Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 202: Thịnh thế chi chiến




Gió nổi mây phun, thiên tượng huyền biến !

Quỷ Cơ thị huyết tàn độc, triển khai một tràng giết chóc điên cuồng khắp thiên hạ! Trong vòng nửa tháng, gót chân của Ma yểm in dấu lên hàng tấc vương thổ Đại Lưu. Thời tiết trở nên buốt giá, sắc đỏ tươi tràn ngập cả bầu trời, tiếng người khóc than như ma quỷ rên rỉ, cảnh tượng lúc này chẳng khác nào địa ngục trần gian !

Phóng mắt nhìn lại, những gì phồn hoa thịnh thế xưa kia nay đã bị mây mù che phủ, giống như tất cả đều rơi vào vực sâu hắc ám. Mặt đất dưới khoảng không xám xịt trở thành nguồn gốc của tội ác, đâu đâu cũng thấy quang cảnh đổ nát điêu tàn.

Thành trì bị đánh phá, ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi những ngôi nhà, thi thể người chết rải rác khắp chốn. . . Sự điên cuồng không chỉ dừng ở việc giết chóc, càng điên cuồng hơn đó chính là nhân tâm !

Ánh lửa ngập trời như lời nguyền rủa phủ kín mặt đất đầy rẫy tội nghiệt, vị nam tử có đôi mắt màu bích lục đứng trên cao nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn, lộ ra nụ cười đắc ý quỷ dị.

Thôn tính thế gian vạn ác! Nghiền nát thiên hạ bất công !

.

Vào lúc này. . .

Hàn băng động giống như một tòa cung điện bằng thủy tinh khổng lồ, trống trải mà an tĩnh, u lãnh thần bí, không có nửa điểm máu tanh hay rối loạn. Ở trung tâm có đặt hai cỗ quan tài thủy tinh, dưới ánh sáng hôn ám trở nên nổi bật dị thường.

Trong quan tài, hai vị lão nhân đang ngủ say. Mi mắt bọn họ đóng chặt, không có bất kỳ biểu tình, dung mạo hiền hòa an tường đọng lại vĩnh hằng trong chiếc quan tài lấp lánh, từ nay về sau sẽ không còn tỉnh lại.

Bởi bọn họ đã đem toàn bộ linh hồn lực truyền vào Thượng cổ Thần Khí, dung nhập thân thể Lộng Nguyệt và Cô Tuyết, tiêu hao tất cả nội tức. . .

Thiên Cơ tổ sư, vì Thần Khí mà sinh, cũng vì Thần Khí mà đoạn tuyệt tính mạng.

Làn tóc tử phát lẫn hồng phát giao triền bay múa trong Hàn băng động lạnh lẽo, làm cho địa phương thê lãnh này nhiễm lên một mạt yêu sắc kinh tâm động phách.

Lộng Nguyệt cùng Cô Tuyết bước đến trước hai tòa thủy tinh quan, khom lưng quỳ xuống. . .

Bọn họ mang theo tấm lòng tôn kính tế bái hai vị trưởng giả, qua hồi lâu vẫn quỳ gối không chút nhúc nhích. . .

~*~

Ánh trăng như thủy ngân trút xuống đỉnh Huyễn Tuyết Sơn, sương hoa bao phủ lên khuôn mặt của hai vị nam tử khiến từng đường nét tuấn mỹ trở nên thần bí dị thường.

Không một ánh lửa, chẳng chút ấm áp, dưới bầu trời u ám tối đen chỉ có hai đôi con ngươi yêu tà mị hoặc tô điểm cho thế gian thê lương thêm vài phần sắc thái.

Làn gió mát lạnh lướt qua nhấc lên vạt áo, phảng phất tiên vụ tung bay trong ảo mộng.

“Ta không muốn ngươi gặp chuyện không may !” Hồng y nam tử lạnh lùng cảnh cáo, thanh âm vang lên truyền qua ***g ngực kề sát người bên cạnh làm cõi lòng yên tĩnh chợt nhộn nhạo gợn sóng.

“Ta đáp ứng ngươi.” Lộng Nguyệt xoay người, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Cô Tuyết, đáy mắt tràn ngập nhu tình, “Nhưng ngươi cũng phải nhớ rõ, mãi mãi đứng bên cạnh ta, Hách Liên Cô Tuyết.”

Cô Tuyết gắt gao siết chặt eo lưng Lộng Nguyệt, khẽ hôn lên môi hắn, “Tin tưởng ta, Hách Liên Cô Tuyết sẽ vĩnh viễn ở bên Nam Cung Lộng Nguyệt.”

