Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 122: Nhất định phải cứu hắn (5)




Phong Đạc cảm thấy bực mình, cũng nhanh chóng cởi y phục dạ hành, đi ra ngoài.

“Ngươi là người phương nào? Hãy xưng tên ra!” Mấy thị vệ cảnh giác nắm chặt trường kiếm bên hông, đề phòng nhìn về phía Tô Mặc Nhi, đang dừng bước.

“Là bản vương.” Thanh âm Phong Đạc trầm thấp từ sau lưng Tô Mặc Nhi truyền tới.

Dẫn đầu ở phía trước là trưởng thị vệ, cầm đèn lồng ở trong tay, nghe vậy, kề sát đèn lồng vào gần người bọn họ, sau khi nhìn thấy rõ mặt mũi của bọn họ, thì lập tức cả kinh, vội vàng hành lễ nói, “Thuộc hạ tham kiến Tam vương gia, tam vương phi!”

Người còn lại thấy vậy, cũng gấp rút quỳ xuống, kêu lên, “Thuộc hạ tham kiến Tam vương gia, tam vương phi!”

“Đứng lên đi.” Phong Đạc nhàn nhạt nói ra, dưới đáy lòng đã có vài phần dự định.

Đôi mắt Tô Mặc Nhi đảo vòng, nghe cách xưng hô của bọn họ, hiển nhiên là còn chưa biết trước chuyện đã xảy ra, như vậy thì thật sự là không thể tốt hơn rồi!

“Tạ Tam vương gia, tam vương phi!”

“Các ngươi đây là muốn mang con yêu hồ này đi tới Thanh Hà Viên đi?” Tô Mặc Nhi nhìn nhìn Thiên Chi nằm sấp lẳng lặng ở trong lồng, như lơ đãng hỏi.

“Đúng vậy. Không biết vương gia, vương phi có phân phó gì? Hoàng thượng vẫn còn ở Thanh Hà Viên...” Trưởng thị vệ nói xong nuốt một ngụm nước miếng.

Khoé môi Tô Mặc Nhi thoáng cong lên ý cười, nói ra, “Không cần căng thẳng, bổn vương phi và vương gia cũng chỉ là không kìm nén được hiếu kỳ, mà đợi ở Thanh Hà Viên một hồi lâu cũng không nhìn thấy hồ yêu, cho nên mới đi dọc theo con đường nhỏ này, muốn sớm nhìn qua dáng vẻ của hồ yêu.”

Phong Đạc không thể vận võ, nàng cũng không thể ra tay quang minh chính đại đoạt được, cho nên chỉ có thể trước ngăn cản bọn họ, chờ Diệp Ánh Hàn đến.

Đường thông đến Thanh Hà Viên chỉ có một đường này, nhất định Diệp Ánh Hàn sẽ đi qua nơi đây.

Đến lúc đó lại cho Diệp Ánh Hàn ra tay cướp Thiên Chi, như vậy hoàng đế cũng sẽ không truy cứu lên người nàng và Phong Đạc.

“Này...” Thị vệ trưởng hơi do dự.

Phong Đạc tức giận đến tái mặt, nói, “Chẳng lẽ bản vương không thể nhìn được sao?”

“Thuộc hạ không dám.” Thị vệ trưởng cảm thấy cả kinh, quay đầu nhìn về phía hai người mang lồng sắt, nói, “Hai người các ngươi, để lồng sắt xuống đi!”

“Vương gia, vương phi, mời.” Trưởng thị vệ thức thời nhường đường cho Phong Đạc và Tô Mặc Nhi, nói, “Vương gia, vương phi vẫn nên cẩn thận một chút. Hồ yêu kia rất lợi hại. Lúc trước đã giằng co ở trong trận pháp suốt cả ba ngày ba đêm, cho đến khi quốc sư đến đây, nó mới yên tĩnh lại.”

“Bản vương biết rồi.”

Tô Mặc Nhi bước từng bước một đến gần lồng sắt, trong đôi mắt tràn đầy sự đau lòng.

Thiên Chi giống như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, con mắt vốn nhắm lại, từ từ mở ra, chỉ là trong mắt không có một tia tức giận nào, tựa như con rối, ánh mắt mờ mịt trống rỗng rơi vào trên người Tô Mặc Nhi.

Lúc nhìn thấy Tô Mặc Nhi, trong đôi mắt màu xanh thẳm kia, không khỏi thoáng lóe lên vài luồng sáng.

Tô Mặc Nhi không khống chế được mà muốn đưa tay sờ sờ hắn, nhưng trong nháy mắt nàng đưa tay kia lại bị Phong Đạc, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Mặc Nhi, thoạt nhìn con hồ yêu kia cũng không có gì không giống với hồ ly bình thường, ngươi cảm thấy thế nào?” Phong Đạc ấm giọng nói, thanh âm mang theo một ít từ tính mê hoặc người, trong chớp mắt Tô Mặc Nhi lập tức phục hồi lại tinh thần.

Miễn cưỡng cười một tiếng với hắn, nói, “Chính xác là như thế. Không biết nó có chỗ nào thần kỳ không nữa?”

“Bản vương cũng không biết, chắc là, trong chốc lát ở Thanh Hà Viên sẽ biết thôi. Được rồi, nhìn cũng đã nhìn rồi, vẫn nên để cho bọn họ mau trở về phục mệnh với phụ hoàng thôi. Chúng ta cũng nên trở về Thanh Hà Viên rồi.”

Tô Mặc Nhi nháy mắt mấy cái, không hiểu ý tứ của hắn.

Phong Đạc lặng lẽ nắm tay nàng, ý bảo nàng an tâm.

Nàng có chủ ý gì, hắn đều rõ ràng, nhưng lúc này, cũng chỉ có thể dùng phương pháp này thôi.

Tô Mặc Nhi gật gật đầu, hai người lập tức đi dọc theo đường về phía Thanh Hà Viên.

Mới vừa đi vài bước, đột nhiên có một người áo đen từ trên trời nhảy xuống, xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói, “Thả con hồ ly kia ra!”