Kiếm Chủng

Chương 45: Thiên Địa Huyền Âm




Kim Tượng Đế ngồi trong linh vụ, đôi bàn tay bé nhỏ ôm trước ngực như ôm một quả cầu, một đám linh khí nằm trong hai tay hắn, linh vụ vốn mang màu xám trắng theo thời gian nằm trong tay của Kim Tượng Đế mà nhan sắc cũng chậm rãi biến hóa, từ xám trắng thành lấm tấm thất thải rồi hòa vào với nhau, cuối cùng dần biến thành màu xanh. Theo màu sắc biến hóa, linh vụ hư ảo cũng dần ngưng thực, cuối cùng trở thành một khối gạch xanh lơ lửng trên không. Bay lên, như bị một bàn tay nâng đỡ rồi nhẹ nhàng rơi xuống trên nền.

Từng khối rồi lại từng khối, Kim Tượng Đế đơn điệu lặp lại nhưng tuyệt không cảm thấy bực bội, im lặng phảng phất như đang làm một việc thần thánh, lại tựa như đang hưởng thụ một sự mỹ diệu mà không ai biết đến.

Tại tà nguyệt tam tinh động, không có phân ngày đêm, phảng phất như không cảm thụ được ngày đêm.

Có người nói thời gian thật ra là bất động, chỉ có vạn vật tự nhiên biến hóa, mọi người bất quá là sử dụng thời gian để nhận biết dấu vết già yếu của mình.

Kim Tượng Đế không già yếu, hắn đang lớn lên, nếu như cẩn thận quan sát sẽ thấy mỗi khi hắn ngưng tụ ra một viên gạch xanh thì thân thể sẽ lớn thêm một chút. Tuy trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động không nhìn được nhật thăng nguyệt hàng nhưng lại không thể phủ nhận được sự luân chuyển biến hóa của chúng. Mỗi ba tháng lão tiên nhân sẽ đăng đàn giảng đạo. Kim Tượng Đế tự nhiên sẽ đi nghe, sau khi nghe xong, mặc kệ mình có lĩnh ngộ được gì hay không thì hắn vẫn quay trở về xây linh thất. Sắp xếp một chút bụi linh khí tạo thành từng viên gạch xanh.

Đây là một công việc buồn tẻ nhưng Kim Tượng Đế lại tìm ra niềm vui thú và mỹ diệu trong nó. Hắn cảm nhận được sự bất đồng trong linh khí, phảng phất như những đám bụi linh khí khác nhau sẽ có tính cách khác nhau, hắn trao đổi với chúng, ngày từng ngày hiểu rõ tính cách của chúng, bắt đầu quen thuộc với chúng. Ban đầu đại đa số đều tỏ vẻ ngạo mạn, xa cách, nhưng theo thời gian dài tiếp xúc thì Kim Tượng Đế và chúng bắt đầu tạo thành một mối quan hệ vi diệu.

Loại cảm ứng huyền diệu này khó mà diễn tả được, tốc độ ngưng kết linh khí thành gạch xanh của Kim Tượng Đế càng lúc càng nhanh, thời gian càng lúc càng ngắn. Thân thể của hắn cũng lớn lên từng ngày.

Xây linh thất… Nghe đạo … Xây linh thất … nghe đạo

Tính mạng của hắn đi vào quy luật trạng thái đơn giản đến cực độ này, còn tâm của hắn, dưới tác động của trạng thái này càng ngày cảng trở nên yên tĩnh. Cho tới một ngày hắn đột nhiên ngẩng đầu, mở hai tay về phía bầu trời, miệng đọc một chuỗi âm tiết phức tạp, linh vụ đầy trời giống như hiểu đươc lời hắn nói, bắt đầu tăng tốc vọt tới rồi bao phủ.

Thanh âm của Kim Tượng Đế cũng không lớn nhưng trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động bình tĩnh này thì không khác gì một mạng nhện có một sợi tơ bị chạm tới khiến cả mạng nhện đều rung động. Vang lên cực kì rõ ràng trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động Linh Đài Tông Phương Thốn Sơn.

Kỳ thật người tu hành cũng có chút giống với nhện, ngồi một mình tĩnh tâm. Nhưng lại bố trí một tấm lưới vô hình lấy bọn họ làm trung tâm, chỉ cần có chút gì chạm tới là đều có thể cảm ứng được.

Một vùng linh khí của Kim Tượng Đế đột nhiên bạo động khiến những người khác cũng cảm ứng được linh khí quanh thân đột nhiên lưu động, dựa vào cảm ứng của linh khí lập tức có rất nhiều người xuất hiện trước linh thất của Kim Tượng Đế.

Như Vi đã sớm đi ra, đứng ở vị trí gần nhất, bên cạnh là Tuệ Thanh. Tiếp đó là Đại Thương tóc màu nâu trắng, diện mục già nua, đằng sau là những người khác, toàn bộ Linh Đài Tông vốn không nhiều lắm lúc này đều đã đến đông đủ.

