Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 97: Phong vân tái khởi (nhất)




2 chương này rất dài, 8h tối ta up nốt chương còn lại

.

Núi non trùng điệp quanh co, nhìn đâu cũng thấy rừng rậm dày đặc, một tòa tử kim thành trì cảnh sắc phồn hoa uy nghiêm sừng sững. (tử kim: màu tím đậm)

Khói trắng màu xanh nhạt vờn quanh bậc thang dài xây từ bạch ngọc hướng lên nơi cao nhất, chính là đại điện rộng lớn dưới ánh mặt trời lấp lánh phản xạ vầng sáng tử kim sắc chói mắt. Bên trong Nhật Nguyệt Giáo bóng đèn lấp lóe, cho dù có hơn ngàn người đang đứng trong điện lại vẫn có vẻ trống trải như trước.

Ánh nắng rực rỡ rọi xuống, tử sa linh bào khoác trên người yêu tà nam tử tại chủ vị dài chấm đất, gió mát lay động mị tử trường phát, trong hương sen u tĩnh bay bay.

Dung mạo tao nhã chói mắt chúng nhân, mục quang yêu dị đạm mạc không giận tự uy, ngón tay thon dài của Lộng Nguyệt vây quanh kim tôn, tầm mắt hắn đảo qua đám người, dáng vẻ tà mị hiển lộ khí phách cao quý sơ cuồng. Khóe môi hắn khẽ nhếch, mở miệng ẩm một ngụm quỳnh tương màu ngân bạch. (kim tôn: bình rượu bằng vàng, quỳnh tương=hảo tửu)

Ngữ thanh biếng nhác phất qua bên tai mọi người, “Kim Liêm Pháp vương đâu?”

Lúc đó, chỉ thấy một nam nhân khắp người trói bằng xích sắt được Tinh Hồn đưa đến đại điện. Nam nhân lảo đảo quỳ xuống đất, chật vật không nói nên lời.

Nam nhân sợ hãi ngẩng đầu, con ngươi đỏ tươi lóe ra vẻ không cam lòng cùng sự tuyệt vọng đối với vận mệnh.

Rơi vào trong tay yêu ma này, đã định trước hắn triệt để thất bại không còn một manh giáp.

Lộng Nguyệt tà mâu híp lại, nhếch môi cười nhẹ, đáy mắt lại ẩn giấu âm ngoan cùng sắc bén, “Tần Kiêu Mạt, bổn tọa hiện tại còn xưng ngươi một tiếng ‘Pháp vương’, ngươi cũng đừng có không biết tốt xấu.”

“Nói cho ta biết tung tích của Vân Phù.”

“Ngươi nói là Kim Liêm Thánh mẫu a?” Lộng Nguyệt giương mi đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt nam nhân, tử kim y sam chấm đất phất qua một đường cong mờ ảo, tử mâu lưu chuyển quang mang yêu dị.

Thanh âm xảo trá êm ái lướt qua bên tai Tần Kiêu Mạt, “Nàng thật bất hạnh.”

Nam nhân thất hồn lạc phách cả người run lên, đột nhiên trợn to hai tròng mắt vằn đỏ, đôi môi khô nứt run rẩy, tiếng xích sắt thanh thúy trói khắp thân mình trong đại điện tĩnh mịch vang vọng.

“Nàng. . . nàng. . .” Hơi thở của Tần Kiêu Mạt phát run đến không còn bộ dáng, “Ngươi đem nàng. . . giết. . .”

Lộng Nguyệt khẽ nhíu phượng mâu, hơi hơi nhếch môi, “Đừng kích động, bổn tọa cũng không nói nữ nhân ngươi tâm ái đã chết.”

Tần Kiêu Mạt bị nụ cười điên đảo chúng sinh của Lộng Nguyệt dọa cho sợ hãi, sau lưng không khỏi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Nữ nhân của ngươi hiện tại rơi vào tay Ngạo Thần Cung, đến tột cùng sẽ ra sao, bổn tọa không thể biết rõ. . .”

Giọng nói nhẹ nhàng tựa thanh sơn lưu thủy lại như một đạo sấm sét đánh thẳng vào óc nam nhân, hắn ngồi bệt trên mặt đất, hai tròng mắt đỏ tươi nhất thời trống rỗng không còn sinh khí. . .

Ngạo Thần Cung. . . So với rơi vào địa ngục có gì khác nhau?

“Bổn tọa thật sự rất muốn cho phu thê hai người các ngươi đoàn tụ, đáng tiếc nha. . .” Lộng Nguyệt mở miệng nhả chữ, tử mâu nheo lại thành một đường cong rạng rỡ, “Hết lần này đến lần khác bị người kia quấy rối, cho nên ngươi cũng đừng oán bổn tọa không cấp cho ngươi phần nhân tình này.”

Rơi vào Ngạo Thần Cung như ma quật kia, vậy Vân Phù của hắn làm sao có thể sống sót? Hoặc giả, sống không bằng chết!

