Kiếm Chủng

Chương 48: Canh giờ dần chứa tình thân khó hận




Phong Tín Nhi nhìn vào dung mạo trẻ tuổi của Kim Tượng Đế, kinh hỉ trong lòng nhanh chóng nguội lanh thậm chí có chút thất vọng, trong lòng nàng cảm thấy Kim Tượng Đế không sánh được Mộc Linh quốc sư. Thậm Chí cả Chính Nguyên quốc sư tu hành đã vài chục năm cũng bị Mộc Linh Quốc sư dùng phù trấn phong pháp lực treo ở cửa thành

Kim Tượng Đế nhìn vào trong tròng mắt hơi ảm đạm của Phong Tín Nhi nói: “Có khi pháp lực cao thấp không phục thuộc vào tuổi tác lớn nhỏ, tuổi của ta còn lớn hơn so với ngươi tưởng nhiều lắm”

Phong Tín Nhi không ngờ bị nhìn thấu suy nghĩ nên trong lòng lập tức có chút lúng túng. Kim Tượng Đế chỉ đứng im nhìn nàng, Phong Tín Nhi để cho hắn ấn tượng đầu rất tốt, rất an tĩnh.

“Ngươi không mời ta vào ư?” Kim Tượng Đế nói

“A” Phong Tín Nhi bừng tỉnh vội đi tới mở cửa.

Nàng có thể nhỏ giọng nói với Đao Thị Vệ, dựa vào hoa cỏ để biểu đạt cách nghĩ trong lòng mình nhưng đối mặt với ánh mắt phảng phất như có thể xuyên thấu lòng người của Kim Tượng Đế thì lại không bình tĩnh được. Phần lớn nguyên nhân là do thận phận của Kim Tượng Đế.

Nàng vừa mở cửa vừa nghĩ: “Hắn là sư đệ của sư phụ quốc sư, vậy tức là sư thúc của quốc sư

Cửa mở, nhưng người đầu tiên nàng nhìn thấy cũng không phải là Kim Tượng Đế mặc pháp bào màu ám kim đứng trước cửa sổ mà là một lão già vác theo một cái bao, lão già này đầu tóc xám trắng, rất cao lớn, ngoài cái bao ở trên lưng ra còn có một cây đại đao, tròng mắt nàng trượt đến thanh đao màu đen huyền kia, cảm giác đầu tiên trong lòng là đao kia rất nặng. Ánh mắt rơi vào vết sẹo trên mặt lão, vết sẹo tựa như con rết, đáng sợ và khủng bố, trong lòng cũng có chút sợ hãi, ánh mắt nàng vừa chạm phải mắt lão đã vội dời đi, không dám nhìn thêm nữa.

Kim Tượng Đế chắp tay đứng cạnh, nhìn ra bên ngoài đình viện, Phong Tín Nhi cũng nhìn ra thì thấy ở phía cửa có mấy thị vệ của phủ đang đứng đó.

Từ lúc Phong Tin Nhi và Kim Tượng Đế nói chuyện cho tới lúc mở cửa cũng đã được một lúc lâu nhưng bọn họ tựa như là không phát giác được. Cho dù là ngẫu nhiên nhìn lại một cái thì giống như là không nhìn được bất cứ thứ gì.

“Bọn họ không nhìn thấy chúng ta, cũng không nghe được lời của chúng ta” Kim Tượng Đế dứt lời liền tiến vào trong phòng. Vừa vào phòng đã nhìn tới lư hương vẫn còn đang cắm ba cây gỗ thừa của ba nén hương.

Tuy Kim Tượng Đế nói bọn họ không nhìn được, không nghe được nhưng sau khi hai người vào phòng thì Phong Tín Nhi vẫn vội đóng của lại.

“Nói những gì ngươi biết cho ta” Kim Tượng Đế nói, hắn không bảo Phong Tín Nhi nói gì nhưng Phong Tín Nhi vẫn hiểu ngay lập tức vội nói: “Buổi tối bảy ngày trước sau khi quốc sư nhìn thiên tượng đột nhiên nói trên bầu trời của Thiên Nguyên có yêu khí chắc chắn có yêu quái xuất hiện. Sau đó quốc sư rời khỏi Huyền Cơ quán tìm yêu quái kia, chỉ là mới hai ngày đã trở về, sắc mặt không tốt lắm. Ngày thứ hai đại vương đột nhiên triệu quốc sư vào trong vương cung, quốc sư nhìn thấy yêu khí đang bao phủ trên đầu của vương cung, đưa cho ta ba nén hương nói nếu hắn không về thì đốt chúng lên”

“Trước đó hắn đã gặp yêu quái xuất hiện trong vương cung, rõ ràng không phải là đối thủ, vì sao lại không trốn đi?” Kim Tượng Đế hỏi, trong mắt nhân loại thì hắn cũng là yêu quái, mà còn là xà yêu mà mọi người đều sợ. Phong Tín Nhi không biết người trước mặt nàng cũng là yêu quái nhưng Tiêu Cửu lại biết, lão gặp qua tương đối nhiều yêu quái, trong Linh Đài Tông cũng có không ít, lão cũng đã giết kha khá tiểu yêu.

