Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng

Chương 8




Trên bàn cơm, một nhà Dật vương gia dùng bữa sáng.

“Cha, ngươi nhìn thấy Anh Sóc không?” Nam Cung Du mở miệng hỏi. (Bố ơi, chồng con đâu? =]]~)

“Sao vậy? Nó không ở trong phòng sao?” Sẽ không nha, xú tiểu tử này bình thường dính tiểu Du chặt như vậy, làm sao lại bỏ qua cơ hội này?

“Ân, Lý bá nói từ sáng sớm đã không thấy hắn.”

“Vậy xú tiểu tử kia chạy đi đâu rồi? tiểu Du, ngươi đừng lo lắng, đợi ta vào cung tìm xem, không chuẩn hắn đến làm phiền hoàng bá bá.” Dật vương gia an ủi nói.

*

“Cái gì? Tiểu Sóc không có tới qua?” Dật vương gia kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, không thấy nó đến a. Làm sao vậy?” Thái thượng hoàng khó hiểu nói.

Dật vương gia vuốt chòm râu, thở phì phì nói: “Còn không phải là xú tiểu tử kia mới sáng sớm đã không thấy thân ảnh sao! Ngay cả bữa sáng cũng không ăn cùng.”

Thái thượng hoàng vỗ vai hắn, cười nói: “Không sao không sao, ngày đầu năm không nên sinh khí, có lẽ là đi đến chỗ tiểu Hãn kia đó.”

Dật vương gia khó thở, xú tiểu tử, chờ ngươi trở về xem ta có lột da của ngươi ra không!

Dẹp đường hồi phủ, thấy Nam Cung Du thế nhưng lại ghé vào bàn ngủ, vội vàng đi qua, lay tỉnh, đau lòng nói: “tiểu Du, ngươi như thế nào lại ngủ ở đây, mau về phòng đi, trời đông giá rét, dễ bị cảm lạnh.”

“Không sao đâu, cha, tìm được Anh Sóc không?” Nam Cung Du nhu nhu thắt lưng phát đau, hỏi.

“Còn chưa thấy, ta nói cho hoàng gia gia của ngươi, ngươi yên tâm, không chuẩn hắn buổi tối quay trở lại, ngươi hiện tại thân mình ăn không tiêu, vẫn là quay về phòng đi thôi.”

Nam Cung Du không hề cố chấp nữa, từ bỏ nói: “Vậy cha, chờ Anh Sóc trở lại thì gọi hắn đánh thức ta.”

Chính là liên tiếp vài ngày, đừng nói là người của Nam Cung Anh Sóc, ngay cả bóng dáng hắn cũng nhìn không thấy.

Mọi người lúc này mới thấy tình thế nghiêm trọng.

Hôm nay, Dật vương gia đem mấy trăm người trong phủ từ trên xuống dưới triệu tập lại, hỏi đêm trừ tịch có nhìn thấy Sóc vương gia không.

Trong đó có một gã tiểu tư đứng ra, lắp bắp nói: “Bẩm, bẩm lão gia, tiểu nhân nhìn thấy… nhìn thấy Sóc vương gia hắn, hắn đêm trừ tịch đuổi theo một đạo bóng đen mà đi, lúc sau, lúc sau không thấy quay trở lại nữa.”

“Vô dụng! Ngươi như thế nào không bẩm báo sớm?” Dật vương gia trừng hắn.

Ta oan uổng a, ngài không có hỏi qua ta. Gã tiểu tư ủy khuất.

“Được rồi, lão đệ, ngươi hiện tại trách hắn cũng không có ích gì,” thái thượng hoàng trấn an nói, “Nhưng thật ra, đêm trừ tịch trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”

Dật vương gia muốn mở miệng nói, liền nhìn thấy một gã thiếp thân tiểu tư hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới, vội la lên: “Bệ hạ, Dật vương gia, hoàng thượng mời các ngài nhanh chóng tiến cung, quan ngoại tám trăm dặm kịch liệt, nói Sóc vương gia xảy ra đại sự! Còn thỉnh cầu tạm thời không cần nói cho Du vương gia.”

“Ngươi vừa nói cái gì?” Nam Cung Du đang muốn đẩy cửa vào nghe vậy liền biến sắc, tay không cầm giữ được khung cửa, cả người liền như vậy mà nhuyễn xuống.

