Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 4: Tửu quán phong vân đàm




Rừng thưa bàng bạc sương khói, thuyền nhỏ phiêu phù theo dòng nước, Kinh Sư thành nơi cố đô phồn hoa vào cuối xuân như được nhuộm một màu xanh biếc ngập tràn sinh cơ.

Thanh sơn loạn, phù vân phiêu, Kinh Sư thành túy túy hoa hương.

Đã đến Kinh Sư Thành, giang hồ nhân sĩ không ai không biết một địa phương, đó là “Túy Tâm tửu lâu”.

Trần niên Nữ Nhi Hồng, thưởng lạt Thiêu Đao Tử, sầu tràng Trúc Diệp Thanh… Loại rượu danh dương thiên hạ khiến người giang hồ say mê khó quên, không tiếc lời ca ngợi tán thán.

(Nữ Nhi Hồng lâu năm, cay nồng Thiêu Đao Tử, sầu buồn Trúc Diệp Thanh @.@ Trúc Diệp Thanh, Thiêu Đao Tử cùng Nữ Nhi Hồng đều là loại rượu nổi tiếng)

“Ngũ hồ tứ hải tiêu dao khách, tam giáo cửu lưu du nhàn bằng.” Ở nơi đây mọi người không chỉ được phẩm loại rượu thượng đẳng, còn có thể sướng đàm võ lâm phong vân, thoải mái tán gẫu cùng bằng hữu. (ngũ hồ tứ hải: năm sông bốn biển, tam giáo cửu lưu: đủ hạng người)

Túy Tâm tửu lâu ngư long hỗn tạp, loại sự tình có người sau khi uống rượu loạn ngôn, đắc tội giang hồ nhân sĩ phơi thây nơi đây nhiều vô số kể.

“Ba –“ Thanh âm mộc phiến vỗ thật mạnh trên mặt bàn truyền đến, tiếng người ồn ào trong tửu lâu nháy mắt an tĩnh lại.

Chỉ thấy một vị lão ông đồng nhan bạch phát, tay cầm chiết phiến, gò má hồng nhuận, con ngươi híp lại quan sát mọi người dưới lâu, từng trận ủng hộ truyền đến hòa nhịp với tiếng phách gõ của lão ông. (đồng nhan: mẫy lão đầu mặt phúng phính hồng hồng như trẻ con đấy)

“Loạn thế giang hồ thiên thu vũ, khi nào mới có thể bình phân tranh?” Lão ông vuốt vuốt chòm râu, đề cao âm lượng, lại khẽ thở dài.

Những người ngồi bên dưới có chút trầm mặc.

“Tràng quyết chiến hai mươi năm trước kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, có thể nói là trời đất sinh bi, cỏ cây ta thán. Nam phương bá chủ Hách Liên Thiên cùng Bắc phương bá chủ Nam Cung Liệt tại Tử Cấm Phong huyết nhiễm hồng vân, thị sát thành điên, tranh đấu thảm liệt ba ngày ba đêm, nguyên bản giang hồ vốn yên bình lại một lần nữa kinh đào hãi lãng. . . ” Mọi người kinh ngạc nhìn biểu tình hứng khởi của lão ông, không khỏi trong lòng đại chấn.

“Ba –“ Lại một tiếng mộc phiến vang lên, “Không ngờ ba ngày sau, hai người đều ôm thương tích trở về, đến tột cùng ai thắng ai bại không người biết, nhưng từ ngày đó trở đi, Hách Liên Thiên tính tình đại biến, Nam Cung Liệt bất ngờ chết trong nhà không rõ nguyên do, võ lâm mất đi sự quản chế của hai phương bá chủ, lại nhiễm một trận tinh phong huyết vũ.”

Vò rượu ngã lăn trên mặt bản, chảy ra tửu thủy róc rách nhưng đám người sớm đã không để ý, tập trung nghiêng tai lắng nghe.