Theo lão thì có rất nhiều yêu quái phảng cảm khi nghe tới hai từ “yêu quái” này. Nhưng lão không nhìn thấy trên ngữ khí và sắc mặt của Kim Tượng Đế có chút phản cảm nào, hoặc giả lão không thể nhìn ra được.

Phong Tín Nhi hồi đáp nói: “Ta nhớ quốc sư đã từng nói quốc vương khi còn trẻ đã từng cứu quốc sư cho nên người mới tới Thiên Nguyên quốc nhận chức”

Kim Tượng Đế gật đầu, nói thêm: “Quốc sư hiện giờ hẳn cũng có ý thu ngươi làm đạo đồng đúng không?” Hắn nhìn Phong Tín Nhi trạc khoảng mười bốn mười lăm tuổi mà nhớ tới tiểu cô nương Chu Yểu Minh mà mình tình cờ gặp khi đang tìm đường đến Linh Đài Tông, không biết bây giờ cô bé thế nào, đã phục quốc chưa, có còn nhớ mình đã từng phong một con xà yêu làm quốc sư không.

Những ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu hắn mà thôi, đột nhiên nhớ lại tiểu cô nương kia, cũng không phải tán đồng với nhân loại, nếu không vì Tuệ Ngôn sư huynh thì có lẽ hắn chẳng tới đất nước của nhân loại.

Được cái Chính Nguyên cũng không tồi, tri ân tất báo, không uổng chuyền đi của mình. Trong lòng Kim Tượng Đế nghĩ.

Phong Tín Nhi đáp: “Quốc sư trước khi đi cũng nói nếu hắn xảy ra chuyện thì yêu quái kia nhất định sẽ nhận ta làm đồng. Quốc sư bảo ta ngàn vạn lần đừng đáp ứng, cùng lắm thì mượn cớ đào tẩu, còn cho ta ba tờ phù”

Kim Tượng Đế không hỏi vì sao, ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã nhận ra thể chất của thiếu nữ này khá kỳ lạ, thuần âm chi khí trong cơ thể rất thuần tĩnh, yêu quái kia muốn nhận nàng làm đồng tử không phải vì lòng tốt. Nếu nàng tu hành, lại có công pháp thích hợp thì đúng là làm chơi ăn thật.

“Vì sao ngươi không trốn đi” Kim Tượng Đế hỏi.

“Ta sinh ra trong phủ tướng quân, nếu như ta trốn thì phủ tướng quân sẽ có tai họa” Phong Tín Nhi nói

Người trong phủ tướng quân làm sao biết được nếu Phong Tín Nhi muốn chạy thì lúc nào cũng có thể chạy được, cho dù có thêm nhiều người trông coi hơn nữa cũng vô ích.

Phủ tướng quân có một gian chính đường gọi là Trung Nghĩa đường, người ở bên trong đêu đang tĩnh tọa chờ đợi, khuôn mặt ai cũng có vẻ nôn nóng. Lúc này có người hầu tiến vào phòng nói đã qua giờ tý

Mí mắt lão phu khẽ nâng lên nhìn một cái rồi lại vung tay ra hiệu lui ra. Bà mở miệng hỏi: “Tín Nhi sao rồi”

“Vẫn ngồi bên cửa sổ chép “Đạo đức kinh”” Có hạ nhân hồi đáp.

Lập tức có một nữ tử cười lạnh một tiếng nói: “Nàng còn biết đạo đức, đưa phụ thân vào đường ranh sinh tử, đưa cả thân tộc vào thời khắc sinh diệt, nàng cũng xứng chép “đạo đức kinh” sao”

Có người phụ họa, cũng có người trầm mặc im lặng.

Lão phu nhân nhắm mắt lại không có ai biết được bà có ý gì.

Một lúc sau, lại có người đến nói đã tới giờ sửu.

Lão phu nhân nhắm mắt hỏi: “Tín Nhi đang làm gì?”

“Tín Nhi vẫn còn đang chép “Đạo Đức Kinh””

Trong những người này chỉ có lão phu nhân biết nếu Phong Tín Nhi làm đạo đồng của tân quốc sư thì không khác gì dê vào miệng hổ. Bản năng của bà tin lời của Phong Tín Nhi, hơn tám mươi năm mài giũa không khiến mắt trần nhìn rõ hơn nhưng lại khiến tâm nhãn càng lúc càng sáng.

“Đi nấu một bát canh “liên tử ô kê” (đại khái là gà đen và hạt sen để nguyên tên thì hợp hơn), đó là thứ nàng thích ăn nhất” Lão phu nhân nhắm mắt nói, thanh âm của bà lộ ra một cảm giác không thể chối từ.

