép phủ quyết.

“Tà Hoàng làm nhiều việc ác, không còn nhân tính, không thể không trừ !”

“Chỉ cần ngươi không tiếp tục truy cứu, từ nay về sau ta sẽ mang theo cha ta thoái ẩn giang hồ !”

“Cha ngươi. . . ?” Phong Trần Diệt nháy mắt ngừng công kích, con ngươi màu bích lục không dám tin nhìn chằm chằm vào lão nhân ngây dại, lập tức lại nhìn về phía Tư Đồ Không Thành. Lực đạo trong tay tựa hồ không cách nào ngưng tụ.

“Đúng vậy.” Tư Đồ Không Thành thậm chí không dám đối diện với đôi bích đồng trong suốt trước mặt, phảng phất có một thứ lợi khí bén nhọn đâm thẳng vào ***g ngực hắn.

“Cha ngươi thì thế nào ?” Phong Trần Diệt mỉm cười nhàn nhạt, “Năm đó, chính là hắn !” Ngón tay dứt khoát chỉ hướng lão nhân ngồi trên thạch thai, “Kẻ diệt quốc gia của ta, giết phụ hoàng ta. Phong Trần Diệt ta nhẫn nhục bao năm, gắng gượng mà sống đến hôm nay, rốt cuộc cũng có cơ hội tự tay giết chết hung thủ !”

Trong mắt Phong Trần Diệt tràn đầy lạnh lùng ngoan độc, “Năm đó, Tà Hoàng dùng Đông Doanh huyễn thuật giết không biết bao nhiêu con dân của Hồi Hột ta. Bộ dáng của hắn, cả đời ta cũng không thể nào quên! Hắn mang ta về Đại Ám Hà Cung, xem như chó quất roi liên tục, bị ép buộc vì hắn làm việc. Ta từ Tu La Môn giết chóc đẫm máu, nếm mật nằm gai mới tìm được cơ hội báo thù, thế mà đến bây giờ. . . Ha ha ha. . .”

“Oan có đầu nợ có chủ! Tà Hoàng hắn vốn không bao giờ xem chúng ta là người để đối đãi, không ngờ cũng có ngày thê thảm đến mức này !” Phong Trần Diệt hừ lạnh một tiếng, “Mị Âm, Mị Vũ đã chết; Mị Đồng, Mị Thủy, Mị Hỏa đều phản bội. . . Tà Hoàng, có phải ngươi không bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ rơi vào tình trạng ngày hôm nay, ân ?”

Tiếng cười trào phúng vang vọng khắp hang đá, niềm oán hận của thanh y nam tử tràn ngập không gian băng lãnh nhỏ hẹp. Ngọn đèn mờ nhạt chớp tắt, thê diễm mà mơ hồ, giống như đang cười than những ân ân oán oán dây dưa khó giải của thế nhân.

Nguyên lai Phong Trần Diệt chính là vương tử Hồi Hột. . .

Tử mâu của Lộng Nguyệt lấp lóe quang mang trong suốt, khó trách hắn dám tuyên bố khiêu chiến với Phong Lưu Ảnh. . .

Bởi Phong Lưu Ảnh và Phong Trần Diệt đều giống nhau, xuất thân từ Hồi Hột, song việc này trong giang hồ ít ai biết đến.

Phong Lưu Ảnh đích xác đã chết, chết vào mười năm trước, luyện công tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt đoạn, không thể hồi thiên.

Trước đây, Lộng Nguyệt cũng từng âm thầm quan sát bích đồng nam tử này, mỗi lần hắc nhắc đến cái tên ‘Phong Lưu Ảnh’, loại nhãn thần đặc biệt đó luôn khiến Lộng Nguyệt cảm thấy bất khả tư nghị.

Nếu Hồi Hột quốc bị Tà Hoàng tiêu diệt, như vậy hắn gia nhập Thất Sắc Thiên Đường không phải là vì phá hủy Lưu quốc hoàng triều, bởi Lưu quốc và Hồi Hột quốc không hề có ân oán.

Hắn gia nhập Thất Sắc Thiên Đường, rốt cuộc là vì sao ?

Cô Tuyết nhìn thần sắc quỷ dị trong mắt Lộng Nguyệt, nhãn mâu băng hồng yêu diễm như lửa, “Mau đi tìm Thượng cổ Thần Khí, ân oán của những người này không can hệ đến chúng ta.” Vừa dứt lời liền cất bước rời khỏi hang đá.