Tử mâu vui vẻ nheo lại, Lộng Nguyệt chăm chú nhìn đôi hồng đồng đỏ rực gần trong gang tấc, ngữ khí vô cùng kiên định, “Hãy nhớ, chúng ta sẽ sống sót rời khỏi Tử Cấm Phong.”

“Nhất định như vậy.”(kinzie3012.wordpress.com)

Cùng nhau sống sót, cười xem thế gian. . .

Cánh hoa đào phiêu linh đáp lên bờ vai hai nam tử tuấn mỹ, không khí thoang thoảng mùi hương trong trẻo mà thánh khiết. Hoa đào bay múa quanh thân hai người vẽ nên cảnh sắc tráng lệ trước tràng quyết chiến thảm liệt.

Cùng lúc đó, những thuộc hạ mà bọn họ tín nhiệm đang lấy tốc độ nhanh nhất phân tán khắp mọi ngóc ngách của thiên hạ, chờ đợi mệnh lệnh ban ra !

Một trận đại chiến quyết định hết thảy dưới sự chú mục của chúng nhân sắp sửa được bắt đầu. . .

~*~

Đỉnh Tử Cấm Phong giống như huyết sắc luyện ngục, tràn ngập khí tức tử vong cuồn cuộn.

Mặt đất đen ngòm đã chứng kiến không biết bao nhiêu trận chém giết tàn khốc. Máu đỏ tươi phun ra hòa cùng tiếng thét bi thiết như lưỡi đao rạch nát cả nền trời. Huyền Hỏa bay trên cao cất tiếng hót rền rĩ chói lói, âm thanh thê ai vang vọng khắp đại địa.

Từng tia sáng sắp sửa tàn lụi vẫn nỗ lực le lói, nhưng chung quy không tránh khỏi vận mệnh lâm vào bóng tối vĩnh hằng.

Chân trời phương xa truyền đến tiếng vó ngựa pha lẫn thanh âm rống giận, những mảnh thi thể tứ phân ngũ liệt lăn lốc rải rác khắp nơi. Đáy vực Tử Cấm Phong cuồn cuộn dung nham nóng chảy tựa thâm uyên thôn phệ vạn vật, nuốt trọn thi thể của bao người. . .

Gió mạnh thổi tung trường bào khoác trên mình hai vị nam tử tuấn mỹ. Bọn họ đứng ở đỉnh núi, dưới chân là nham tương sôi trào phảng phất cánh cửa sinh tử, một khi rơi xuống bồn máu khổng lồ đỏ rực đó cũng đồng nghĩa đã bước lên con đường không lối về!

Phong Trần Diệt huyền phù giữa không trung, lúc này chú thuật của hắn đã hoàn toàn đại thành. Y phục màu xanh bị máu tươi nhuộm đỏ, tựa như ma quỷ đắm mình trong luyện ngục. Khóe môi hắn nhếch lên cười càn rỡ, thanh âm the thé sắc nhọn ngân nga kéo dài vọng khắp thinh không. . .

“Nam Cung Lộng Nguyệt, Hách Liên Cô Tuyết, cho dù hôm nay các ngươi rơi xuống bước này, ta Phong Trần Diệt vẫn xem các ngươi là đối thủ duy nhất.”

Hắn giơ cao Thượng cổ Thần Khí, vung mạnh một nhát. Cả Tử Cấm Phong nhất thời rung chuyển, không khí chung quanh giống như bị đè nén đến mức sắp sửa nổ tung. Sau cùng, một âm thanh trầm đục vang lên, sương khói mờ mịt che khuất tầm mắt, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn bao phủ Tử Cấm Phong !

“Chính là vì vậy. . .” Phong Trần Diệt cười lạnh, “Hai người các ngươi mới là kẻ đáng chết nhất thiên hạ này!”

Hai đạo thân ảnh tựa thiểm điện nhanh chóng lao ra biển sương mù. Mặt đất nguyên bản giống như địa ngục lúc này cũng bị nhấn chìm trong một mảnh hải dương huyết sắc rộng lớn mênh mông.

Tử mâu cùng hồng đồng nhất thời lóe qua một tia yêu sắc. Lộng Nguyệt vung song chưởng, vô số ngân tuyến từ trong làn tóc tím sẫm lao ra, hệt như ngàn vạn đầu độc xà quấn quanh yết hầu Phong Trần Diệt, xâm nhập vào cơ thể hắn không ngừng nhấm nuốt. Thanh âm đùng đục bởi cốt cách gãy vụn vang lên, Lộng Nguyệt tăng thêm lực đạo siết chặt ngân tuyến. Máu tươi từ miệng vết thương phun ra nhuộm đỏ thân mình Phong Trần Diệt chẳng khác nào huyết nhân, mùi máu tanh nồng nhanh chóng lan tràn khắp bốn phía.