Những thế thiếp lớn nhỏ của tướng quân nhìn mặt nhau. Những quản gia đứng hầu lập tức đáp lời vừa muốn lùi xuống an bài người làm thì lão phu nhân lại mở miệng: “Tuệ Trân, ngươi đi chọn một con gà đen tốt nhất để giết”

Trong đám người có một nữ tử trung niên hoa lệ hơi ngẩn ra rồi vội nói: “Mẹ, ta sợ máu, vừa nhìn thấy máu thì ta sẽ ngất, ta…”

“Thanh Thanh, ngươi đi đốt lửa” Lão phu nhân không quan tâm lời biện bạch của Tuệ Trân. Thanh Thanh là một nữ tử trẻ tuổi, người cũng như tên, có chút thanh thanh tú tú, nàng nhìn lão phu nhân một chút rồi đáp ưng.

Lão phu nhân vẫn không mở mắt tiếp tục nói: “Hồng Ngọc, ngươi đi nấu nước”

“Ngọc Đình, ngươi đi ấy hạt sen”

“Tú Từ, ngươi canh lửa”

Những người mà lão phu nhân ra lệnh đều là chủ nhân của phủ tướng quân, đều là thê thiếp của tướng quân tiếp đó lại lệnh cho những người con của tướng quân đi nhổ lông gà, hoặc làm chút việc nhỏ, không có một ai rỗi cả, những kẻ nhàn rỗi duy nhất chỉ có lão phu nhân và bọn người ở.

Mọi người đều ngẩn ra tại chỗ, không biết ý của lão phu nhân là gì.

“Đi đi, tất cả đi đi, bát canh này, các ngươi phải làm thật tận tâm” Nói đến đoạn sau, thanh âm đã thấp hẳn giống như ra những mệnh lệnh này đã rút hết sức lực của bà.

Trung Nghĩa đường chỉ còn lại một người không rời đi và mấy người ở trấn giữ ở cửa, lão phu nhân ngồi cô độc trong đại đường, tay cầm cưu đầu quải trượng. Không ai biết bề ngoài bình tĩnh của bà đang che giấu nội tâm cuộn sóng dữ dội.

Giờ dần vừa tới thì canh đã được làm xong đưa tới trước mặt lão phu nhân. Mọi người trầm mặc im lặng, tất cả nhìn vào lão phu nhân, trong mắt còn có nghi hoặc nhưng bị biểu tình của lão phu nhân ép cho không dám mở miệng, còn có người cũng đoán được một chút.

Lão phu nhân đứng dậy bỏ quải trượng xuống rồi nâng bát canh dậy đi ra ngoài. Mọi người đi phía sau, có người muốn giúp lão phu nhân cầm nhưng lại bị bà từ chối, có người muốn dìu đỡ bà sợ bà té ngã nhưng bà cũng cự tuyệt.

Mọi người chỉ còn cách thắp thêm mấy cái lồng đèn nữa để soi sáng con đường. Người cầm đèn đi trước là tôn nhi tôn nữ của lão phu nhân, là huynh muội tỷ đệ cùng cha khác mẹ của Phong Tín Nhi. Một khắc sau lão phu nhân mới đi tới tiểu viện hẻo lánh của nàng.

Bước lên thềm, gõ vang cửa.

Cửa mở, Phong Tín Nhi kinh hô một tiếng nói: “Nãi nãi…”

Rồi vội để lão phu nhân đi vào trong nhà, lão phu nhân nói: “Đây là bát canh “liên tử ô kê” mà con thích ăn nhất” Phong Tín Nhi vội tiếp bát canh trong tay của lão phu nhân đặt tại trên bàn. Quay đầu nhìn lão phu nhân chỉ thấy bà lại nói: “Ăn đi, còn nóng ăn mới ngon”

Tròng mắt của Phong Tín Nhi có chút hồng, nàng đã biết ý tứ của lão phu nhân.

Lão phu nhân còn nói thêm: “Đây là do các di nương của con làm”

Lại nói ai giết gà, ai nhổ lông, ai đốt lửa, ai giết kể, ai thả nguyên liệu, ai khều hạt sen.

“Nãi nãi…”

“Ăn đi, đây cũng có thể coi là một chút tâm ý của các nàng, hy vọng sau này con sẽ không hận chúng" Lão phu nhân thấp giọng nhu hòa nói

“Nãi nãi, con sẽ không” nước mắt Phong Tín Nhi ào ào rớt xuống.

Lão phu nhân mở bát canh, một mùi thơm tuôn ra, cả phòng thơm ngào ngạt (canh của trung quốc ngày xưa đặt trong bát, trên có nắp cốt là để hương thơm không thoát ra ngoài và nhiệt độ không bị mất)

Phong Tín Nhi đột nhiên ngẩng đầu nói: “Nãi nãi, người có thể đút cho con ăn được không?”

“Được được” Lão phu nhân từ tốn nói

Dứt lời liền ngồi xuống bên cạnh cầm một cái thìa múc canh lên rồi thổi nhẹ sau đó đặt tới miệng Phong Tín Nhi. Nàng ăn xong, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi, trượt trên gò má rồi rơi vào canh sau đó lại được nàng ăn.

Cảnh này dưới ngọn đèn ấm áp một cách kì dị. Nhưng những người đứng bất động trong hắc ám lại biết đây chính là sinh ly tử biệt.