“Cuối cùng!” Lão ông nhìn khắp bốn phía, hô lớn, “Có người can đảm đứng lên! Thiên Địa Minh minh chủ Tư Đồ Phách bình ổn can qua, tập hợp bảo vật ‘Tứ linh đồ’, trọng chấn võ lâm, kết quả là hai mươi năm thái bình chi thế.”

“Hảo –“ Bỗng nhiên chúng nhân hưởng ứng, vỗ tay như sấm triều.

Đúng lúc mọi người cảm xúc sôi trào, lại một tiếng mộc phiến vang dội. “Đáng tiếc a. . .”

Chúng nhân chợt ngừng hô hấp.

Lão ông khẽ lắc đầu thở dài, “Trăm năm giang hồ, vĩnh viễn đều có rất nhiều chuyện chúng ta không biết.”

“Trong tràng chiến đấu kịch liệt trên Tử Cấm Phong đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Hách Liên Cô Tuyết vì sao lại giết thân sinh phụ thân, nhi tử của Nam Cung Liệt rốt cuộc lưu lạc ở nơi nào, những việc ấy không người biết, không người hiểu, hơn nữa –“

Lão ông dừng một chút, “Huyền cơ giấu trong Tứ linh đồ không ai nhìn thấu!”

Khi chúng nhân nơi đầy đều lắc đầu thở dài, lão ông nâng thanh âm lên cao nhất: “Hai mươi năm sau!”

“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, lứa hậu bối cường mãnh lại nhấc lên giang hồ huyết lãng. . . Võ lâm chi tranh, vĩnh viễn là chính tà bất lưỡng lập!”

“Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, đáng tiếc, cũng là phong vân bất đồng lộ a . . .”

“Đương kim võ lâm chính đạo còn chưa ổn định, võ lâm tà giáo lại cường thế phát triển, ba năm trước, ‘Võ lâm đệ nhất ma giáo’ Nhật Nguyệt Giáo không hiểu vì sao mai danh ẩn tích, giáo chủ Lộng Nguyệt chẳng biết đi về đâu.”

“Ngay tại một năm Lộng Nguyệt mất tích kia, có một thiếu niên xuất hiện, Hách Liên Cô Tuyết tại võ lâm đại hội thượng lôi đài không đến một nén nhang thời gian, dùng võ công kinh thế hãi nhân chấn động thiên hạ, lấy được xưng hào ‘Võ học thần thoại’.”

Lão ông lắc đầu thở dài nói, “Ai, chỉ tiếc vị thiếu niên này xuất hiện không đem phúc trạch đến cho võ lâm chính đạo, ngược lại càng thêm điên cuồng tàn sát. . .”

“Kế tục vị trí của Hách Liên Thiên, Hách Liên Cô Tuyết đã đưa Ngạo Thần Cung phát triển đến xu thế thâu tóm một nửa võ lâm, huyết tẩy Tứ đại sơn trang, Ngũ đại kiếm phái, tâm tính tàn nhẫn vô tình so với Lộng Nguyệt chỉ hơn chứ không kém a. . .”

Lúc này có người nhịn không được phẫn nộ hô lớn:

“Hách Liên Cô Tuyết chẳng những tự tay giết chết thân sinh phụ thân, ngay cả sư huynh đệ đồng môn cũng giết, ta nghe nói mấy ngày trước, Thanh Long Môn dưới trướng Thiên Địa Minh bị tứ đại tòa sử của hắn trong một đêm tẩy kiếp không còn, Hách Liên Cô Tuyết còn chặt bỏ thủ cấp của Tiêu môn chủ.”

Lại một người cảm thán: “Nghe đồn Hách Liên Cô Tuyết chính là tuyệt thế mỹ nhân a, thế nào lại mang tâm địa ác độc như vậy?”

Có người ẩm một ngụm Thiêu Đao Tử, trong miệng phả ra men say nói, “May mắn Lộng Nguyệt đã mai danh ẩn tích, nếu Lộng Nguyệt tái xuất giang hồ, hắn cùng Hách Liên Cô Tuyết hai tên ma đầu còn không phải đem võ lâm này khuấy đảo một hồi long trời lở đất?”

