Kích Thích Cấm Kỵ

Chương 2: Tiến hành săn mồi




Tác giả: An Nhiên Chi Lạc

Ngồi trong phòng học cấp 2, trên mặt Thu Tâm tỏ vẻ rất chăm chú nghe giảng nhìn lên bục giảng, có điều trong lòng lại đang ầm thầm cân nhắc kiểu người của Lý Giang Minh.

Bản thân xuyên vô truyện là vào khoảng thời gian “cha” cô còn chưa quen An Thương, mà cô bây giờ chỉ mới 12 tuổi, đó là lý do vì sao Thu Tâm phải ngồi đây ôn lại tuổi thơ.

Hôm nay là ngày cuối tuần nên Lý Giang Minh sẽ tới trường học đón cô, đây là cơ hội tốt để xúc tác lửa nóng. Chà! Làm sao để kích thích con thú trong lòng “cha mình” mà khiến bản thân là người bị hại vô tội đây?

“Chậc!” Đánh lưỡi hồng một tiếc, đôi mắt đen sâu thẳm của thu tâm nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính nhỏ của cậu bé ham chơi bàn trên.

Máy tính ư?

Không tệ!

Sau 2 tiết cuối cùng kết thúc, Thu Tâm dọn dẹp sách vở xong xuôi đang tính đi ra thì trước mắt bất chợt xuất hiện một chiếc hộp quà nhỏ. Ánh mắt cô hơi chớp chớp, môi cười ngượng ngùng nhìn cậu bạn học cùng lớp, xét về diện mạo, cậu bé này cũng rất được, cao hơn cô bây giờ một cái đầu.

Cậu bé trước mắt không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của cô bé mình thích mà vươn tay cầm hộp quà nhét vào tay cô rồi xách cặp chạy mất.

Ax! Cả một câu cũng không nói được ư? Thu Tâm lắc nhẹ đầu nhỏ, bàn tay ước chừng trọng lượng để đoán đồ vật. Không có tiếng động? Chả lẽ là khăn tay?

Nhìn nhìn, Thu Tâm không lưu tâm lắm để vào trong ba lô rồi bước đi.

Ra khỏi cổng trường, cô dõi mắt nhìn xung quanh một hồi cũng không thấy bóng dáng Lý Giang Minh đâu. Khuôn mặt ngây thơ liền xuất hiện vẻ u buồn, đôi mi dày cong rũ xuống, Thu Tâm cứ như bị toàn thế giới vứt bỏ mà đứng cô độc ở đó.

Có mấy phụ huynh đến đón con thấy cảnh này mà nội tâm một trận thương tiếc, không ít người đi tới muốn hỏi han giúp đỡ nhưng đáp lại đều là khuôn mặt ngây thơ quật cường lắc đầu.

Bất đắc dĩ, họ dặn dò cô bé nhỏ một chút rồi chở con đi về. Cổng trường đông đúc cứ theo thời gian mà từ từ trống trải.

Sắc trời dần dần bao phủ một tầng nắng hồng cuối ngày cứ thế chiếu xuống gò má trắng nõn, cô như một tinh linh bị đày xuống trần gian, cả người đều toát ra vẻ ngây thơ, u buồn lại cấm dục.

Đây là hình ảnh mà Lý Giang Minh được chứng kiến khi cấp tốc lái xe từ công ty tới đây. Trái tim ẩn ẩn trào lên một cảm xúc không tên. Cơ thể không tự chủ mà nhanh chóng đẩy cửa bước xuống xe đi về phía con gái nhỏ. Ánh mắt Lý Giang Minh gắt gao nhìn bóng dáng đơn bạc ấy, thấy cô vì nghe tiếng bước chân mà nâng khuôn mặt u buồn lên, rồi lại thấy cô vì thấy mình mà nở một nụ cười vui vẻ. Bước chân dừng lại, ánh mắt mê muội.

Rõ ràng đã bị nụ cười tươi sáng tràn đầy ỷ lại đó hút hồn.