Phong Trần Diệt cười to đầy quỷ dị, đột nhiên hắn xoay người, kéo đứt tất cả ngân tuyến. Chùm sáng đen thẫm bao trùm toàn thân hắn nháy mắt bắn xuống đáy vực. Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên chấn động cả mặt đất. Huyết khí trong ***g ngực chúng nhân bỗng sôi trào, tất cả chỉ vì trận đại chiến độc nhất vô nhị trên đỉnh Tử Cấm Phong kia !

Phong Trần Diệt khẽ ngẩng đầu, vô số vết thương trên người khép lại nhanh chóng. Tốc độ phục hồi của hắn không khỏi khiến hai người kinh ngạc khiếp sợ.

Cô Tuyết phi thân nhảy lên, một tay tiếp lấy thân ảnh thoáng lung lay bất ổn của Lộng Nguyệt. Mảnh lụa đỏ mạnh mẽ phóng ra phảng phất hồng long ngâm dài. Cổ tay hắn thoáng động điều khiển dải lụa, quấn chặt thân thể Lộng Nguyệt kéo về bên mình. Tay kia vận lực, vô số độc mang lan rộng trên hồng trù. Dải lụa mang theo độc nhận sắc bén tựa đao kiếm, tản mát khí tức âm trầm khủng bố. Chiêu thức quỷ dị khiến người ta kinh hãi mạnh mẽ đánh tới nhanh như thiểm điện !

Tứ đại tòa sử nắm chặt quyền đầu, gắt gao dõi theo bóng dáng hai người qua lại giữa màn huyết quang, nhìn chằm chằm không chút chớp mắt.

Thương Lạc, Mộ Vân Khuynh, Đoạt mệnh song hồn cùng Dạ Phi Yến, bọn hắn phân biệt đứng ở các góc, thân mình căng lên hình thành phòng tuyến. Cảnh tượng chiến đấu đầy hung hiểm khiến tâm thần mỗi người đều vô pháp trấn định.

Dung nham cuộn trào lan trên mặt đất, tàn phá vô số thi thể, hủy diệt vạn vật. Đúng lúc này, Thương Lạc và Mộ Vân Khuynh đồng thời vung chưởng, khởi động kết giới phòng hộ mà Lộng Nguyệt truyền thụ hình thành một chiếc lưới rộng lớn bao quanh dải đất đen thẫm, ngăn cản dung nham phá hủy mọi thứ. Tứ đại tòa sử cùng Đoạt mệnh song hồn dồn hết toàn lực đánh tan Ma yểm chú. Chín ngọn hỏa diễm bùng cháy trong cơ thể Dạ Phi Yến phóng ra tứ phía, thiêu sống đám Ma yểm dưới trướng Phong Trần Diệt !

Thiên địa bỗng chốc biến ảo, quang cảnh hệt như một tràng hạo kiếp khủng bố, một hồi diệt thế tai ương. Vô số vong hồn trôi nổi giữa không trung xướng lên khúc ca bi thiết. Là sinh tồn hay hủy diệt, tất cả đều tùy thuộc vào trận chiến trước mắt giữa ba vị bá chủ.

.

Mặt trời đã bị hắc ám bao phủ hoàn toàn, từng mảnh hỏa hoa thi thoảng chớp tắt lóe lên trở thành vệt sáng duy nhất trong thiên địa.

Địa ngục nguyền rủa! Vực sâu tội ác! Màn trời tử vong! Hủy diệt thịnh chiến!

Khuôn mặt của Phong Trần Diệt ẩn trong bóng đêm dần trở nên vặn vẹo đầy dữ tợn, “Hai ngươi thật giống như trùng trăm chân a, lâu như vậy mà vẫn có thể chống đỡ. . . A a a. . . Hay các ngươi muốn dùng cả thiên hạ làm vật bồi táng theo mình? Hảo! Ta đây liền thành toàn!”

Lộng Nguyệt và Cô Tuyết lúc này bị chú thuật trùng kích khiến toàn thân nhiễm đầy huyết sắc. Máu tươi nơi khóe môi không ngừng trào ra, rơi trên đại địa thành từng đóa huyết hoa tuyệt diễm. Song lưng hai người vẫn thẳng tắp, ngạo nghễ tựa thương hải vân nhật, kiên định bất khuất như thể vĩnh viễn không bị đánh bại!