Tầm mắt của Lộng Nguyệt đảo qua Tà Hoàng, ngẫm nghĩ một trận, cũng không lưu lại, theo Cô Tuyết ly khai.

“Thành nhi. . . Thành nhi. . . Hắc hắc. . . Hôm nay phụ thân bắt gà cho ngươi ăn.” Lão nhân chậm rãi đứng dậy, mái tóc rối tung che khuất gương mặt tang thương. Tà Hoàng lúc này giống như một đầu liệt thú, ở trong hang đá nhảy tới nhảy lui, cử chỉ quái dị có chút khả ái.

Dạ Phi Yến bất đắc dĩ thở dài, tùy ý ném lại một câu, “Làm người nên có lòng khoan dung.” Xoay người rời đi.

Tư Đồ Không Thành nhìn về phía bích đồng nam tử, ánh mắt chứa đầy áy náy, “Thần chí của hắn đã mơ hồ không rõ, nếu ngươi còn oán hận, hãy để ta thay hắn đến chuộc tội.”

Mục quang của Phong Trần Diệt vẫn lạnh lùng như trước, dị sắc thoáng hiện. Nhãn thần quỷ dị khó đoán, chuôi kiếm nắm chặt trong lòng bàn tay sớm đã đầm đìa mồ hôi.(kinzie3012.wordpress.com)

.

Đại mạc vùng Tái Bắc vào đêm dị thường rét lạnh, trăng sao trên cao sáng ngời như giao nhân lệ, lấp lánh đẹp đẽ.

Yêu tà nam tử lẳng lặng mà đứng dưới một gốc cây khô, tử mâu phản chiếu từng đụn cát vàng vô biên vô hạn của đại mạc, u trầm mà thâm thúy, xa xăm khó nắm bắt.

Lúc này, một đôi tay hữu lực chậm rãi vòng qua eo lưng Lộng Nguyệt, suy nghĩ đẩu chuyển thiên hồi nháy mắt liền ngưng trệ.

“Đừng cử động !” Thanh âm không cho phép kháng cự truyền vào tai Lộng Nguyệt, khí tức ấm áp vờn quanh thân thể hai người. Cô Tuyết đứng phía sau Lộng Nguyệt, không mang theo nửa điểm dục vọng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể hắn. Đại mạc hoang dã làm nền cho hai người đứng ôm nhau thật lâu, cảnh sắc hài hòa mà duy mỹ.

Cát vàng sau lưng bọn họ vui vẻ bay múa, tử phát cùng hồng phát theo gió vũ động. Phía chân trời xa xa là biển sao mênh mông rộng lớn, rực rỡ lấp lánh.

Đầu lưỡi của hồng y nam tử khẽ đảo qua cần cổ trắng nõn của người trước mặt, giọng nói thanh nhuận như suối chảy vang lên đầy mê hoặc, “Ngươi nghĩ gì vậy ?”

“Nghĩ đến chuyện về sau.” Lộng Nguyệt thản nhiên đáp.

“Về sau ?” Cô Tuyết bật cười ra tiếng, móng tay sơn đỏ diễm mị mà tuyệt lệ, ngón tay thon dài vuốt ve từng đường nét nửa bên mặt của nam tử tuấn mỹ, dần dần trượt xuống nơi cằm, “Chướng ngại trước mắt còn chưa được giải quyết, làm sao có tinh thần mà nói chuyện sau này ?”

Lộng Nguyệt ái muội vén lên vài sợi tóc che lấp đôi băng mâu thâm hồng, tà mị nhếch môi, “Xem ra trời cao đã chú định chúng ta khó có thể sống những ngày yên ổn như người bình thường.”

“Nguyệt của ta ngày càng thú vị. . .” Cô Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của người trước mặt, “Ngươi là Nam Cung Lộng Nguyệt, ta là Hách Liên Cô Tuyết, những chuyện bình phàm sẽ không phát sinh trên người chúng ta.”

Phượng mâu tử sắc lấp lóe sắc thái thê lương lạnh lẽo.

“Ngươi muốn nói gì ?”

“Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi một câu !” Biểu tình của Lộng Nguyệt bỗng trở nên nghiêm túc, “Sau khi đoạt được Thượng cổ Thần Khí, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi ngàn vạn lần không được tới gần ta, rõ chưa ?!”

Lửa nóng trong mắt Cô Tuyết chợt rút đi, chỉ còn băng hàn nhập cốt, “Lời này của ngươi là có ý gì ?”

“Không có ý tứ nào khác, nhớ kỹ lời ta nói !”