“Tiểu Du!” thái thượng hoàng cùng Dật vương gia kinh hãi, hoàn hảo Nam Cung Hãn La đến đúng lúc đỡ lấy Nam Cung Du.

“Tiểu Hãn? Ngươi…” hai người nhìn Nam Cung Hãn La một thân hành trang ăn mặc bình thường kinh ngạc vạn phần.

“Không có nhiều thời gian giải thích như vậy, tiến cung nói sau.” Nam Cung Hãn La quay đầu nói với Nam Cung Du: “tiểu Du…”

“Ta cũng đi.” Nam Cung Du chỉ thản nhiên nói ba chữ.

“Được rồi, nhưng là…”

“Ta hiểu được.” Nam Cung Du cho hắn một cái ánh mắt biết nói làm sao.

Trong cung.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” thái thượng hoàng nhìn tới sổ con, tức giận vểnh râu lên.

“Chính là người xem đến hồi sự kia nhi.” Hoàng thượng ôn hòa nói.

“Gửi Bích Khê quốc hoàng đế, thái hoàng, Dật vương gia, các vị có phải là đang tìm Sóc vương gia mà các người tối sủng ái không? Không nên gấp gáp, hắn chính là đang hảo hảo làm khách ở trong điện của nước ta đâu, là một chủ nhà tận tình, đương nhiên sẽ giữ Sóc vương gia ở lại thêm mấy ngày. Đương nhiên, nhất khách quý các ngươi có phải hay không nên xuất ra các gì làm lễ đâu? Về phần lễ gì thì không cần ta nói rõ hơn đi. Thiên triều quốc quân vương.”

“Thật sự là buồn cười!” Dật vương gia chắp tay sau lưng, bước đi thong thả.

Nam Cung Hãn La sờ sờ cằm, tự hỏi nói: “Ta cảm thấy được không thích hợp, từ nơi này đến Thiên Triều quốc cho dù là ra roi thúc ngựa ngày đêm chạy đi, ít nhất cũng là phải hơn một tháng đi, tiểu Sóc mới mất tích vài ngày, bên trong có thể hay không có trá?”

“Ân,” hoàng thượng gật gật đầu, lại nói “Phương diện này có điểm kỳ quái, tuy rằng nước ta cùng Thiên Triều quốc trên cơ bản là không lui tới, nhưng là thông qua tín hàm trao đổi qua lại, tuy rằng nét chữ là của quốc vương, nhưng ngữ khí lại tuyệt không giống.”

Thái thượng hoàng thở dài một tiếng, nói: “Nghĩ cẩn thận ra, phương diện này quả nhiên có bí ẩn a, Trước không nói cái khác, phong thư này thật giả ra làm sao rất khó phân biệt. Đến nước này, muốn xác nhận với quân vương của Thiên Triều quốc cũng không còn kịp rồi.”

“Như vậy, phụ hoàng, hoàng huynh ở lại hoàng thành, âm thầm tìm kiếm, vạn nhất tiểu Sóc đột nhiên trở lại thì gửi tin, nếu khiến cho hai nước phân tranh, cũng có thể đưa tin khẩn, Ta cùng hoàng thúc thúc mang những binh lính này chia làm hai đường ra khỏi thành tìm kiếm.”

Thái thượng hoàng nhớ tới cái gì, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi này thân giả dạng?”

Nam Cung Hãn La vuốt cằm, đồng ý nói: “ Là trước khi ta nhận được tình huống, Tử Thanh đã muốn liên hệ một ít bằng hữu trên giang hồ, đi trước động. Ta tính toán cùng mọi người lên đường rồi mới nói rõ sau.”

Sau khi quyết định mọi người nhanh chóng chiếu theo kế hoạch chấp hành, mới chú ý tới Nam Cung Du một tay ôm bụng mặt trắng bệch từ đầu tới giờ chưa phát biểu lần nào.

“Tiểu Du, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Nam Cung Du nhìn mọi người quan tâm, trước mắt ngày càng hoa, nhẹ nhàng mà nói câu “Đau bụng” rồi liền hôn mê bất tỉnh.

“Người tới, mau truyền ngự y! Truyền ngự y!”

