Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 95: Khuynh tình




Chương này ngắn, up sớm, C96 tối nay 8h nhé

Bên khe suối mịt mờ, gió xuân ấm áp xen lẫn mùi hương hoa cỏ thoang thoảng thổi qua.

Một khắc kia, trong lòng Lộng Nguyệt như thể có muôn ngàn đợt sóng đang quay cuồng, thiêu đốt toàn thân hắn, đau đớn từ trong ngực tràn ra nháy mắt bao phủ lý trí.

Hồng y nam tử chậm rãi phun ra nuốt vào độc huyết, căn bản không để ý tới vẻ mặt của Lộng Nguyệt.

Cô Tuyết, ngươi muốn đau chết ta sao. . . Cánh môi Lộng Nguyệt bị cắn xé đến huyết nhục mơ hồ, ngực giống như muốn vỡ ra, làm cho hắn gần như điên cuồng, cả thế giới đột nhiên yên lặng.

Hắc hồng sắc quỷ dị dần thối lui, lưu lại một điểm hồng yêu diễm nở rộ trên cánh tay tuyệt mỹ trắng nõn.

Độ ấm từ môi cùng cơ phu va chạm thiêu cháy toàn thân Lộng Nguyệt, huyết dịch lưu động khắp người điên cuồng kêu gào như thể muốn phá tan huyết nhục xông ra.

Con ngươi thâm hồng lóe lên nhàn nhạt sáng ngời, vẻ băng lãnh cùng tàn khốc bên trong đều thối lui, chỉ còn lại quật cường cùng kiên nghị.

Lộng Nguyệt cảm thấy mình thật sự muốn điên rồi, hắn ngưng tụ tất cả lực lượng trùng kích huyệt đạo, loại dục vọng kịch liệt bức thiết này khiến hắn thất khống đến không nhìn ra hình dạng.

“Ngươi làm vậy sẽ trúng độc! Có hiểu không !?” Thanh âm Lộng Nguyệt gần như điên cuồng rống lên, không chút lưu tình trừng phạt Cô Tuyết một cái bạt tai bên mặt.

Cô Tuyết phun ra một ngụm độc huyết cuối cùng, đồng dạng tát Lộng Nguyệt một cái nổ vang, hồng mâu như muốn thiêu đốt hết thảy.

Lộng Nguyệt giận dữ, “Ngươi cư nhiên dám đánh ta!?”

“Là ngươi đánh ta trước!”

“Cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng! Còn dám làm ra loại chuyện ngu xuẩn không chút đầu óc này ta thề sẽ giết ngươi!”

“Ta cũng cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng! Còn giáo huấn ta, ta nhất định sẽ diệt ngươi!” Cô Tuyết tức giận đứng dậy, một trận choáng váng bất ngờ kéo tới, thân mình hơi chút lảo đảo.

Lộng Nguyệt kinh hoảng vươn tay ôm lấy Cô Tuyết vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt tái nhợt của hắn, cố gắng bình ổn tình tự điên cuồng nóng ruột trong lòng.

Ngươi là đồ yêu nghiệt, muốn ta phải nói với ngươi thế nào mới hảo? Tử mâu sâu thẳm trong suốt lắng lại tràn đầy sủng nịch cùng thương yêu.

“Vô liêm sỉ, đừng chạm vào ta!” Cô Tuyết vừa định đẩy ra Lộng Nguyệt, thân mình lại bị lực đạo mạnh mẽ gắt gao chế trụ như thể bị giam cầm không chút nhúc nhích.

“Đừng náo loạn . . được không?”

“Đừng tưởng rằng ngươi có khí lực là có thể. . .” Cánh môi Cô Tuyết bị phủ kín, xúc cảm ấm nóng nháy mắt lan tràn.

Lộng Nguyệt nâng lên cằm hắn, lại cúi đầu hạ xuống một dấu hôn dịu dàng, đầu lưỡi mềm mại rút đi thị huyết sơ cuồng, ôn nhu khiến người ta quyến luyến.

Cô Tuyết ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, bờ mi run rẩy, ra sức đáp lại, bề ngoài lãnh khốc che giấu một khỏa tâm ôn nhuận.

Hai chiếc lưỡi dây dưa triền miên không dứt, tâm trạng hỗn loạn bắt đầu cuộn sóng, nụ hôn ôn nhu như điểm sáng trăm hoa, theo dòng nước suối nở rộ mênh mông vô bờ bến.

Ánh mặt trời sáng lạn phủ lên tử phát cùng hồng phát, lê hoa rực rỡ mang theo mùi hương thơm ngát lác đác rải xuống, hỏa diễm dữ tợn rút đi, chỉ còn lưu lại hương thơm thánh khiết.

Cánh môi tái nhợt bị hôn trở nên có chút hồng nhuận, Lộng Nguyệt phong bế huyệt đạo toàn thân hồng y nam tử, ôm ngang người hắn, lại cúi đầu ở mi tâm Cô Tuyết hạ xuống một nụ hôn, rũ mâu cười nhẹ, “Chúng ta trở về thôi.”

Hách Liên Cô Tuyết nháy mắt tức giận, dùng khẩu khí mệnh lệnh nói, “Thả ta xuống dưới!”

“Tuyết bảo bối của ta, nếu ngươi không thành thật cứ chờ cả đời bị ta thượng đi!”

“. . .”

Lộng Nguyệt ôm Hách Liên Cô Tuyết xoay người rời đi, thanh âm mềm nhẹ như tuyền thủy chảy qua khe núi.

Gió mát phất qua lay động một góc y bào của hai người theo làn hương thơm ngát vạch nên một đường cong yêu dị, tuyệt mỹ mà yêu diễm, bóng dáng mờ ảo như tiên dần mơ hồ sau màn mưa lê hoa yên vũ.

. . .

“Ta từ trước đến nay có cừu tất báo, Lộng Nguyệt tên vô liêm sỉ ngươi đánh ta nhiều lần như vậy, một ngày nào đó ta sẽ hoàn trả gấp bội!”

“Ta cho yêu nghiệt ngươi hôn mười lần, được rồi chứ?”

“Không cần, ngươi để ta thượng mười lần là được.”

“Không có khả năng!”

“Năm lần?”

“Không được!”

“Vậy ba lần đi, không thể thấp hơn nữa.”

“Một lần cũng không được!”

“Dựa vào cái gì? Tử yêu tinh ngươi thượng ta nhiều lần như vậy! Còn chưa đủ sao?”

“Không đủ! Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ta Lộng Nguyệt đã định sẽ thượng Hách Liên Cô Tuyết ngươi! Ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi ta!”

“Vậy ta cho ngươi biết, nếu đời này ta không thượng được Lộng Nguyệt ngươi thì kiếp sau thượng, kiếp sau thượng không được thì kiếp sau nữa, thẳng đến khi ta vắt khô ngươi mới thôi!”

“A, một khi đã như vậy, chúng ta đây đành dây dưa lẫn nhau vĩnh viễn đi. . .”