Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 27: Mạng treo lơ lửng (5)




Editor: Tử SắcY

"Tam ca, nghe nói kiện đồ vật kia ở trên người Tam tẩu, là thật sao?" Phong Kỳ để người sát vào Phong Đạc, rất là thần bí hỏi.

Phong Đạc gật gật đầu, Phong Kỳ đột nhiên hơi có chút khẩn trương, "Nhưng nếu là Tam tẩu không qua khỏi, vậy kiện đồ vật kia, còn có thể lấy lại được sao?"

Trong lòng Phong Đạc rùng mình, lúc này mới nghĩ đến điểm này. Lúc trước hắn nghĩ đến Tô Mặc Nhi sẽ chết, chẳng qua là cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nếu không phải là Tiểu Thất nhắc nhở, hắn nhanh đã quên là phải lấy kiện đồ kia trong tay Tô Mặc Nhi mới là mấu chốt!

Tô Mặc Nhi, tuyệt đối không thể chết được!

Sau nửa canh giờ, có thị vệ đến báo, quốc sư đến!

Phong Đạc cùng Phong Kỳ cùng nhau đi ra ngoài đón.

Trong phòng trước vương phủ phòng trước, quốc sư đang ngồi ở vị trí dưới tay, bưng một ly trà, từ từ thưởng thức.

Hắn một thân bạch y, như tiên phàm không nhiễm bụi trần, hơi thở xa xăm bình thản. Bộ dáng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt mặc dù so với Phong Đạc ít tuyệt thế hơn, nhưng lại có một loại khí chất ôn nhu như ngọc.

Nhìn thấy Phong Đạc cùng Phong Kỳ đi đến, hắn đặt ly trà xuống, cung kính thi lễ một cái, "Vi thần tham kiến Tam vương gia, Thất vương gia."

"Quốc sư không cần đa lễ." Phong Đạc tự mình đi lên đỡ quốc sư, có thể thấy được đối với hắn rất coi trọng.

Tài năng của quốc sư bọn họ đều đã từng được chứng kiến, cầu mưa, bái tế, không chỗ nào không linh nghiệm.

"Không biết vương gia thỉnh thần đến có chuyện gì quan trọng?"

"Vương phi bản vương hôm nay vì cứu người, không cẩn thận bị trọng thương, chỉ là miệng vết thương liên tục không thể trị khép lại, máu chảy không ngừng, mệnh ở sớm tối. Bản vương không có cách nào khác, chỉ có thể làm phiền quốc sư."

"Vương gia nói quá lời, nếu là có thể tiện cho vương gia, vi thần có thể thay vương phi trị liệu." Vẻ mặt của quốc sư thủy chung không thay đổi, làm cho người nhìn không hiểu cũng sẽ an tâm.

"Quốc sư mời." Phong Đạc ưu nhã đưa tay, tự nhiên có một loại khí chất vương giả hiện ra.

Phong Kỳ cam tâm ở bên cạnh hắn phụ tá, trên khuôn mặt tuấn lãng một mực bình thản.

Trong Thủy Nguyệt Các, Tô Mặc Nhi lẳng lặng nằm lỳ ở trên giường, hô hấp càng ngày càng yếu ớt, trên vết thương không ngừng chảy ra màu đỏ tươi, làm nổi lên tấm lưng trắng nõn nà, phảng phất như cây thuốc phiện nở rộ, đẹp đẽ đến cực điểm.

Nha hoàn bốn phía đều yên lặng đứng ở một bên, cúi thấp đầu, không lên tiếng. Trong không khí yên tĩnh, đè nén này không nói ra được một lời nào.

Ngự y đã bỏ đi vì lúc cầm máu cho Tô Mặc Nhi, dược cầm máu tốt nhất không có tác dụng, hắn đã không thể nghĩ được cách nào khác!

Chỉ có Nguyệt Bích, luôn canh giữ ở đầu giường của Tô Mặc Nhi, không biết mệt mỏi vì nàng mà lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương...

"Các ngươi đều đi ra ngoài!" Thanh âm Phong Đạc từ ngoài gian truyền vào, gian trong cùng gian ngoài cũng chỉ cách nhau một bình phong, tất cả mọi người đều nghe được rất rõ ràng.

Nguyệt Bích mặc dù không biết Phong Đạc muốn làm cái gì, nhưng mệnh lệnh của chủ tử, nàng không thể chống lại. Nàng có chút không thôi nhìn Tô Mặc Nhi một chút, bất đắc dĩ rời đi.

Ánh mắt quốc sư có chút phức tạp rơi vào trên người Nguyệt Bích, Nguyệt Bích hồn nhiên vẫn chưa phát hiện ra, yên tĩnh lui xuống.

"Nha hoàn này là... ?"

"Nàng là thị vệ của ta." Phong Đạc ngắn gọn trả lời, lại có chút nghi hoặc, "Quốc sư như thế nào lại đột nhiên đối với nàng cảm thấy hứng thú?"

"Không có gì, hay là chúng ta trước đi xem vương phi một chút đi." Quốc sư bí hiểm lắc đầu.

Phong Đạc không truy vấn tiếp nữa, dẫn hắn vào gian trong. Phong Kỳ bởi vì thân phận khác biệt, cũng không có đi vào theo.

Quốc sư vừa thấy được Tô Mặc Nhi, bước chân lập tức dừng lại, nhưng rất nhanh, đã khôi phục như thường.

Phong Đạc cũng không có chú ý tới sự khác thường của hắn, chỉ là có chút lo lắng hỏi, "Quốc sư, không biết vương phi nàng..."