Nam Cung Hãn La ôm lấy y, lo lắng hướng ra ngoài hô to.

Đáng giận! Xem tiểu Du như vậy, nhất định là nhịn đã lâu!

Tiểu Sóc a, ngươi nếu không hiện thân, cục cưng của ngươi có thể không đảm bảo.

“Ngự y, thế nào?”

Trong thông đường, bốn người nhóm Nam Cung Hãn La đối ngự y hỏi.

“Aii, lo lắng thượng hỏa, mệt nhọc, đại động thai khí.” Ngự y lắc đầu nói.

“Vậy cục cưng…”

“Yên tâm, tiểu thế tử không có việc gì, bất quá mấy ngày này phải ở trên giường nghỉ ngơi, nhớ rõ mỗi ngày phải dùng dưỡng thai dược.”

Mọi người lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong mông mông lung lung, cảm thấy được có người đang xoa bóp chỗ lưng của mình, quay đầu, làm như Nam Cung Anh Sóc, Nam Cung Du trợn to mắt: “Anh Sóc?”

“tiểu Du, ngươi tỉnh. Cảm thấy thế nào, bụng còn đau không?”

Nhìn thấy ở một bên giường chính là Nam Cung Hãn La, ánh mắt Nam Cung Du ảm đạm vài phần, trả lời: “Không đau nữa.”

“Ngươi cũng thật là, đau bụng như thế nào lại không nói ra?” Nam Cung Hãn La kê thêm vài cái gối mềm cạnh lưng y, oán trách nói.

“Mấy ngày này hảo hảo nằm cho ta, chuyện tiểu Sóc ngươi cũng đừng quan tâm, giao cho ta cùng hoàng gia gia bọn họ đi.”

Nam Cung Du “Ân” một tiếng, không nói nữa.

Nam Cung Hãn La trong lòng thở dài một hơi.

Aiii, chỉ mong tiểu Sóc đừng xảy ra chuyện gì.

*

“Tiểu vương gia, như vậy thật sự không thành vấn đề sao?”

Lý bá nhìn Nam Cung Du bó buộc bụng nổi lên, lo lắng hỏi.

“Ân… Lý bá, mã xa hành lý đều chuẩn bị hảo rồi sao?” chịu đựng hơi quặn đau trong bụng, Nam Cung Du hỏi.

“Đều chuẩn bị hảo.”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Nam Cung Du cầm lấy bội kiếm, xuất môn.

Ngày hôm đó.

Trong mã xa.

Nam Cung Du tựa vào đệm thật dày trên nhuyễn tháp, trấn an thai nhi đang xao động trong bụng.

Mười ngày, phụ thân đi mười ngày vẫn như cũ không có tin tức gì.

“Ách…”

Mã xa đột ngột xóc nảy một chút, Nam Cung Du bất ngờ không kịp phòng bị, rên rỉ một tiếng.

Lý bá dừng mã xa lại, hỏi thăm: “Chủ tử, muốn hay không nghỉ ngơi trong chốc lát?”

Nam Cung Du nhìn sắc trời, thở dài: “Được rồi, hôm nay không đi nữa.”

Rốt cục dừng lại rồi! Lý bá trong lòng một trận kích động, cứ theo truy pháp của tiểu vương gia, hơn năm mươi người bọn hắn đều chịu không nổi, huống hồ thân thể tiểu vương gia hiện tại!

Tìm một khách ***, đem mã xa giao cho tiểu nhị, Lý bá mang Du vương gia vào phòng hảo hạng.

“Lý bá, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Phái Lý bá đi, Nam Cung Du ngồi vào bên giường, cởi bỏ y phục, lộ ra bụng vì trói buộc một thời gian dài mà biến dạng, cởi xuống bó buộc, hỏa lạt lạt đau đớn ltheo bụng tràn ngập tỏa ra.

Thai nhi cũng như bởi vì chiếm được không gian mà ở bên trong động thủ động cước.

Lấy ra bình dược, ăn vào một viên dưỡng thai dược, lại hảo một trận trấn an, Nam Cung Du mới cảm thấy bớt khó chịu, rốt cục nằm xuống nghỉ ngơi.

Nửa đêm giờ Tý.

Một cái phi tiêu phá cửa sổ mà vào, “Ba” một tiếng, gắn ở mép giường.