Vừa rồi ta nghe Như Hối sư đệ đột nhiên đọc Thiên Địa Huyền Âm, khi đi ra thì nơi đây đã bị linh khí bao phủ.

Thiên Địa Huyền Âm trong nhân gian có một cái tên khác là “Chú ngữ”. Nhân gian gọi Thiên Địa Huyền Âm mà khi Đạo gia thi pháp phải niệm là chú ngữ bởi bọn họ không biết những chú ngữ này. Trong các môn phái đương nhiên có rất nhiều chú ngữ pháp thuật, toàn bộ đều do tiền nhân lĩnh ngộ ra, trích sửa để cho hậu nhân học tập. Nhưng pháp thuật của Phương Thốn Sơn không có chú ngữ hoặc có thể nói tất cả chú ngữ pháp thuật đều phải lĩnh ngộ trong quá trình xây linh thất.

Nói cho cùng Thiên Địa Huyền Âm cũng không thần bí như nhân gian nói, đó là một loại ngôn ngữ câu thông thiên địa vạn vật và lnh khí, mỗi người lĩnh ngộ đều khác nhau. Kim Tượng Đế lĩnh ngộ một cầu, còn có rất nhiều chú ngữ pháp thuật chờ hắn đi lĩnh ngộ.

Mọi người trầm mặc một hồi rồi Đại Thương nói: “Năm đó Trí Thông sư đệ hơn hai mươi năm đều không thể lĩnh ngộ một câu, đột nhiên có một ngày đột nhiên ngộ ra ba câu sau đó không lĩnh ngộ nữa. Nhưng hắn dựa vào pháp thuật hình thành từ ba câu Thiên Địa Huyền Âm cũng đủ để khiến người khác ảm đạm thất sắc. Còn Tuệ Ngôn sư đệ thì ngày thứ ba đã lĩnh ngộ một câu, rồi sau đó trong vòng mười năm lĩnh ngộ ba trăm câu, pháp thuật mà hắn tinh thông chỉ sợ chỉ có Linh Sơn Bồ Tát mới có thể so được”

Tuệ Thanh trầm ngâm một lát rồi nói: “Như Hối sư đệ mất tám năm để lĩnh ngộ ra một câu Thiên Địa Huyền Âm, trong Linh Đài Tông có thể xem là tương đối trễ, bất quá lĩnh ngộ câu đầu tiên đã có thể huy động nhiều linh khí như vậy, cho dù là Trí Thông sư huynh năm đó cũng không hơn được”

Chỗ này là Tà Nguyệt Tam Tinh Động, không cần hộ pháp, bọn họ hồi lâu cũng không thấy Kim Tượng Đế đi ra thì trở về tiếp tục việc tu hành của mình, Khi Kim Tượng Đế tỉnh lại, hắn nhìn thấy một linh thất hư ảo, nóc nhà cũng không hoàn toàn ngưng thực nhưng sẽ không tán đi.

Lão tiên nhân giảng đạo thì nhất định hắn sẽ đi nghe, tuy lão tiên nhân không nói pháp thuật thần thông gì nhưng mỗi lần nghe xong Kim Tượng Đế lại có cảm giác có không ít ích lời, nghi vẫn trong lòng tựa như sương mù tan biến. Sau khi trở về tu hành, trong lòng sẽ sinh ra một ít mê hoặc thì sẽ lại đi nghe đạo, lại tìm được giải thích từ đạo. Hắn không biết các sư huynh đệ có trạng thái này hay không, từ sau khi hắn lĩnh ngộ Thiên Địa Huyền Âm cũng không cùng các sư huynh đệ khác trao đổi, chỉ ở trong một trạng thái Hỗn Độn. Trong mắt các vị sư huynh thì hắn giống như đang suy nghĩ, ngẫu nhiên còn nở nụ cười tỏ ý lĩnh hội vì thế các sư huynh càng không có ai quấy rầy hắn.

Đột nhiên có một ngày lão tiên nhân ngồi trên vân đài giảng đạo, đang giảng bỗng nhiên ngữ điệu biến đổi, xung quanh ông chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một đóa kim liên, kim liên bỗng nhiền vỡ nát biến thành một dây màu vàng, dây màu đột nhiên cuộn lại hóa thành một cơn gió, gió xoáy tít trong điện rồi biến thành một đám mây xám, trong mây xám có mưa phù li ti. Dưới đài chúng đệ tử ngồi ngay ngắn bất động, phảng phất như không phát giác gì.

Gió thổi mưa phùn, bay bổng

Nhỏ trên đầu Kim Tượng Đế, xối ướt mái tóc đen và quần áo, chảy xuống theo lọn tóc, chảy qua cặp lông mày tựa như kiếm, chảy từ mặt xuống lồng ngưc, dừng trên khóe miệng một chút rồi rơi trên mặt đất tóe ra một chút hơi nước.

