Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 126: Nếu như ta không phải là Tô Mặc Nhi (1)




Phong Đạc dẫn theo Tô Mặc Nhi đi sang đường nhỏ đến tẩm cung mà mẫu phi hắn ở khi còn sống.

Chỗ đó lâu ngày sớm đã hoang phế, ngày thường khi hắn tiến cung, sẽ thường xuyên đi đến nhìn một chút, phân phó cho người quét dọn, sẽ không để đến mức phủ kín tro bụi.

Trong tẩm cung của mẫu phi có một mật đạo nối thẳng ra ngoài cung, tối nay vừa vặn cần dùng đến!

Phong Đạc và Tô Mặc Nhi một đường tránh né thị vệ tuần tra, thuận lợi từ trong mật đạo đi ra ngoài cung.

Chờ bọn họ đến Thiên hương lâu, Diệp Ánh Hàn sớm đã chờ lâu ở đó.

Chỉ là, trong phòng, còn có một nam một nữ đang đứng ở một phía!

Ánh mắt Phong Đạc khẽ hiện, không khỏi quan sát hai người này nhiều hơn.

Nam nhân một đầu tóc trắng, khuôn mặt cũng rất trẻ tuổi, mà nữ nhân đứng cạnh hắn, cũng trẻ tuổi rất xinh đẹp, chỉ là hai tròng mắt của nàng lại có hai màu khác nhau một màu lam một màu lục!

Tô Mặc Nhi cũng không chú ý nhiều đến bọn họ, theo bản năng xem hai người kia trở thành thuộc hạ của Diệp Ánh Hàn.

Nàng vừa vào nhà thì đã không thể chờ đợi được mà nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Thiên Chi, nàng lập tức hơi lo lắng nhìn về phía Diệp Ánh Hàn, “Thiên Chi ở nơi nào?”

Hai con mắt khác màu của nữ nhân nhìn Tô Mặc Nhi, sắc mặt nàng (TMN) không khỏi cứng đờ, khoé môi giật giật nhưng không nói được một câu, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn nàng.

Đến khi nam nhân đứng bên cạnh đỡ cánh tay của nàng, nàng mới bỗng nhiên hoàn hồn, dời ánh mắt sang chỗ khác.

Phong Đạc trầm mặt, kéo Tô Mặc Nhi ra phía sau lưng, con mắt thâm thuý đen như mực kia đối mặt với hai người, trực tiếp hỏi, “Các ngươi là ai?”

Lúc hắn bước mạnh vào nhà, thì đã cảm nhận được không khí khác thường ở trong phòng.

Lại nhìn nơi bọn họ và Diệp Ánh Hàn đang đứng, rất rõ ràng là trạng thái đối lập!

Diệp Ánh Hàn nhếch nhếch môi cười, lười biếng nói, “Các ngươi tới thật đúng là chậm, nếu như các ngươi không trở lại, thì Thiên hương lâu này của bổn công tử chắc chắn sẽ bị người phá hủy!”

Tô Mặc Nhi nghe hắn nói như vậy, không khỏi nhìn về phía một nam một nữ kia.

Khuôn mặt của nữ nhân kia rất mỹ lệ, ở giữa lông mày lại toát lên vẻ phong tình vạn chủng, như tự có một cỗ sức quyến rũ.

Quỷ dị chính là, cho dù nàng có nhìn thế nào, cũng nhìn không rõ dung mạo của nam nhân kia!

Tựa như trước mắt có một lớp sương mù mênh mông!

Tô Mặc Nhi nhìn nhìn Phong Đạc và Diệp Ánh Hàn, lại không nhìn thấy thần sắc khác thường của bọn họ, không lẽ chỉ có mình nàng không nhìn thấy thôi sao?

Một hồi lâu, nam nhân kia mở miệng nói, “Giao hắn cho ta!”

Diệp Ánh Hàn nhíu mày, không có phản ứng.

Vẻ mặt Phong Đạc cũng là nhàn nhạt, mặc dù hắn cảm thấy nghi hoặc, nam nhân kia nói 'Hắn' là ai.

Nhưng Tô Mặc Nhi lại cảm thấy thân thể mình run rẩy mạnh, không d/đ;le''q]đo;n dám tin nhìn xem người nam nhân kia, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.

Thanh âm vừa mới kia là...

Tô Mặc Nhi lắc đầu, thất thần lẩm bẩm nói, “Làm sao sẽ... Không thể nào... Tuyệt đối không thể...”

Phong Đạc quay đầu thấy dáng vẻ như thế của Tô Mặc Nhi, có chút đau lòng đỡ bả vai của nàng, “Mặc Nhi, ngươi làm sao vậy?”

“Phong Đạc...” Hai tròng mắt Tô Mặc Nhi dần dần rõ ràng hơn, chỉ là trong hốc mắt lại tràn đầy nước mắt, “Ta không sao.”

Phong Đạc mấp máy môi, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Đáy lòng Tô Mặc Nhi cảm thấy ấm áp, khẽ nở một nụ cười với hắn.

Phong Đạc cho rằng là do nàng lo lắng cho Thiên Chi, liền thay nàng hỏi, “Ánh Hàn, con hồ ly kia đâu?”

Diệp Ánh Hàn hơi u oán liếc hắn một cái, không tình nguyện đưa tay sờ sờ ở trong tay áo, đảo mắt một con hồ ly đang ngủ say được hắn ôm đi ra.

Tiểu hồ ly đáng thương khụt khịt mũi, cái đuôi phe phẩy một cái, lúc này đôi mắt sương mù cũng mở ra, cúi đầu kêu rên lên một tiếng.

Tô Mặc Nhi, “...”

Phong Đạc, “...”

Hai người bên cạnh, “...”

Diệp Ánh Hàn nhìn thấy sắc mặt của mấy người khác cứng ngắc, thì đặt con hồ ly nhỏ vào trong lòng bàn tay, cười cười, nói, “Hai vị tiền bối, các ngươi nói chính là hắn sao?”