Nam Cung Du cảnh giác đứng dậy, nhổ phi tiêu xuống, nhờ ánh trăng mà đọc tờ giấy trên phi tiêu.

“Muốn gặp Nam Cung Anh Sóc, nhanh chóng đến lương đìnhcách chân núi Hành sơn mười lăm dặm, nhớ chỉ đi một mình.”

Mở cửa sổ nhìn ra, khách *** dưới ánh trăng, trên đường đều im ắng không hề động tĩnh, ngay cả một ngọn gió cũng không có.

Chính là ai đâu?

Nam Cung Du mặc y phục vào, mang kiếm, không có thông tri cho Lý bá, nhảy ra khỏi khách ***, hướng về lương đình mà đi.

Nói về Dật vương gia chia làm hai đường tìm kiếm Nam Cung Anh Sóc bên này.

Suy đoán rằng số lượng người của đối phương không nhiều lắm, lại bị phát hiện, Nam Cung Hãn La dọc theo đường nhỏ tìm dấu chân ngựa để lại.

Ngay tại hai ngày trước, thu được bồ câu đưa thư của Tử Thanh, nói ở trong một hiệu cầm đồ ở một trấn nhỏ ở Hoa châu phát hiện ngọc bội tùy thân mà Nam Cung Anh Sóc hay mang theo.

Căn cứ vào lời hán tử tráng kiện nhặt được ngọc bội miêu tả thì hắn ở thời điểm đốn củi phát hiện, gặp ngọc bội bóng loáng lại đẹp, có giá trị một chút tiễn, liền nhặt trở về bán lại cho hiệu cầm đồ.

Hoa Châu?

Cách biên giới hai nước là Mạc Vân quan không xa, chẳng lẽ thật sự là quân vương Thiên Triều quốc làm?

Nam Cung Hãn La sau khi gọi người đem thư gấp gửi Dật vương gia cùng hoàng thượng, bật người chạy đến Hoa Châu phối hợp cùng Tử Thanh.

Không khí trong cung cũng khẩn trương vạn phần.

Sổ con từ quan ngoại không ngừng gửi về, đều là có người nửa đêm thiêu hủy nhất tiểu phê lương thảo, tuy rằng số lượng rất ít, cơ hồ không nguy hiểm đến vấn đề thực vật cho binh lính, hoặc là kẻ trộm nửa đêm, chuyên đi ăn trộm tài sản không đáng giá của binh lính. Nhưng là không bắt được trộm làm mọi người hoảng hốt.

Thái thượng hoàng cùng đương nhiệm hoàng đế bị sổ con biến thành tâm phiền ý loạn, tại vị nhiều năm thế này, vẫn là lần đầu tiên đụng phải chuyện như vậy, hơn nữa còn không có tin của Nam Cung Anh Sóc, thật sự là một cái đầu hai cái đại.

*

Ra roi thúc ngựa đi vào Hoa Châu, Nam Cung Hãn La vừa mới xuống ngựa, liền nhìn thấy Tử Thanh đã chờ ở cửa thành.

“Đi nơi khác nói chuyện.” Tử Thanh ý bảo đám dân chúng xung quanh đang trừng to mắt tò mò nhìn, thấp giọng nói.

Nam Cung Hãn La gật đầu, theo Tử Thanh đi vào khách *** đã được an bài hảo.

“Như thế nào? Nghe được cái gì rồi?” mới vừa vào phòng, Nam Cung Hãn La liền khẩn cấp hỏi han.

“Ta hoài nghi bọn họ còn đang ở Quần Sơn này.” Tử Thanh vẻ mặt khẳng định nói.

Nam Cung Hãn La nghe được trước mắt sáng ngời: “Nga? Dùng cái gì thấy được?”

“Theo lời người dân nơi này nói, tuy rằng hậu diện của Quần Sơn không khác gì so với những núi khác, kỳ thực bên trong có một mê cung lớn, nếu không phải là người sống lâu năm ở đây thì quyết không có khả năng dễ dàng đi ra, hơn nữa…” Tử Thanh ngừng một chút nói tiếp “Trước khi ta đến đây một ngày, có cư dân nhìn thấy vài người đội đấu lạp không rõ diện mạo mua một ít lương khô vào núi, ngày hôm sau liền có người nhặt được ngọc bội của tiểu Sóc.”