Mưa dần trở nên lớn, nhiệt độ trong không khí bắt đầu hạ thấp, chỉ chốc lát sau mưa biến thành hạt tuyết, rơi sàn sạt vào trên người chúng đệ tử. Chúng đệ tử giống như chưa tỉnh, y nguyên ngồi ngay ngắn bất động. Hạt tuyết biến thành bông tuyết, phiêu xuống từ trong hư không. Đột nhiên có một tiếng sấm nổ vang, từng đạo lôi điện hạ xuống.

Lôi đình đột nhiên hóa thành bão cát, bao phủ lấy họ. Trong chốc lát lại trở thành băng sơn, rồi hóa thành sông lớn. Chớp mắt thành núi lớn, trên núi mọc ra cây, nở hoa, kết quả, lá rụng.

Hết thảy biến hóa trong thiên địa, hết thảy hữu hình vô hình đều biến ảo trong điện.

Khi Kim Tượng Đế tỉnh lại thì chẳng có gì trước mắt, chỉ có lão tiên nhân tĩnh tọa trên vân đài, còn sư huynh bên cạnh vẫn an tọa, tựa như không có gì phát sinh.

Lão tiên nhân chậm rãi mở to mắt nhìn chúng đệ tử hỏi: “Ta dùng Thiên Địa Huyền Âm giảng diệu pháp đại đạo, các ngươi nghe được mấy loại”

Đại Thương đứng dậy, hành lễ nói: “Sư phụ, đệ tử ngu dốt, từ ba mươi nắm trước đã không còn lĩnh ngộ được loại pháp thuật nào”

Lão tiên nhân khẽ gật, cũng không nói gì thêm, tựa hồ như tất cả đều trong dự liệu, sau Đại Thương lần lượt từng người theo thứ tự đứng lên nói với lão tiên nhân.

Kim Tượng Đế nghe bọn họ nói, trong lòng kỳ quái, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, bởi vì theo lời bọn họ thì quá ít. Từng người cũng chỉ có một hai loại, không vượt quá năm loại pháp thuật.

Tuệ Thanh đứng đậy hành lễ với lão tiên nhân nói: “Sư phụ, đệ tử lĩnh ngộ ba loại pháp thuật”

Kim Tượng Đế không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn thầm nghĩ : “Vì sao Tuệ Thanh sư huynh mới lĩnh ngộ được ba loại pháp thuật, chẳng lẽ cảm giác của ta là sai hay sao?” Trong lòng của hắn nghi hoặc suy tư cho tới khi Như Vi đứng dậy nói mình lĩnh ngộ chín loại pháp thuật thì Kim Tượng Đế mới thở dài một hơi. Mọi người quay đầu nhìn Như Vi khiến gã có chút không tự nhiên.

Lão tiên nhân vẫn yên tĩnh tựa giếng nước chỉ khẽ gật đầu, Kim Tượng Đế đứng đậy, lần hoạt động này hắn mới phát hiện ra mình đã hoàn toàn trưởng thành, còn cao hơn một chút so với Như Vi, ở trong nhân gian cũng có thể coi như là người tương đối cao rồi.

“Sư phụ, đệ tử mơ mơ màng màng, phảng phất đã nghe được vô số Thiên Địa Huyền Âm, thấy được vô số pháp thuật nhưng rồi lại cảm thấy không rõ” Kim Tượng Đế đứng đậy nói, kỳ thật cũng không phải là toàn bộ không rõ mà là có hơn phân nửa không rõ, chỉ là nghe các sư huynh chỉ nghe được một hai loại pháp thuật nên cảm giác có thể mình đã nghe lầm.

Lão tiên nhân khẽ gật đầu nói: “Vô luận đúng hay không cũng đã để lại lạc ấn. Đệ tử của sư huynh Tuệ Ngôn của người dâng hương cầu cứu, hôm nay ngươi sẽ rời núi để xem hắn có chuyện gì”

Kim Tượng Đế có chút không hiểu, còn chưa biết tình trạng của mình ra sao, lão tiên nhân lại để cho hắn rời núi. Lại nghe lão tiên nhân nói: “Tuệ Ngôn vì người mà chết thì người phải chiếu cố đệ tử của hắn”

“Vâng sư phụ” Kim Tượng Đế tuy không biết đệ tử của Tuệ Ngôn ở đâu, gặp phiền toái gì nhưng vẫn vội đáp ứng.

“Sư huynh của ngươi Tuệ Ngôn có đệ tử làm quốc sư của Thiên Nguyên quốc nằm ở giao giới giữa Đông Thắng Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu, ngươi tới đó tìm hắn” Lão tiên nhân nói “Tu vi của ngươi không tới Chân Nhân Cảnh, lúc này rời núi có thể ma luyện tâm chí nhưng cũng có thể khiến đạo tâm nhuộm trần. Ta có một pháp tặng ngươi, ngươi có đồng ý thụ không?”

“Đệ tử nguyện ý” Kim Tượng Đế vội nói

“Pháp này không phải thần thông, cũng chẳng phải huyền thuật, mà là đạo kiếm, một thanh đạo kiếm có thể trảm sạch tưởng niệm”