Tử ảnh phiêu nhiên như tiên lướt qua bên cạnh Cô Tuyết, dần bước đi xa, lưu lại hương sen đạm mạc xa cách.

Cô Tuyết yêu mị cười khẽ, không chút để ý ────

Đừng có ra lệnh cho ta, Nam Cung Lộng Nguyệt. . .

.

Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, cát vàng tung bay khắp chốn.

Đại mạc mênh mông bát ngát tưởng chừng như không có giới hạn, võ lâm nhân sĩ không ngừng tiến vào Sa mạc chi manh gian nan bước lên phía trước. Thế nhân đều biết, nếu đoạt được Thượng cổ Thần Khí sẽ vô địch thiên hạ. Giờ phút này, vì đổi lấy một tia hy vọng cực kỳ nhỏ bé kia, cho dù phải táng thân nơi sa mạc hoang vu có gì là không đáng ?

Trên đoạn đường trải đầy cát, không ngừng có người ngã xuống, song rất nhanh bị cát vàng bao phủ, không lưu nửa phần dấu vết.

Đại mạc bao la tràn ngập khí tức huyết tinh nhàn nhạt, những cồn cát biến đổi không theo quy luật làm cho phương hướng khó bề phân biệt. Ngàn dặm không một bóng mây, lại ẩn tàng sát khí mãnh liệt.

Lộng Nguyệt và Cô Tuyết dựa vào chỉ dẫn của Thiên Cơ tổ sư trước lúc ra đi, chậm rãi tiến vào địa vực của Sa mạc chi manh. Cát bay tán loạn khiến tầm mắt chúng nhân mơ hồ, cuồng phong gào thét, nếu võ công định lực không đủ, căn bản không thể thừa nhận bão cát bào mòn, thân xác sẽ bị đại mạc chôn vùi, thi cốt vô tồn.

“Có lẽ Ngọc linh châu sẽ cảm ứng được.” Cô Tuyết nâng túi gấm trong tay, chỉ thấy hai khỏa ngọc châu mượt mà màu tím đỏ dưới ánh mặt trời lóe sáng chói mắt.

Bỗng nhiên, Cô Tuyết cảm thấy cổ tay của mình bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ hung hăng chế trụ, tựa hồ muốn giao phó điều gì, lại cực lực siết chặt như không muốn xa rời.

Cô Tuyết nghi hoặc nhìn về phía cặp tử mâu chần chờ bất định, “Làm sao vậy ?”

“Nhớ kỹ lời đêm qua ta đã nói với ngươi !” Ngữ khí của Lộng Nguyệt vô cùng kiên định.

Cô Tuyết thoải mái cười khẽ, giống như đáp ứng. Hắn giơ tay lên, đem hai khỏa Ngọc linh châu đặt trong lòng bàn tay. Quang mang lóa mắt nhất thời tỏa ra bốn phía, phảng phất phật quang vạn trượng chiếu khắp đại địa !

“Quả thật là thế. . .” Cô Tuyết biểu tình không thể tin nhìn Ngọc linh châu trong tay, “Thượng cổ Thần Khí đích xác ở Sa mạc chi manh !”

Hơn ngàn chùm sáng từ bốn phía chung quanh Lộng Nguyệt, Cô Tuyết tản mát, nghênh hợp ánh mặt trời chói chang, đột nhiên dấy lên yêu mang huyến lệ giữa thiên địa !

Đúng lúc này !

Một tiếng nổ ở nơi chân trời cách đó không xa vang vọng, linh quanh vạn trượng trải khắp sa mạc, làm cho đại mạc hoang vu thoáng chốc trở nên thần thánh bất khả xâm phạm !

Ba quang hiện ra, như sóng triều phun trào càn quét. Từng đụn cát cuồn cuộn bốc lên, đại địa rung chuyển mãnh liệt.

Sa mạc chi manh. . .

Phần đông võ lâm nhân sĩ vì không chịu đựng nổi linh lực xâm thực, đều bị cuồng sa bạo loạn quanh thân cắn nuốt thân thể. Từng tiếng kêu bất lực thảm thiết vang đến tận trời cao, Sa mạc chi manh trong khoảnh khắc đã hóa thành mãnh thú đồ tể bao người.

Ở nơi trung tâm của đại mạc mênh mang vô bờ, lưu sa chậm rãi chảy vào một vực sâu thâm đen không đáy, giống như đại địa chợt mở ra bồn máu, từ từ hút lấy cát vàng nhẵn nhụi, dấy lên bụi bặm mê mông.

Tử mâu cùng hồng mâu dần co rút, thần sắc quỷ dị trong mắt liên tục lấp lóe.