Hắn chỉ vừa nhìn thấy bộ dáng của Tô Mặc Nhi lúc này, trong nội tâm đã ngăn không được niềm chua xót. Nghĩ đến chuyện ở trong rừng Mê Vụ hắn nhìn thấy nàng rồi về sau, hắn đã cảm thấy có chút gì đó không thôi.

"Vương gia chớ vội, để thần xem trước một chút."

Tay quốc sư để lên trên mạch của Tô Mặc Nhi, sơ qua, sắc mặt của hắn dần dần trầm trọng lên, lông mi hơi nhíu lai.

Một hồi lâu, hắn buông mạch đập của Tô Mặc Nhi ra, chậm rãi nói, "Độc đã nhập vào sâu trong người vương phi..."

Sắc mặt Phong Đạc bỗng dưng biến đổi, "Độc? Nàng trúng độc!"

Ai to gan như vậy, ở trong vương phủ cũng dám đối với vương phi ra tay!

"Là độc. Chỉ là độc này cũng không phải là cố tình phối hợp với nhau." Quốc sư như nhìn ra được suy nghĩ trong nội tâm Phong Đạc, thản nhiên nói.

Phong Đạc nhíu nhíu mày, không phải là cố tình phối hợp? Đó chính là trong lúc nàng vô tình mới có thể trúng độc?

"Thỉnh quốc sư nói rõ."

"Mới lúc đến, vương gia đã nói cho vi thần chuyện chó ngao Tây Tạng, hiện tại vi thần đã có thể xác định, Tuyết Ngao xác thực là bị trúng mê huyễn dược. Tuyết Ngao đả thương vương phi, vết thương trên người vương phi cũng không thể tránh được dính vào loại dược kia, loại dược đó khắc với một vị thuốc trong bột thuốc cầm máu, hơn nữa còn dễ dàng hòa với huyết, lúc này độc mới xâm nhập vào sâu trong cơ thể."

"Quốc sư có biện pháp có thể giải độc?"

"Như vương gia nghĩ, thần chỉ có thể tạm thời giữ lại mệnh của vương phi!" Vẻ mặt quốc sư nghiêm túc nhìn Phong Đạc.

Phong Đạc sững sờ, "Cái gì gọi là như bản vương nghĩ? Quốc sư không thể hoàn toàn chữa lành cho vương phi sao?"

Quốc sư lắc đầu, có chút tiếc nuối, "Vương phi trúng độc quá sâu, thuốc và kim châm cứu không được. Thần chỉ có thể tạm thời giảm bớt thời gian độc phát tán, không thể hoàn toàn thanh trừ được. Nhưng, loại độc này một khi đã phát tác, sẽ như vạn tiễn xuyên tâm, thống khổ không chịu nổi. Người trúng loại độc này, rất nhiều người đều vì độc gây khó dễ mà không nhẫn được, tự sát mà chết!"

Đáy lòng Phong Đạc lạnh buốt một mảnh, hắn biết rõ ý của quốc sư, nếu hiện tại cứu Tô Mặc Nhi, về sau có khả năng nàng cũng sẽ vì không chịu nổi độc phát, mà thống khổ chết đi.

Còn nếu không cứu, hiện tại nàng sẽ...

Tâm tư chuyển động, cuối cùng Phong Đạc đã hạ quyết tâm, "Quốc sư, làm phiền quốc sư cứu trị vương phi bản vương!"

"Đã như vậy, vậy trước tiên mời vương gia đi ra ngoài chờ."

"Hảo." Phong Đạc nhìn nhìn Tô Mặc Nhi trên giường, không biết chính mình quyết định làm như vậy vì nàng, nàng có trách hắn hay không?

Phong Kỳ thấy hắn đi ra, lập tức về phía trước hỏi thăm, "Tam ca, quốc sư nói như thế nào?"

"Quốc sư nói, chỉ có thể tạm thời giữ lại mạng của nàng." Sắc mặt Phong Đạc u ám, ánh mắt thâm thúy nhìn bình phong, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Tạm thời?" Phong Kỳ lấy làm kinh hãi.

Phong Đạc gật gật đầu, cúi đầu than nhẹ một tiếng, buồn bã nói, "Nếu như nàng không phải là Tô Mặc Nhi, có lẽ bản vương sẽ đối với nàng tốt một chút."

"Ngươi nói cái gì, Tam ca?" Thanh âm của Phong Đạc quá thấp, hắn không thể nghe rõ.

"Không có gì." Phong Đạc hoàn hồn, khóe môi lạnh lùng câu lên, "Chuyện lần này, bản vương nhất định sẽ tra rõ ràng!"

"Tam ca hoài nghi là ai?"

"Còn chưa xác định, nhưng mà, trong vương phủ trung, nhất định là có nội gian!"

"Nội gian?" Phong Kỳ không dám tin lặp lại.

Trong vương phủ này, tất cả những thị vệ và ám vệ đều phải được trải qua chọn lựa khéo léo kỹ càng, còn là được Tam ca tự mình tuyển chọn, như thế nào có thể có nội gian chứ!

"Chuyện lần này, ngươi không nghĩ là quá mức kỳ quặc sao?" Trong con ngươi Phong Đạc lóe ra những ánh sáng nguy hiểm, từ từ phân tích ra nói, "Mấy ngày nay, có rất nhiều nữ nhân đều đi đến Thủy Vân Các, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác ngay thời điểm Lâm Sơ Tuyết đi sang Tuyết Ngao mới nổi cơn điên?"

Dừng một chút, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Phong Kỳ, hắn tiếp tục nói, "Nói một cách khác, làm sao bọn họ biết rõ nhất định là Lâm Sơ Tuyết sẽ đến vương phủ? Mà chuyện Lâm Sơ Tuyết đến vương phủ, là do bản vương nhất thời cao hứng gọi!"