Lộng Nguyệt đẩy lên chiếc cằm của Tần Kiêu Mạt, làm cho hắn ngẩng đầu cùng mình đối diện, “Thủ đoạn của người kia, Kim Liêm Pháp vương ngươi nhất định rất rõ ràng.”

Tần Kiêu Mạt khẽ khép hai mắt, nỗi sợ hãi trong lòng đã lên đến tột đỉnh.

Hắn sao có thể không biết?

Sự âm ngoan tàn nhẫn của Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết trong chốn võ lâm không người có thể sánh bằng, Kim Liêm Giáo cũng đã bị phá hủy không chút dư thừa, Tần Kiêu Mạt thật không ngờ chính mình từ trước đến nay bày mưu tính kế lại đụng phải kiếp số cuối cùng của cuộc đời này.

Kiếp số cả đời cũng vô pháp thoát ly.

“Chỉ cần ngươi nói ra tung tích của Thiên niên bích huyết châu, bổn tọa không chừng có thể tìm cách giúp ngươi gặp Kim Liêm Thánh mẫu một lần.”

Tần Kiêu Mạt đột nhiên ngẩng đầu, bất khả tư nghị nhìn yêu tà nam tử trước mặt.

Loại ánh mắt giống như chấp chưởng hết thảy này, tựa hồ trời sinh là để người ta thần phục lễ bái.

Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung vốn là hai phương đối nghịch lớn nhất trong chốn võ lâm, đây là sự thật người trong thiên hạ ai ai cũng biết, tinh phong huyết vũ bởi bọn họ mà khơi mào, nếu không phải lần này lưỡng đại yêu ma đồng thời nhìn trúng trấn giáo chi bảo của Kim Liêm Giáo ──── Thiên niên bích huyết châu, Tần Kiêu Mạt thế nào lại rơi xuống tình trạng ngày hôm nay?

Lưỡng đại yêu ma chỉ một cái phất tay có thể giúp ngươi thành tựu một đời anh minh, nhưng đồng dạng có thể nháy mắt hủy diệt ngươi vô thanh vô tức.

“Bổn tọa nếu đoạt được Thiên niên bích huyết châu, nhất định sẽ bình ổn việc này.” Lộng Nguyệt yêu dã nhếch môi, “Chẳng lẽ ngươi muốn gia hỏa thị huyết kia tra vấn nữ nhân của ngươi?”

“Không cần!” Tần Kiêu Mạt gần như thất khống.

Nếu Lộng Nguyệt đoạt Thiên niên bích huyết châu, vậy Hách Liên Cô Tuyết chắc chắn sẽ đem lực chú ý đặt ở trên người Lộng Nguyệt, nói không chừng Kim Liêm Thánh mẫu cũng có thể trốn thoát một kiếp.

“Ta nói. . .” Tần Kiêu Mạt mở ra cánh môi khô khốc, nỗi sợ hãi trong lòng đã vô pháp chịu đựng, “Ở. . . đáy Thánh hồ cách giáo ta ngoài ba dặm.”

Lộng Nguyệt cười khẽ ra tiếng, thanh âm dễ nghe lại khiến lòng người run rẩy.

“Tốt lắm.”

Tần Kiêu Mạt vui mừng ngẩng đầu, hai tròng mắt trống rỗng lóe lên mong đợi, “Giáo chủ đã đáp ứng tại hạ. . .”

Lời của hắn bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng, từng điểm huyết châu mãnh liệt phun ra.

Chỉ trong khoảnh khắc, một căn ngân tuyến đã xuyên thấu yết hầu nam nhân, hàn mang bén nhọn tản mát quang mang huyết sắc.

“Ngươi. . . ngươi cư nhiên. . .” Tần Kiêu Mạt cố gắng trợn to hai tròng mắt đỏ bừng, gom góp một tia hơi thở cuối cùng.

“Bổn tọa cũng không có nuốt lời, hiện tại đưa ngươi đi đoàn tụ cùng Liễu Vân Phù. . .” Đáy mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một tia âm ngoan chán ghét, “Tần Tranh, kết cục của việc phản bội bổn tọa chính là như thế!”

Tần Kiêu Mạt trừng lớn hai mắt, huyết châu theo ngân ti phun ra ồ ạt, trên mặt đất tụ lại thành một sợi hồng tuyến, uốn lượn rơi vào trong mắt đám người dưới đại điện.

Tần Tranh?

Tần Tranh tám năm trước thoát ly Nhật Nguyệt Giáo, đầu nhập dưới trướng Thiên Địa Minh?

Chúng nhân nhất thời hoảng sợ nhớ ra.

Tám năm, hắn ẩn giấu tám năm, nguyên bản tưởng rằng được Thiên Địa Minh che chở là có thể bình yên vượt qua quãng đời còn lại, nhưng chung quy vẫn không chạy thoát.

Song điều càng khiến Tần Kiêu Mạt thật không ngờ chính là suốt tám năm Lộng Nguyệt vẫn ghi hận một tên phản đồ như hắn.