“Ma đầu kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ không ai có thể chống lại  – “

“Có!” Một người hô lớn, “Thiên Địa Minh Thiếu minh chủ Tư Đồ Không Thành không phải muốn diệt trừ tà giáo, đem lại thái bình cho võ lâm sao!”

“Ba –” Mộc phiến một lần nữa đập mạnh lên mặt bàn, “Tư Đồ Không Thành nhi tử của Tư Đồ Phách, lấy đảm lược cùng tài năng hơn người lệnh cho võ lâm bạch đạo thuần phục dưới chân, ngoài ra, Phi Vân Lâu lâu chủ Mộ Vân Khuynh trác tuyệt anh tài không chút yếu kém so với Tư Đồ Không Thành, xây dựng địa vị vững chắc trong võ lâm, hai vị ‘Bạch đạo song long’ này lấy việc giữ gìn võ lâm yên ổn làm nhiệm vụ của mình, viết nên một đoạn giang hồ truyền kỳ a. . .”

Lão ông ho khan một tiếng, thanh âm bỗng trở nên trầm thấp mà bất đắc dĩ, “Đến tột cùng ai thắng ai bại, đến tột cùng ai có thể đem giang hồ phân liệt thống nhất, đến tột cùng ai có thể xưng bá thiên hạ, những điều này xem ra không người biết được. . .”

Giang hồ vĩnh viễn không có một ngày bình yên. . .

Thình lình có một người đứng dậy, tựa hồ mới uống rượu xong, can đảm bạo tăng, hắn hô lớn, “Hừ, Lông Nguyệt ma đầu kia hiện tại không phải đã mạc danh kỳ diệu mất tích sao, mặc kệ Hách Liên Cô Tuyết có bao nhiêu năng lực, hắn chẳng qua chỉ là một xú tiểu tử mới hai mươi tuổi đầu, muốn xưng bá thiên hạ còn chưa tới phiên hắn!”

Hoàn toàn yên tĩnh.

Chúng nhân khiếp hãi nhìn hắn, mộc phiến không phát ra thanh âm, không một tiếng động ồn ào vang lên, bởi vì, chỉ cần người còn thanh tỉnh, không một ai dám nói ra những lời nói “liều mạng” như vậy.

Người kia đã say, hắn lắc lư đứng trên bàn, cất giọng nghẹn ngào, “Trang chủ của chúng ta, Giang Ngạc, tang mệnh trong tay Hách Liên Cô Tuyết, hắn. . . giết chết trang chủ cũng không để toàn thây! Nếu không phải lão tử liều mạng theo địa đạo đào tẩu, lão tử đã sớm trở thành cô hồn dưới tay hắn, sơn trang của chúng ta, toàn bộ năm trăm tám mươi nhân mệnh đều chết trong tay hắn!”

Người nọ hít sâu một hơi, ngửa đầu thét dài, “Hách Liên Cô Tuyết, ngươi con mẹ nó chết không được tử tế —“

“A —“ Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một mạt bạch quang chói mắt lấy tốc độ cực hạn tổn thương ánh mắt chúng nhân, chờ đến khi mọi người có thể phản ứng, đã thấy một thi thể huyết nhục mơ hồ vắt ngang trên mặt bàn, người nọ đang mở miệng, chết không nhắm mắt.

“Ngạo. . . Ngạo Thần Cung.”

Trong giây lát, mọi người đều chật vật chạy khỏi Túy tâm tửu lâu, một khắc cũng không dám lưu lại.

Tuy rằng chuyện như vậy ở Túy tâm tửu lâu xảy ra không phải một hai lần, nhưng lúc này đây không ai có thể nhắm mắt làm ngơ, danh tự người nọ vừa mắng chửi chính là cấm kỵ trong lòng chúng nhân, mọi người không ai muốn chết một cách hồ đồ như vậy, càng không ai muốn dừng lại trước mặt tử thần nửa giây.

Bởi vì, người của Ngạo Thần Cung, nhất định ở ngay phụ cận.

***