Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 62: Minh Tâm tiểu trúc (2)




Editor: Lam Tuyết Hàn

Tô Mặc Nhi ở Minh Tâm tiểu trúc gần nửa tháng, cũng không thấy Phong Đạc tới nơi này.

Lúc trước mấy ngày, nàng còn có thể nhàn nhã ngắm cảnh, cho cá ăn, nhưng sau, nơi này mỗi một tấc đất nàng đều đi khắp rồi, nên càng cảm thấy nơi này thật sự là quá mức vắng lạnh.

Tô Mặc Nhi để cho Nguyệt Bích tìm tới mấy quyển sách thuốc nổi danh đương thời, nàng vùi ở trong phòng, đau khổ nghiên cứu một phen.

Chờ sách xem xong rồi, nàng càng cảm thấy nhàm chán.

Nguyệt Bích thỉnh thoảng lấy chút đồ chơi hiếm có đến cho nàng giải sầu, Tô Mặc Nhi cũng thuận tiện theo miệng nàng tìm hiểu ít nhiều chuyện tình về thế giới này.

Chỉ là, mỗi lần hỏi tới Phong Đạc, Nguyệt Bích lúc nào cũng né tránh, cố ý nói sang chuyện khác.

Nhiều lần, Tô Mặc Nhi cũng không hỏi nữa, nhưng tâm trạng không hiểu sao rất không thoải mái.

Đã sáu bảy ngày, còn không thấy Phong Đạc xuất hiện.

Tô Mặc Nhi im miệng không đề cập tới chuyện Phong Đạc, mỗi ngày đều là ôm đàn cầm, ở trong biển hoa Phù tang tiểu đình đánh đàn gần nửa ngày.

Nàng đối với âm luật thành tựu thực không dám khen tặng, mỗi lần thấy nàng ôm đàn cầm đi đến biển hoa, Nguyệt Bích không nói hai lời, tuyệt đối sẽ núp xa xa!

Đàn này là Tô Mặc Nhi ở trong thư phòng Phong Đạc 'mượn' đến .

Bởi vì đàn này quá quý trọng, lúc trước thời điểm Tô Mặc Nhi nói muốn học đàn, Nguyệt Bích chết sống cũng không muốn, sợ chạm vào hư một chút, sẽ bị Phong Đạc trách cứ.

Cái này, nhưng là mẫu phi Phong Đạc lưu lại cho hắn .

Cuối cùng Tô Mặc Nhi thỏa hiệp, nói chỉ cần để cho nàng đàn một khúc, Nguyệt Bích có thể nghe xong toàn bộ khúc, sẽ không có chủ ý đánh đàn cầm nữa.

Nguyệt Bích vốn tưởng rằng Tô Mặc Nhi là xuất thân là đại gia khuê tú, đánh đàn nếu là kém, cũng ít nhiều biết chun chút, vì vậy rất sảng khoáigật đầu đáp ứng!

Kết quả Tô Mặc Nhi còn không có đánh đến một nửa, nàng đã trốn đi ra ngoài!

Đàn này, Tô Mặc Nhi liền thuận lý thành chương mang đi ra, hơn nữa hết lần này đến lần khác bảo đảm, dùng xong tuyệt đối sẽ lông tóc không tổn hao gì trả lại.

Gần nhất nàng thật sự là nhàm chán đến cực điểm, ngẫu nhiên tâm tình không tệ kêu đến vài nha hoàn và gã sai vặt, nghe nàng đánh đàn.

Chỉ là, không có có một người có thể nghe xong toàn bộ, đều là vừa mới mở đầu, đã chạy hết.

Tô Mặc Nhi cảm giác mình bị đả kích rồi, tâm thủy tinh tan nát dưới đất.

Mỗi ngày lúc ăn cơm, ánh mắt nhỏ u oán kia đều như có như không liếc về hướng Nguyệt Bích.

Nguyệt Bích vẻ mặt bình tĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong cơm, lập tức biến mất.

Thời điểm mỗ gia đến, chứng kiến đúng là một màn như vậy, Tô Mặc Nhi nằm ở trên bàn đá của tiểu đình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bất bình nhìn đàn cổ một bên, ánh mắt muốn bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu ai oán.

Phong Đạc nhịn không được buồn cười, đi tới, trực tiếp ngồi ở phía trước đàn cầm.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ở trên dây đàn sờ một tý, đã phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Tô Mặc Nhi sững sờ chớp mắt một cái, tiếp theo không hề nháy mắt nhìn Phong Đạc, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy.

Phong Đạc tâm tình rất tốt cong lên khóe môi,đưa tay ở trước mắt nàng quơ quơ, trêu chọc nói: "Như thế nào, nhìn thấy bản vương cao hứng ngốc luôn rồi sao?"

Tô Mặc Nhi: "..."

"Mặc Nhi đây là muốn học đàn? Vi phu dạy ngươi được không?" Phong Đạc thấy nàng không có phản ứng, lập tức đổi chủ đề khác nói.

Khóe môi Tô Mặc Nhi giật giật, nhìn đến vẻ mặt hắn đứng đắn vô cùng, thật sự muốn một tát đập tới mặt hắn!

Vi phu? Hàng này... Bọn họ khi nào thì thân mật như vậy!

Phong Đạc thấy nàng còn là không có phản ứng, nhất thời có chút bất đắc dĩ, đưa thay sờ sờ trán của nàng: "Không sẽ thật sự bị sợ ngốc đi?"

Tô Mặc Nhi tức giận ngăn lại tay của hắn: "Ngươi mới ngốc!"

"Làm sao vậy? Xem ra vương phi của bản vương gần đây rất nhàm chán hả." Hắn vừa rồi nhìn thấy Nguyệt Bích, Nguyệt Bích đã nói cho hắn một ít chuyện tình gần đây của nàng .

Nhìn nha đầu này là ở chỗ này nín hỏng rồi.