Đám võ lâm nhân sĩ định lực mười phần nhất thời ùa lên, bị vô số dục vọng trong nội tâm sai sử, nhãn thần nở rộ tinh quang chói mắt !

Thượng cổ Thần Khí. . . Thượng cổ Thần Khí ở ngay trong vực sâu !

Vương bài chí tôn để xưng bá thiên hạ, Thượng cổ binh khí duy ngã độc tôn đã trở về đại địa !

Nhưng ngay một khắc mọi người khẩn cấp nhảy vào hắc uyên, một phiến bạch mang từ vực sâu chợt hiện, đâm nhói hai mắt chúng nhân !

Bỗng nhiên, gần ngàn bộ xương khô từ trong vực sâu lao ra, giống như con rối cứng nhắc bị điều khiển, chậm rãi tới gần đám người !

Đó là khô lâu binh không có nhục thể, vào giờ khắc này đồng loạt thức tỉnh, phảng phất nghe theo mệnh lệnh của vị chủ nhân thần bí. Một khi ra tay là huyết quang văng khắp nơi !

Võ lâm nhân sĩ trừng lớn hai mắt! Trong lòng dấy lên niềm sợ hãi mãnh liệt, vô số đao kiếm đâm thẳng vào thân thể khô lâu, song không có nửa điểm tác dụng.

Bầy khô lâu hủ mục bị lực lượng huyền bí khống chế, tại thời điểm Sa mạc chi manh mở ra nhất tề bùng nổ !

Cốt trảo sắc bén đâm vào trái tim của nạn nhân, tàn nhẫn mà âm độc. Không biết bao nhiêu người đã tang mệnh dưới một chiêu như thế, máu đỏ tươi tưới ướt đẫm cát vàng nơi đại mạc hoang vu !

“Âm linh sứ giả. . .” Lộng Nguyệt thản nhiên nói.

“Chúng nó là oán linh thủ hộ cho Thượng cổ Thần Khí.” Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, lẳng lặng nhìn võ lâm nhân sĩ bị sát hại, không một chút động dung.

Lúc này, Dạ Phi Yến đang chật vật lăn lộn giữa cuồng sa rốt cuộc tìm được hai đạo thân ảnh yêu dã, mở miệng hét lớn, “Uy, hai người các ngươi có tìm Thượng cổ Thần Khí cũng không cần thiết phải hạ dược cho ta a.”

“Ngươi nói cái gì ?” Cô Tuyết lạnh giọng hỏi.

Dạ Phi Yến che kín đôi mắt bị cát vàng luồn vào, cuồng phong khiến thanh âm của hắn trở nên mơ hồ không rõ, “Ta nói ──── các ngươi tìm Thượng cổ Thần Khí, còn muốn hạ dược ta? Có tất yếu sao ?”

Lộng Nguyệt vươn tay chế trụ cổ tay Dạ Phi Yến, tử sắc đồng tử bỗng chốc co rút, “Mê hồn tán !” Lập tức nhìn sang cặp hồng đồng tràn ngập thần sắc quỷ dị.

“Tà Hoàng đâu ?” Cô Tuyết đột nhiên ý thức được điều gì, “Ngươi có gặp Tà Hoàng không ?”

“Ta làm sao biết lão ma quỷ đó ở nơi nào ?” Dạ Phi Yến rống lớn, “Ta vừa tỉnh lại, Tà Hoàng không thấy, Tư Đồ Không Thành không thấy, Phong Trần Diệt cũng không thấy, tất cả mọi người đều không thấy !”

Lộng Nguyệt, Cô Tuyết nhìn nhau một lát, lại quay đầu nhìn về phía những Âm linh sứ giả thủ hộ Sa mạc chi manh, trong mắt lộ ra vẻ lãnh tĩnh cùng trấn định.

Cô Tuyết đem một khỏa Ngọc linh châu trong tay ném cho Lộng Nguyệt, nắm chặt tay hắn, ngữ khí thong dong.

Hồng đồng vẫn bình thản như trước, Cô Tuyết lạnh lùng mở miệng, “Ta sẽ không rời ngươi !”

“Ta cũng vậy !”

Lộng Nguyệt luồn tay qua sau đầu Cô Tuyết, hung hăng hôn sâu, tay còn lại ôm chặt thắt lưng hắn không cho phép né tránh.

Hai người nhảy vào vực sâu không đáy của Sa mạc chi manh, thân ảnh nhanh chóng biến mất khỏi biển cát mênh mông. . .

***