“Nói như vậy…”

“Đúng vậy, nhất định còn trong núi. Ta đã liên hệ tốt với cư dân địa phương. Ngày mai sáng sớm bắt đầu sưu* sơn.”

*Sưu: Lục soát

Nam Cung Hãn La vội la lên: “Không phải bây giờ sao?”

“Ngươi đi đường lâu như vậy, cũng mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, sáng mai mới có khí lực đi phải không?” Tử Thanh mỉm cười, hòa tan không khí khẩn trương trong phòng.

Nam Cung Hãn La tà liếc y một cái, ngượng ngùng nói: “Đi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, một đám người bắt đầu cẩn thận sưu sơn.

Nhưng mà suốt một ngày cũng không tìm được gì.

Lúc mọi người chuẩn bị bỏ cuộc, không biết là ai tinh mắt, phát hiện một sơn động bị cành cây phủ kín.

Nam Cung Hãn La cùng Tử Thanh vào trước, thấy được Nam Cung Anh Sóc đang oa ở một góc nhắm mắt.

Nam Cung Hãn La vội vãng chạy lên gọi: “tiểu Sóc, tiểu Sóc.”

“Ô ô… nhị hoàng huynh, rốt cục được thấy các người.”

“Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Ngươi như thế nào lại biến thành một thân chật vật như thế này?” Nam Cung Hãn La nhìn cả người hắn bẩn hề hề, y phục thì rách vài lỗ.

“Trước đừng nói nữa, chúng ta vẫn là về trước quan trọng hơn.Nhìn tiểu Sóc như vậy, tám phần là trốn ra rồi.” Tử Thanh ở một bên phân tích nói.

Nam Cung Anh Sóc gật đầu, cùng bọn họ một đường xuống núi.

“Đêm trừ tịch trong phủ nháo kẻ trộm, ta đi ra ngoài xem, thấy được một tên hắc y nhân liền đuổi theo, không nghĩ tới đó là một cái bẫy!” Nam Cung Anh Sóc căm giận nói, “Đuổi tới rừng rậm thì không thấy tăm hơi nữa, ta ngửi một trận kỳ hương cả người liền hôn mê. Lúc tỉnh lại đã bị người ta điểm huyệt trói trong mã xa, bị bọn họ mang đi. Này không, thật vất vả để trốn  thoát lại phát hiện ngọn núi này giống như mê cung vậy, tìm không thấy đường xuống núi, sau đó liền gặp các ngươi.”

Ở khách *** đổi một thân y phục sạch sẽ, uống một chút cháo, Nam Cung Anh Sóc hướng mọi người kể lại.

Mất tích mấy ngày, không biết Du thế nào, đêm đó đột nhiên không thấy Du sẽ thật sinh khí đi.

“Đều là tại xú tiểu tử này làm hại, Du thế nhưng mang theo Lý bá âm thầm tìm ngươi.”

Lúc này, Dật vương gia đẩy cửa tiến vào nói.

“Hoàng thúc (Dật vương gia).”

“Phụ thân?”

“Là ta thông tri hoàng thúc.” Nam Cung Hãn La giải thích nói.

“Phụ thân, người nói là Du cùng Lý bá đi ra ngoài rồi?” Nam Cung Anh Sóc không tin hỏi lên.

“Phụ thân chẳng lẽ còn lừa ngươi sao.” Dật vương gia lườm hắn một cái.

Nguy rồi!

Nam Cung Anh Sóc cả kinh từ trên ghế nhảy lên, vội vàng chạy ra bên ngoài, đồng thời nói: “Nhị hoàng huynh, mượn ngựa dùng một chút.”

“Tiểu Sóc, đã muộn như thế này ngươi đi làm gì?” Nam Cung Hãn La ở sau hô to.

“Mục đích chân chính của bọn chúng là Du! Mau trở về nói cho hoàng huynh, việc này đều là do nhị hoàng tử của Thiên Triều quốc gây nên, quân vương Thiên Triều quốc cũng không biết, chớ để trúng bẫy của y.”

Nam Cung Anh Sóc bỏ lại một câu, liền không nhìn thấy thân ảnh.

Cái gì?!

Người trong phòng mấy mặt nhìn nhau.