Thu Tâm thấy con mồi đã bị một kích này của cô mà rớt hết 20% phần trăm máu thì rất hài lòng. Cô chầm chậm bước tới, môi hồng khẽ cất tiếng:

“Ba… ba ruốc cuộc cũng tới…”

Nghe âm thanh run rẩy xúc động này Lý Giang Minh bừng tỉnh, bàn tay vươn ra muốn vuốt ve gò má cô nhưng cảm thấy không đúng nên đành nâng lên, có chút lạ lẫm xoa xoa tóc Thu Tâm nói:

“Đã khiến con chờ lâu.”

Nhìn đồng hồ trên tay, Lý Giang Minh nói tiếp:

“Tiểu Thu, chắc con cũng đã đói rồi. Ba chở con đi nhà hang ăn tối nha!”

Nghe thế, khuôn mặt cô liền bừng sáng, ngốc ngốc gật đầu.

Nhìn biểu hiện của con gái, nội tâm Lý Giang Minh liền tự trách, động tác nhẹ nhàng đưa cô lên xe rồi bản thân cũng ngồi sát bên, ổn định chỗ ngồi xong, thấy cô còn chưa thắt dây an toàn, Lý Giang Minh vì áy náy trong lòng liền quan tâm nghiêng người cầm dây thắt cho con gái.

Trong lòng Thu Tâm dâng lên một chút xấu xa, bàn tay nhanh như chớp lướt qua hàng cúc áo. Khi Lý Giang Minh đưa người qua, bàn tay cầm dây vô tình chạm nhẹ vào áo cô thì liền thấy một chiếc cúc rơi xuống, hắn sửng sốt, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ một vùng da trắng nõn. Cổ họng có chút khô nóng, Lý Giang Minh không được tự nhiên quay người về. Khởi động xe chạy đi.

Không khí trong xe lâm vào trạng thái xấu hổ.

Cô cảm thấy đùa giỡn đã đủ nên nhỏ giọng nói:

“Cám ơn ba…”

Nghe xong câu đó, tay cầm vô lăng của Lý Giang Minh càng thêm nắm chặt, để che dấu sự bất thường của mình, Lý Giang Minh lạnh giọng nói:

“Không cần phải cảm ơn ba.”

Sau một hồi im lặng, thấy con gái không có một chút tiếng động Lý Giang Minh vươn tay chỉnh kính xe, thấy hình ảnh cúi đầu trong gương của Thu Tâm liền mềm lòng nói:

“Ba…”

Chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị câu nói tiếp theo của cô làm cứng họng:

“Vậy khi nào ba làm gì cho con. Con đều hôn ba để thay lời cám ơn có được không?”

Nhìn con gái ngây thơ nói ra câu đó, trong lòng Lý Giang Minh lại mơ hồ nổi lên cảm xúc quái lạ lúc nảy, mơ hồ nói:

“Đ...ược...”

Sau đó không để ý đến cô nữa mà chuyên tâm lái xe.

Khóe môi cong cong. Xem ra, không bao lâu nữa sẽ có một trận chiến kích thích diễn ra đây. Thật ra Thu Tâm từ khi xem nội dung truyện đã biết Lý Giang Minh là kiểu đàn ông “trâu già thích gặm cỏ non” vậy thì cô đây sẽ khiến “người cha” này cầm lòng không được với con gái ruột của mình mà “cưỡng bức”. Nghĩ đến đây, nơi đó lại co thắt lại, ướt át hưng phấn đến tê người.

Với lại, cô luôn là kiểu người thích săn mồi nhanh chóng. Lý Giang Minh này lại thuộc loại người dễ bị dẫn dụ, chứ gặp phải kiểu tảng băng như tiên nhân thì cô cũng rất đắn đo nghĩ có nên chọn làm con mồi không đó. Năng lực xuyên không của Thu Tâm có giới hạn. Ở thế giới trong sách quá lâu thì cơ thể ở thế giới hiện tại sẽ vì đói mà chết. Cô sẽ vĩnh viễn bị kẹt ở nơi này. Cho nên, vấn đề mài băng là loại mà Thu Tâm chưa từng nếm thử.