Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 53: Ức • Tình động (hạ)




C này ngắn, up luôn hai phần thượng vs. hạ

Núi xa xanh ngắt nối nhau liên miên không dứt, nhánh cây lả lướt phất nhẹ trong gió, sóng nước nhu hòa lay động trên mặt hồ bên dưới vách đá cổ lão dựng đứng, phát ra từng trận âm thanh trống trải tịch liêu.

Vách đá cheo leo rộng lớn, không cốc oanh minh, hàn lãnh ngàn năm bất biến, vĩnh viễn không ngơi nghỉ.

Gió lạnh, hương hoa. Trước đây, dưới bích nhai không một tia ấm áp, một hồng y thiếu niên đã kinh qua cô vân hoang vu tẩy lễ, từ nay đoạn tình tuyệt ái, tâm cũng trở nên rét lạnh tàn nhẫn.

Lúc này, Đoạn Tình Nhai vẫn như cũ, mạt hồng ảnh mị nhân kia một lần nữa thiêu đốt phiến man hoang trong ký ức, ở trong màn sương mù tìm kiếm sự tĩnh định cho tâm linh.

Hách Liên Cô Tuyết ngâm mình trong làn nước, mặc cho thác nước mịt mờ mãnh liệt giã lên ***g ngực, bọt nước theo đường nét trên khuôn mặt tuyệt mỹ yêu dã lăn xuống, phát ra tiếng vang linh động.

Hắn tuyệt không cho phép có người nhiễu loạn tình tự của hắn, càng không cho phép trái tim lãnh như ngạnh thiết tồn tại ràng buộc. . . (ngạnh: cứng rắn)

Tuyệt không cho phép. . .

~*~

“Giáo chủ, Kinh Diễn chỉ là một hộ vệ nho nhỏ của Thiên Địa Minh, không đáng nhắc đến, tại sao một mực phải truy ra kẻ phía sau hắn?”

“Ngươi không hiểu.” Tử phát rũ xuống trên bả vai, bạch y bào mềm mại lay động, yêu tà nam tử đứng bên cạnh hồ sen, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén.

“Kinh Diễn xuất hiện, nhất định có người rắp tâm sai sử.”

Người phóng hỏa, giết chết Kinh Diễn, chắc chắn biết rõ Mặc Lân Đồ thật giả, nếu không phải Hách Liên Cô Tuyết, vậy có thể là ai?

Tử mâu khép lại, Lộng Nguyệt liễm đi tiếu ý.

Chẳng lẽ trong thiên hạ này người biết được huyền cơ trong Tứ linh đồ, không chỉ có mình hắn?

Nếu quả thực là vậy, người đó, không thể không chết!

Tử mâu lóe lên một đạo lệ quang yêu diễm. (lệ – 厉: lãnh liệt, lăng lệ)

Huyền cơ trong Tứ linh đồ nhất định không được tiết lộ ra bên ngoài, bởi vì chuyện này không thể cho Hách Liên Cô Tuyết biết!

Quyết không để cho hắn biết.

~*~

Đoạn Tình Nhai lãnh khí phù không, thác nước ầm ầm đổ xuống.

Trán Hách Liên Cô Tuyết đổ mồ hôi ướt đẫm, lông mi như phượng linh liên tục chớp động, không khỏi nhớ tới đêm qua. . . (phượng linh: lông đuôi/lông cánh phượng hoàng)

Liên đăng tỏa ra quang mang yếu ớt, hồng phát cùng tử phát lấp lánh huỳnh quang rực rỡ, bốc lên dồn dập lửa nóng.

Sợi tóc hỏa hồng vương trên cổ yêu tà nam tử, tản mát hơi thở ấm áp, cặp hồng mâu phảng phất ngàn năm cũng không động tình vào một khắc ấy, đã đem song tử sắc phượng nhãn tràn đầy cô tịch khắc sâu tận linh hồn.

Đó là một trận hôn tựa như khát khao độc chiếm, ngang ngược tung hoành, thị huyết cuồng nhiệt, ngay cả đêm tối yên tĩnh tiêu điều cũng có thể vì một phần động tình kia mà sôi trào.

Lệ quang yêu dã ở trong con ngươi phù động, màu tử la lan điểm xuyết cho đôi mắt yêu mị đầy tà khí thêm vài phần tuyệt mỹ. (lệ -泪 : nước mắt – khác với ‘lệ quang’ trên kia)

Song tử sắc phượng mâu này, u trầm mà cô thương, tịch linh mà thâm thúy, thật sự rất đẹp, đẹp khiến người ta tâm toái, khiến người ta không thể kìm lòng muốn hôn. (tịch linh: cô quạnh, tiêu điều)

Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, hồng y nam tử nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt yêu dị của người dưới thân, trong ngực đau đớn như thiêu đốt.

“Cô Tuyết, ngươi đau lòng. . .” Yêu tà nam tử hơi cong môi, thanh âm mê hoặc động lòng người.

Hồng y nam tử rũ mắt, ở trên mi tâm của hắn hạ xuống một dấu hôn thật sâu.

“Nguyệt. . .”

.

Trên ngực truyền đến một trận cảm giác như thiêu đốt khiến Lộng Nguyệt đột nhiên toàn thân chấn động.

“Giáo chủ.” Tinh Hồn cả kinh, vừa định tiến lên đỡ lấy hắn, lại bị Lộng Nguyệt nháy mắt ngăn cản.

Liên hương nhàn nhạt phiêu tán, phượng mâu hẹp dài lóe sáng nhu quang hờ hững, đầu ngón tay mảnh khảnh của Lộng Nguyệt đặt trên ngực, thần sắc có chút lạnh băng.

Hồng mâu thình lình mở to, ánh mắt buốt giá mang theo mê mang, hoa đào lạc ấn trên xương quai xanh nháy mắt mất đi vẻ rực rỡ sáng bóng, Hách Liên Cô Tuyết ôm ngực, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn. . .