Tần Kiêu Mạt kinh ngạc nhìn sâu vào đôi tử mâu kia, thua cam tâm tình nguyện.

Có lẽ Lộng Nguyệt sớm đã biết thân phận thật của hắn, chẳng qua cố tình không đề cập tới, thẳng đến khi Tần Kiêu Mạt hao phí tám năm thời gian luyện thành Thiên niên bích huyết châu, đến lúc phản đồ hắn hết giá trị lợi dụng mới tạo nên một màn hôm nay này.

Nguyên lai, Tần Kiêu Mạt vô luận là phản bội hay là chết, chung quy vẫn bị Lộng Nguyệt lợi dụng triệt để.

“Mặt nạ da người làm rất không tồi, Tần Tranh.”

“Giáo chủ. . . ta. . .” Tần Kiêu Mạt ngã xuống đất, đột nhiên hai mắt trừng to, khí tuyệt thân vong.

Thi thể bị huyết sắc thấm ướt chậm rãi hóa thành một bãi chất lỏng màu đen khét hôi, dưới ánh mặt trời biến mất không một chút dư thừa.

Sát nhân bất lưu thi, nhất là kẻ phản bội Lộng Nguyệt hắn, càng đáng bị như thế!

Không chỉ là Tần Kiêu Mạt, mà ngay cả Kim Liêm Giáo cũng tuyệt không lưu lại một người sống! Thậm chí linh hồn cũng bị hủy diệt không chút mảy may!

Mọi người không khỏi có chút phát run, cố gắng bình ổn khí tức của chính mình.

Giáo chủ của bọn hắn, nam tử chỉ một nụ cười có thể điên đảo chúng sinh kia, rốt cuộc là người như thế nào?

Vì đạt tới mục đích, hắn cư nhiên có thể trấn tĩnh mở một con mắt nhắm một con mắt thả một tên phản đồ tiêu dao tự tại suốt tám năm, đồng thời, hắn đối đãi với kẻ phản bội độc ác tàn nhẫn ra sao. . .

Bọn hắn sợ hãi sâu sắc thần minh trong lòng mình, nhưng cũng càng thêm kính ngưỡng.

Thiên hạ, tất định là thiên hạ của cường giả!

Bọn hắn nguyện ý đi theo nam nhân này, chỉ vì hắn là Lộng Nguyệt độc nhất vô nhị trên thế gian – bá chủ cử thế vô song trong tâm khảm.

Bỗng nhiên, một đạo lam ảnh lướt qua, Phong Hành Vô Lệ quỳ một gối xuống đất, thần sắc có chút đông cứng.

“Vô Lệ, đứng lên nói.” Lộng Nguyệt thả mình lên huyền tháp khắc kim điêu ngọc long, khí tức biếng nhác ma mị tràn ngập khắp đại điện vắng lặng.

“Giáo chủ, Hàn Thiếu Khanh đêm qua đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.”

Tử mâu hẹp dài không khỏi có chút kinh ngạc, đáy mắt lại hiện lên một mạt tiếu ngân đầy trào phúng:

Lão gia hỏa kia không lẽ là bởi ‘oán niệm’ làm cho tức chết đi?

“Giáo chủ, nguyên nhân cái chết của Hàn Thiếu Khanh đã tra rõ, là. . .” Vẻ mặt Phong Hành Vô Lệ chuyển sang âm tàn, “Nghẹt thở mà chết.”

“Nga? Binh khí là thứ gì?”

“Bẩm, là ngân tuyến.”

Lộng Nguyệt đột nhiên nâng mâu, tử mâu bình lặng nháy mắt trở nên sâu thẳm.

Ngân tuyến. . .

Đúng là một loại binh khí ‘đặc biệt’.

“Chắc chắn có kẻ giá họa cho giáo chủ!” Lúc này, đám người trong đại điện khó nén nổi phẫn nộ.

Trong thiên hạ, chỉ có một người am hiểu dùng ngân tuyến giết người, việc này trong chốn giang hồ không người không biết không người không hiểu.

Chính là Thánh thủ độc tiên!

Lộng Nguyệt yêu dị nhếch môi, trong con ngươi tràn đầy gợn sóng tiếu ý, tựa hồ sự tình này trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một trò tiểu xiếc nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Song mọi người không phải ai cũng nghĩ như vậy, bởi vì người chết dù sao cũng là long đầu thống lĩnh toàn bộ thế lực trung gian Hàn Thiếu Khanh! Phượng Hoàng sơn trang quyền khuynh võ lâm nhất định sẽ đem oán hận đổ lên đầu Nhật Nguyệt Giáo, đến lúc đó ai có thể nói rõ ràng?

“Có ý tứ. . .” Yêu tà nam tử cười khẽ ra tiếng, lập tức phất áo rời đi nhìn không ra hỉ nộ, lưu lại sau lưng hương sen nhàn nhạt như vụ.