“Thiên nghe lệnh ta, chú khởi, phong biến, vạn vật quy nhất !” Phong Trần Diệt giống như ma thần chưởng thiên khống địa, gương mặt bị cừu hận cùng oán khí che phủ ngẩng cao, hai tay mở rộng hướng thiên không gào thét, phảng phất yêu vật bị phong ấn ngàn năm, một khi thoát khỏi lập tức liền khiến vạn vật rung chuyển !

Giờ khắc này, từng Ma yểm rải rác khắp nơi tựa hồ nghe được triệu hoán, đột nhiên há miệng nhe răng như dã thú bị kích thích trở nên hung ác dị thường. Tất cả đồng loạt tự bạo thân mình, phá hủy kết giới phòng ngự.

Cùng lúc đó, Lộng Nguyệt phảng phất cảm ứng được kết giới tan vỡ, bỗng chốc phun ra một ngụm máu. . .

Cô Tuyết cả kinh, vội vàng đỡ lấy yêu tà nam tử đứng bên cạnh hắn. Ánh mắt tràn ngập lo lắng lẫn kích động không hề che dấu, “Sao lại thế này ?”

Lộng Nguyệt hung hăng lau đi vệt máu trên môi, “Nếu ta đoán không nhầm thì kết giới đã bị đánh tan !”

Tiếng cười càn rỡ nương theo dung nham sôi trào lan tràn khắp bốn phía truyền vào trong tai chúng nhân. Từng khối cự thạch sừng sững bị nung đỏ rồi nứt ra thành ngàn vạn mảnh vỡ, nham tương nóng rực giống như hàng đàn sâu hại phủ kín đại địa, lấp đầy những khe nứt khổng lồ, lấy tốc độ cực hạn điên cuồng thôn tính mặt đất.

Sóng biển mãnh liệt dâng cao nhanh chóng đông kết, từng mũi gai băng đột ngột mọc lên xoáy thẳng hướng thiên không, hóa thành ngọn thương sắc bén xuyên thủng ***g ngực bao người.

Tiếng khóc than tuyệt vọng pha lẫn thanh âm kêu rên thảm thiết vang vọng không ngớt trên mảnh đất đầy hỗn loạn. Lúc này đây, cả thương thiên dường như cũng bị chú thuật ảnh hưởng mà sắp sửa sụp đổ. . .

Cô Tuyết cắn chặt môi, hồng mâu lóe lên ngọn lửa phẫn nộ như muốn cùng biển nham tương trên mặt đất hòa làm một thể, “Động thủ đi !”

Hắn đã không thể trơ mắt đứng nhìn cảnh tượng thiên địa bị phá hủy, âm thanh bi tuyệt không ngừng rít gào bên tai kia cơ hồ khiến Hách Liên Cô Tuyết hỏng mất !

Lộng Nguyệt nắm chặt cổ tay của Cô Tuyết, dây dưa không chút buông lỏng, giống như muốn thông qua lực đạo mạnh mẽ nhắn lại ý nghĩ của mình.

“Ngươi phải biết. . .” Lộng Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt yêu mị lấm tấm vệt máu tươi, “Một khi rút linh hồn lực của Thượng cổ Thần Khí ra khỏi thân thể chúng ta, hậu quả sẽ không cách nào đoán trước được.”

“Nguyệt!” Cô Tuyết ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi tử mâu yêu dã trước mắt, tựa hồ muốn đem bộ dáng của đối phương ghi khắc thật sâu trong lòng, “Ngươi ta đồng thời dùng Hỗn Nguyên Thần Công và Sáng Thần Cửu Thức! Dung hợp linh hồn lực !”

“Ta hiểu được !” Lộng Nguyệt vẫn gắt gao nắm chặt tay hồng y nam tử, “Đừng quên những lời ta đã nói với ngươi đêm qua !”

“Ta nhớ rất rõ !” Thần sắc của Cô Tuyết vô cùng kiên định, “Chúng ta đều sẽ sống sót !”

Bọn họ chăm chú nhìn lẫn nhau. Ánh sáng đỏ rực như máu rót lên dung nhan hai người, lướt qua làn tóc, chảy dọc theo vạt y bào, phản chiếu vẻ đẹp dụ hoặc trí mạng. . .

Lộng Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên gò má của hồng y nam tử, cánh môi mỏng khép mở thả ra thanh âm khí phách khinh cuồng, “Chúng ta sẽ sống sót, sau hôm nay thiên hạ sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới! Nhớ kỹ, ngươi phải cùng ta. . .”

Cô Tuyết thản nhiên mỉm cười, hắn hung hăng kéo Lộng Nguyệt xuống kề sát làn môi nóng bỏng, đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào trao cho đối phương một nụ hôn sâu !

***